Hai người đứng trong Thần Hi đình, Phiêu Tuyết nhìn cảnh sắc mênh mông vô bờ phía trước, cả hoàng cung giống như đang ở dưới chân nàng, nàng có thể nhìn thấy Thiên Đàn tế thần ngay chính giữa, sau đó là điện Sùng Chính tượng trưng cho mặt trời phía đông, Nguyệt Trai cung cao lớn lộng lẫy, Sùng Chính cung lầu gác huy hoàng, Phiêu Tuyết duỗi tay chỉ rồi cười với Tuấn Lạc: “A Li, lát nữa có phải mặt trời sẽ dâng lên từ kia không?” Tuấn Lạc chỉ về bầu trời phía đông rồi nói: “Là từ nơi này.” Phiêu Tuyết do dự nhìn hắn hỏi: “Sao ngươi biết?” “Đoán.” Hắn cười, sau đó một tay ôm nàng vào ngực. Tiểu thái giám đang lẳng lặng đứng đằng xa, không dám nhìn hai người. Lúc này trời sắp sáng, bốn kía đều là một màu xanh nhạt, rất mỏng rất mỏng. Từ Thần Hi đình phóng mắt xuống là Hoàng thành trống trải, đông tây nam bắc tràn ngập một lớp mây như sương khói trên bầu trời còn chưa xuất hiện mặt trời, uyển chuyển như những dải nhung lụa trong sương mù mênh mông, Phiêu Tuyết không nhịn được cảm thán: “Mặt trời còn chưa mọc đã thật là đẹp, lát nữa không biết còn có thể đẹp đến thế nào…” Tuấn Lạc chớp mắt cười, kể về chuyện cũ: “Khi còn bé, ta từng cùng Nam Cung Hiên Dật đến đây xem mặt trời mọc, hôm đó mưa cả đêm, khi đó chúng ta ở trong Thần Hi đình chờ gần ba canh giờ, cuối cùng mặt trời không hiện ra mà chỉ nhìn thấy ba canh giờ mưa dầm… Từ đó ta cũng không đi xem mặt trời mọc nữa, nhưng vì ngươi ta lại lặp lại chuyện đó.” Hắn thở phào một hơi, “may mà hôm nay trời nắng.” Phiêu Tuyết nghe thấy những lời này của hắn trong lòng thấy thật ngọt ngào: “A Li, có ngươi thật là tốt.” Nàng hạnh phúc nói. Tuấn Lạc thấy nàng vui vẻ cũng nghịch ngợm hơn “Vậy có phải nên có phần thưởng hay không?” “Có a.” Phiêu Tuyết bảo hắn xoay người sang chỗ khác rồi lặng lẽ đứng sát vào hắn. “Quay đầu.” Tuấn Lạc vừa quay đầu lại đôi môi đã chạm vào nhau. Phiêu Tuyết nhanh chóng ấn lên môi hắn một cái rồi nhảy ra, giống như không xảy ra chuyện gì: “A, nhìn mặt trời mọc kìa!” Tuấn Lạc dở khóc dở cười: “Lừa trẫm!” Phiêu Tuyết che miệng cười: “Hắc hắc…Là ngẫu nhiên nha.” Vừa dứt lời thì sắc trời đã dần sáng lên, trong nháy mắt, nơi mái nhà xuất hiện những vệt mây màu sắc. Những vệt màu đỏ từ từ rộng hơn, càng ngày càng sáng. Phiêu Tuyết vội vàng kéo ống tay áo Tuấn Lạc: “A Li, mặt trời thật sự xuất hiện kìa.” Giọng nói có tung tăng không ngừng, “Mau nhìn mau nhìn!” Tuấn Lạc cũng cùng nàng đứng nhìn vệt mây màu kia, cho đến khi mặt trời dâng lên một nửa. Phiêu Tuyết bình ổn hô hấp, lúc mày mỗi giây phút đều trôi qua thật chậm, chỉ thấy mặt trời từng chút từng chút hiện ra, nhuộm thành một vầng mây màu tía, đẹp đến mức không thể tả thành lời. Giữa cảnh đẹp bốn phía, Phiêu Tuyết không tự chủ được mà nắm tay Tuấn Lạc, hai người cầm tay thật chặt, vầng thái dương kia như phát ra một tia chói mắt khiến Phiêu Tuyết phải nhắm chặt hai mắt lại, khi mở mắt ra lần nữa đã thấy bốn phía sáng rực, cả Hoàng thành được bao phủ trong ánh mặt trời, Phiêu tuyết phát ra những tiếng oa oa thán phục, Tuấn Lạc không biết từ lúc náo đã quay đầu nhìn nàng. Phiêu Tuyết phát hiện ra ánh mắt Tuấn Lạc, lưu luyến cảnh đẹp trước mắt nhưng vẫn quay lại nhìn hắn: “Cảnh sắc thật đẹp a… Ngươi nhìn ta làm gì?” Câu trước còn là một câu cảm thán, câu sau đã thay đổi một trăm tám mươi độ. Tuấn Lạc lắc đầu, trong một khắc vừa rồi, hắn thật sự như nhìn thấy trong mắt nàng lóe lên tia sáng, tia sáng đó còn chói mắt hơn ánh bình minh. Phiêu Tuyết cười tươi như hoa, sau đó nghiêng đầu qua phía hắn, hai người thật giống như một đôi vợ chồng hài hòa: “Chúng ta tiếp tục nhìn mặt trời mọc…” Đáng tiếc là vừa cười đùa một lúc, mặt trời đã hoàn toàn lên cao, tia nắng xuyên qua tầng mây, vẩy vào từng tầng mây những tia nắng rực rỡ. Hai người lại nhìn một lát, sau đó Tuấn Lạc nhìn sắc trời nói: “Chúng ta cần trở về.” Phiêu Tuyết gật đầu lưu luyến đứng dậy, trong đầu lóe lên suy nghĩ rồi đột nhiên đứng lên ôm hắn, nàng vùi mặt trong lưng hắn. “Hắc hắc, để ta ôm một cái.” Tuấn Lạc cười bất đắc dĩ, cũng thuận theo nàng. “Ôm đủ đi rồi chúng ta xuống núi, vì đi xem mặt trời mọc, triều sớm cũng phải để sau…” “A Li, ngươi thật tốt.” Phiêu Tuyết cười nhẹ rồi buông tay ra. “Lần sau nếu có cơ hội, ta sẽ dẫn ngươi lên Quan Tinh đài ngắm sao.” Tuấn Lạc cười nói. Phiêu Tuyết cười híp mắt gật đầu lia lịa, hạnh phúc đến trào nước mắt. Khi hai người nắm tay cùng nhau đi ra khỏi đình, tiểu thái giám đã đứng chờ ở đó rất lâu. Trong xe ngựa, Phiêu Tuyết ngồi hưởng thụ cảnh đẹp bên ngoài, Tuấn Lạc lại vì quá mệt mỏi mà nhắm mắt lại nghỉ ngơi trong chốc lát. Mãi cho đến khi xe ngựa chạy từ núi Vạn Thọ về, A Li vẫn chưa tình lại, Phiêu Tuyết nghĩ: “Hắn đã quá mệt mỏi.” Vừa nghĩ vậy, nàng lại càng thêm đau lòng. Khi sắp tới Trúc Uyển, rốt cuộc Tuấn Lạc cũng tỉnh lại. Phiêu Tuyết nhảy xuống xe ngựa, Tuấn Lạc cũng muốn đi theo nàng nhưng Phiêu Tuyết ngăn lại: “A Li, tự ta trở về là được, ngươi đi xử lý chuyện của mình đi.” Tuấn Lạc do dự trong chốc lát rồi gật đầu: “Ừ, cũng được… Ngươi nhớ phải chăm sóc bản thân kỹ lưỡng…” Phiêu Tuyết phất tay với hắn một cái: “Ta sẽ, A Li, ngươi cũng chăm sóc mình cho tốt…” Khi hai người đang trình diễn tiết mục dây dưa, Trịnh công công như bay tới từ cửa Trúc Uyển: “Hoàng Thượng! Cuối cũng lão nô cũng đợi được người, xảy ra chuyện rồi, xảy ra chuyện rồi!” Giọng hắn the thé như xé trời, đôi mắt Tuấn Lạc lập tức nhíu lại. Sao hắn lại ở trước Trúc Uyển? “Sao vậy?” Tuấn Lạc hỏi. “Tân khoa trạng nguyên… biến mất rồi.” Trịnh công công nhỏ giọng nói. “Cái gì?” Tuấn Lạc lớn tiếng quát, “Đã xảy ra chuyện gì?” Phiêu Tuyết không biết tân khoa trạng nguyên là ai, chỉ biết đã xảy ra chuyện nên nói với Tuấn Lạc: “A Li, mau đi đi.” Tuấn Lạc thật sự không biết vì sao Mặc Ngọc có thể biến mất? Chần chừ nhìn Phiêu Tuyết một cái, nàng đã đủ ưu sầu rồi. Hắn thấp giọng nói: “Trở về ngự thư phòng.” Sau đó Phiêu Tuyết cứ đứng nguyên tại chỗ nhìn xe ngựa rời đi, dù hắn đi rất vội vàng nhưng lúc này trong lòng nàng vẫn rất ấm áp, giây phút này là giây phút hạnh phúc nhất.