Phiêu Tuyết đi phía sau Như Tuyết Các, nhìn cây cỏ nơi này mọc thành bụi, thật là một cảnh tượng hoang vu, hôm đó nàng vừa mới cùng Tuấn Lạc đi ngang qua nơi này, mọi chuyện phát sinh mấy ngày này từng màn lướt qua đầu, gặp nhau trong Lê Mộng Viên, nhận sai người; Tuấn Lạc đầy kinh ngạc trong Súc Viên, trêu chọc; một màn không chịu nổi trong Thủy Ba đình, đau xót; Phiêu Tuyết nhìn theo đường nhỏ tới cánh cửa kia, hôm qua ra ngoài bằng cánh cửa này, nhìn thấy một đám người náo nhiệt, có lão chưởng quầy Trương, có Vương Ngũ Vương Lục, còn có tên Trương Mặc hát hí khúc trên đài. Phiêu Tuyết đến gần cửa gỗ, hôm nay từ nơi này đi ra ngoài, sẽ gặp phải cái gì? Phiêu Tuyết đoán không được, giống như không nhìn thấy được tương lại, cảm thấy trước mắt là một mảnh mê mang. Nàng cứ ngơ ngác như vậy đứng trước cánh cửa này, như thất lạc cái gì đó không thể tìm thấy. Rốt cục, Phiêu Tuyết mở cửa, đi vào. Mặc kệ phía trước sẽ gặp cái gì, nàng vẫn sẽ nghĩa vô phản cố như trước, bởi vì lùi bước cho tới giờ chưa từng là lựa chọn của nàng…… (làm việc nghĩa không được lùi bước) Phiêu Tuyết sờ soạng đi vào đường hầm, từ nơi này, có thể đi ra thế giới bên ngoài, có thể nhìn thấy cảnh tượng vui tươi trong Y Lan hí phường hay không? Hiện tại là ban ngày, hí phường còn chưa mở cửa, có lẽ sẽ nhìn thấy lão chưởng quầy Trương và một đám người ngồi cắn hạt dưa ở trong vườn đi? Nghĩ đi nghĩ lại, Phiêu Tuyết đã đi tới cuối đường hầm, hít sâu một hơi, nếu không ngoài dự liệu thì ngày mai sẽ phải hồi cung, hôm nay để cho nàng hoàn toàn buông thả một ngày đi, để cho nàng tới một nơi không có tranh chấp với nhau, để cho nàng tới một nơi không cần liều mạng vì một cái gì khác…… Phiêu Tuyết đẩy nhẹ cửa, không có một đống y phục xui xẻo rơi rầm rầm như đã lường trước, xảy ra chuyện gì? Phiêu Tuyết cảm thấy kinh ngạc, lập tức đẩy tủ ra, Phiêu Tuyết thế nhưng lại nhìn thấy cảnh tượng như vậy…… Trên đất tối đen như mực có dấu vết hỏa hoạn, tàn viên phế tích, sân khấu chỉ còn lại cái khung, tấm bảng “Hí” màu sắc rực rỡ đã bị thiêu rụi, khắp nơi còn tản ra một mùi khen khét, Phiêu Tuyết kích động lao ra từ trong đường hầm, chỉ thấy đường hầm này vì là đào sau tủ âm tường nên mới tránh được một kiếp. Tại sao có thể như vậy? Tại sao có thể như vậy! Người trong Y Lan hí phường đâu? Lão chưởng quầy Trương đâu? Vương Ngũ Vương Lục đâu? Ngay cả những người ngày thường sống trong Y Lan hí phường cũng không thấy…… Lúc này toàn bộ hí phường trống không, thảm hại không chịu nổi…… Bọn họ đã xảy ra chuyện gì? Phiêu Tuyết lo lắng tìm kiếm trong Y Lan hí phường, tiền thính, sân khấu, khán đài, hậu trường, ngay cả hậu đình trước kia náo nhiệt nhất cũng không thấy một bóng người…… Bọn họ đều đã đi đâu? Trong tim Phiêu Tuyết loáng thoáng có dự cảm xấu, tim lại lịch liệt đập bang bang. Phiêu Tuyết chạy ra cửa hí phường, chỉ thấy cánh cửa sơn son ngày xưa luôn rộng mở nay đang đóng chặt, Phiêu Tuyết tiến lên lay động, lại thấy đã bị khóa từ bên ngoài. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Bỗng nhiên nhớ đến hí phường còn có một cái cửa nhỏ dùng để chạy trốn, Phiêu Tuyết vội vàng chạy tới đó. Chỉ thấy cửa nhỏ cũng bị gắt gao che lại, may mà không bị khóa từ bên ngoài, Phiêu Tuyết cạy một lúc cánh cửa mới mở ra. Phiêu Tuyết chạy ra ngoài từ cửa nhỏ, đối mặt với đường cái nhộn nhịp tấp nập, dòng người như nước, nhưng vì sao mỗi người lại nhìn nàng bằng ánh mắt như nhìn thấy quỷ? “Cô nương…… Ngươi, ngươi là người hay quỷ?” Một lão bà bà bán hoa bên cạnh thấy diện mạo Phiêu Tuyết quen thuộc, rốt cục can đảm tới hỏi Phiêu Tuyết. Phiêu Tuyết sửng sốt, tất cả những chuyện này thật kỳ quái…… Nàng hỏi lão bà bà: “Bà bà, Y Lan hí phường này làm sao vậy?” Bà bà nhìn nàng một cái: “Ngươi không biết? Ngày hôm qua bị lửa thiêu rụi…… Người trong quan phủ tới đây xem, nói ra cũng thật không may, bị niêm phong rồi……” Cái gì?! Phiêu Tuyết hô hấp dồn dập lên: “Người ở đó đâu?” Chẳng lẽ là…… Đêm qua nháo lớn như vậy, đương nhiên phải bịt mọi tin tức, nếu không dân chúng nghe được sẽ khủng hoảng…… Nhưng vì sao lại phải hy sinh người vô tội? Nàng vốn nghĩ rằng hắn sẽ không động vào người của nàng. Ha ha, xem ra nàng nhầm rồi. “Đêm qua lúc ầm ĩ, lão bà tử ta đã đi ngủ rồi, sáng sớm ra đã thấy bị niêm phong, người cũng đã đi hết, buổi trưa ngươi đột nhiên lại từ trong đi ra, làm lão bà tử sợ hết hồn” Lão bà bà vừa nói như vậy, Phiêu Tuyết rốt cục cũng hiểu vì sao lão bà bà hỏi nàng như vậy, quả thật…… buổi trưa đột nhiên một người từ trong viện bị niêm phong đi ra, quả thật rất dọa người. Phiêu Tuyết không tin không tìm được dấu vết gì: “Bà bà, ngươi có biết người ở trong đó thế nào rồi không?” “Ai, ta nào biết a, nghe nói phía tây vừa mở một sòng bạc Cát Tường cũng muốn đóng cửa, nói là sau khi báo với đại chưởng quầy sẽ bán đi, cô nương ngươi hỏi nhiều như vậy làm gì, cô nương ngươi có muốn mua hoa không?” Lão bà bà mỉm cười hỏi. Sao? Phiêu Tuyết vừa nghe, sòng bạc Cát Tường muốn đóng cửa? Chờ sau khi báo với đại chưởng quầy sẽ bán đi? Đây hẳn là quyết sách của Trương Mặc? Nói vậy người trong Y Lan hí phường hẳn cũng đã được Trương Mặc dời đi. Tim Phiêu Tuyết nhất thời lại buông xuống. Thì ra không phải Tuấn Lạc…… Là nàng hiểu lầm hắn. “Cô nương, ngươi muốn hoa hay không?” Lão bà bà thấy Phiêu Tuyết không hồi đáp, lại hỏi một lần. Phiêu Tuyết lấy lại tinh thần, xấu hổ cười, nhìn trong lẵng hoa của bà bà, thấy một đóa đồng hoa màu trắng cực kỳ nổi bật, Phiêu Tuyết cầm lấy hoa,“Ta muốn đóa này” “Được, được!” Bà bà thật sự cao hứng, thuận tiện lấy từ trong rổ một bông đồng hoa cũng đưa cho Phiêu Tuyết.“Cho người nhiều một chút” Phiêu Tuyết trả bạc, cáo biệt bà bà, ôm một bó đồng hoa đi giữa đám đông trên đường cái kinh thành Đông Li, nhìn dòng người như nước chảy, hít sâu, đây là hương vị của tự do…… Hôm nay ra ngoài là muốn giải sầu, Phiêu Tuyết ngửi bó đồng hoa trong tay, nhìn sắc hoa nở rộ…… Cánh hoa màu trắng, nhụy hoa hồng nhạt, xinh đẹp động lòng người. Trên đường rộn ràng nhốn nháo, vài đứa trẻ đang ngồi bên đường nhìn sư phụ nặn đồ chơi bằng bột đường, còn có vài hài đồng đang ở trước Miếu thành hoàng đá cầu, Phiêu Tuyết nhìn gương mặt ngây thơ của bọn chúng, chính mình cũng nở nụ cười theo. Khí trời rực rỡ, con người cũng rực rỡ theo. Phiêu Tuyết quyết định hôm nay phải đi dạo lâu một chút, vì thế cầm bó đồng hoa màu trắng, trực tiếp đi tới gốc cây bồ đề trước miếu thành hoàng ngồi xuống. Nhìn đám hài đồng đá cầu, tiếng hoan hô tiếng cười vang vang. Trong đó có một nữ đồng quần áo hồng nhạt đá hay nhất, kiểu cách đa dạng, làm người ta không nhịn được mà trầm trồ khen ngợi. Đá trước, đá cạnh, đá sau,“Một cái, hai cái, ba cái……”