Trong hoàng cung Đông Ly, muội muôi Niên tướng quân Niên phi mặc một bộ áo lụa màu hồng nhạt, bê bát canh tới cạnh Đông Phương Tuấn Lạc, Đông Phương Tuấn Lạc tùy tiện lật quyển sách trong tay, Niên phi biết điều đứng cạnh hắn, không khí trong cung trầm lắng đè nén, ngay cả nàng cũng cảm giác được chuyện lớn sắp tới. Phi tần trong cung giống như yên lặng chờ lệnh, ngôi vị hoàng hậu vẫn để không, Liễu quý phi là phi tử có địa vị cao nhất trong cung, chuyện ma quỷ mấy ngày này truyền tới từ Bích Liễu cung làm người ta bàng hoàng, còn Hoàng thượng lại vẫn như trước, giống như bận rộn chuyện quốc gia đại sự nên không quan tâm đến mấy chuyện rắc rối nơi hậu cung, hại các nàng đều nơm nớp sợ hãi chọc giận Khanh Bật Liễu sẽ có họa sát thân, phải luôn luôn bình tĩnh quan sát. Nghe nói mấy ngày trước có hai người tới, một đôi huynh muội, đêm đó Thái hậu ở Từ Vĩnh cung cũng mất hết thần trí, phải gọi thái y cả đêm. Niên phi nhẹ nhàng tựa vào ghế, nghiêng đầu không biết đang suy nghĩ cái gì. Hôm qua nhị ca cũng đang làm tướng quân vào cung thăm nàng, dặn dò nàng bớt lo chuyện người ngoài đi, chỉ cần toàn tâm toàn ý hầu hạ Hoàng thượng là được. Niên phi cảm thấy một cuộc gió tanh mưa máu sắp xảy ra. “Hoàng thượng, nghe nói mấy ngày trước Thái hậu nương nương bị thương, không biết hiện tai thế nào…” Niên phi dịu dàng nói, ngay cả nói cũng vô cùng nhẹ nhàng. “Không biết thần thiếp có cần đi thăm Thái hậu một lát hay không?” Vốn muốn ra vẻ hiền thục nết na, lời vừa ra khỏi miệng nàng đã hối hận, nhị ca rõ ràng đã nói nàng không nên xen vào việc người khác. “Không cần, Thái hậu đã không còn gì đáng ngại, chỉ là tuổi cao đứng không vững nên đập đầu vào cạnh bàn thôi.” Hắn vẫn xem sách, đầu không ngẩng lên. “Ta và ngươi già rồi cũng sẽ như vậy thôi.” Đông Phương Tuấn Lạc nhớ lại những chuyện mấy ngày nay, trong cơn mưa đầu thu, Mạc Nữ báo cáo với hắn Lũng Niệm Từ không tin chuyện hai đứa con riêng của bà còn sống, vừa lúc Nam Cung Hiên Dật đứng bên cạnh nghe thấy nổi giận đùng đùng, la hét với hắn: “A Li, lão yêu bà kia không tin? Ta muốn dẫn bà ta đi nhìn một cái, xem bà ta có thể còn kiêu ngạo đến bao giờ.” Đông Phương Tuấn Lạc còn nhớ Nam Cung Hiên Dật dẫn hai người kia tới Từ Vĩnh cung, hắn cười nhạo Lũng Niệm Từ và hai huynh muội: “Có mẫu thân vô lương tâm như thế, chẳng trách các ngươi lưu lạc dân gian hai mươi năm, lẻ loi hiu quạnh.” Lũng Niệm Từ lập tức cười như điên, chắc chắn rằng A Li không các nào ra tay trừng phạt bà ta, huynh muội kia thấy mẹ ruột mình khác hoàn toàn với những gì họ từng nghĩ, vị huynh trưởng kia nhất thời xúc động đẩy Lũng Niệm Từ xuống đất, đầu đập vào góc bàn hôn mê. Thật ra cũng có liên quan đến Nam Cung Hiên Dật đã âm thầm dùng lực. Hiện giờ hai huynh muội kia là công cụ quan trọng nhất để khống chế Lũng Niệm Từ, nhưng dường như chỉ có bà ta còn chưa đủ, Khanh Bật Liễu cũng nên giải quyết. Đông Phương Tuấn Lạc ngẩng đầu lên từ trang sách, hắn cười cười nhìn Niên phi: “Ái phi, chuyện ma quái gần đây trong cung của Liễu phi ngươi cảm thấy thế nào?” Niên phi nhìn nụ cười của Đông Phương Tuấn Lạc, không biết có nên nắm chắc cơ hội hay không. Nữ nhân trong thâm cung ai không muốn mình được độc sủng? “Hoàng thượng… Thần thiếp cho là Liễu tỷ tỷ tâm thần không yên mới liên tục nhìn thấy ảo giác… Theo lý mà nói hẳn là không có chuyện gì…” Niên phi suy nghĩ một chút, quyết định nói giúp Khanh Bật Liễu một câu. “Sao?” Đáp án dường như không làm Đông Phương Tuấn Lạc hài lòng. “Thần thiếp cảm thấy… Liễu tỷ tỷ có chút thất đức, không có lửa làm sao có khỏi, nếu không sao lại bị quỷ quấn thân?” Nàng thấy Đông Phương Tuấn Lạc cau mày vội vàng đổi cách nói khác. Đông Phương Tuấn Lạc muốn nghe chính là những lời này, nghe xong vờ như tức giận nói: “Ái phi nói đúng, người đâu.” Khánh Hỉ lập tức đi vào tiếp chỉ: “Có nô tài…” “Những lời vừa rồi ngươi cũng nghe thấy?” “Nghe thấy ạ…” “Liễu quý phi gần đây trong cung không yên ổn, làm mất thân phận quý phi, Niên phi nói nàng có điểm thất đức, ngươi cảm thấy trẫm nên xử trí thế nào?” Khánh Hỉ biết Đông Phương Tuấn Lạc đã sớm có quyết định, quỳ xuống nói: “Theo như tổ chế, phải…” phế. Khành Hỉ còn chưa nói hết lời, thái giám đã vội vàng chạy vào: “Báo —– Hoàng thượng, Túc thân vương ở tông nhân phủ cầu kiến.” Niên phi không biết vì sao Túc thân vương lại tới đây, đành phải nhìn Đông Phương Tuấn Lạc theo bản năng: “Hoàng thượng… Thần thiếp, thần thiếp không phải cố ý nói Liễu tỷ tỷ, ngài hỏi thần thiếp…” Niên phi dịu dàng như một con thỏ trắng. “Truyền…” Đông Phương Tuấn Lạc nhìn thoáng qua Niên phi, đột nhiên nhớ tới Phiêu Tuyết. Nếu là nàng, dưới tình huống này nhất đinh có thể kịp thời phản ứng sau đó phối hợp cùng hắn…. Nếu Phiêu Tuyết ở đây sẽ không trở thành một vai trong vở kịch thế này. Khi A Li đang yên lặng nhớ mong, Túc thân vương đã vội vã chạy vào. Vừa thấy Đông Phương Tuấn Lạc liền thực hiện nghi lễ quân thần: “Hoàng thượng!” Đông Phương Tuấn Lạc lập tức đỡ Túc thân vương dậy: “Vương thúc, sao vậy? Hôm nay sao lại kích động như vậy?” “Lần trước mấy bộ xương mà người đưa tới… Chuyện Lũng phi ta đã điều ta xong!” Túc thân vương nghiêm túc nói. Dứt lời, Túc thân vương lúng túng nhìn Niên phi đang đứng bên cạnh Đông Phương Tuấn Lạc, nhưng Đông Phương Tuấn Lạc muốn chính là kết quả này, hắn gật đầu ý bảo Túc thân vương tiếp tục nói: “Đầu sỏ gây chuyện chính là Liễu quý phi!” Đông Phương Tuấn Lạc đột nhiên đứng dậy: “Vương thúc, ngươi nói sự thật?” hắn giận dữ nói: “Thật sự là Liễu phi?” “Nhân chứng vật chứng đều ở đây.” Lão nhân trả lời cực kỳ ngắn gọn. Hắn vừa dứt lời trong đại điện đã tràn ngập một luồng khí lạnh… Long bào màu hoàng kim của Đông Phương Tuấn Lạc bị gió thổi bay, vài sợi tóc tung bay, hắn nhắm đôi mắt tuyệt mỹ đau lòng nói: “Uổng phí trẫm yêu thương nàng như vậy…” Thật ra Đông Phương Tuấn Lạc chỉ đang diễn trò, ngoại trừ ở trước mặt Phiêu Tuyết, cuộc sống của hắn đều giả dối, màn kịch này là mượn lời nói của Niên phi trùng hợp với câu chuyện của Túc thân vương làm cho Khanh Bật Liễu không cách nào chối tội. Nếu hắn muốn làm hôn quân chỉ cần đơn giản làm việc theo cảm xúc, nhưng cái danh Hoang thượng này giống như một cái gông xiềng đè ép hắn, khiến hắn phải lòng vòng như vậy mới có thể làm được chuyện mình muốn lắm. Hắn không có cách nào khác, hắn nhớ Phiêu Tuyết, hắn đã rất mệt mỏi rồi.