“Ý của ngươi là, tiểu hoàng tử kia hiện đang lưu lạc dân gian sao?” Phiêu Tuyết hỏi Tùy Nghị. Đã nhiều năm như vậy, hắn cũng đã lớn… Khoan đã? Phiêu Tuyết đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, nàng không phải đang được nghe câu chuyện của Tùy Nghị đấy chứ? Phản ứng chậm chạp … Cấm quân, tiểu hoàng tử, tổng quản thị vệ. Phiêu Tuyết “hô” một tiếng đứng lên, một tay chống trên bàn, giọng nói hăm dọa: “Ngươi nói cho ta biết, ngươi chính là tiểu hoàng tử kia có phải hay không? Sở dĩ ngươi nói cho ta biết đều là đang thiết lập ván cờ có phải không?” Đã đạt tới trình độ như vậy, bị lừa gạt nhiều như vậy, bị xoay vòng nhiều như vậy, Phiêu Tuyết đã không thể dễ dàng tha thứ tất cả được nữa! “Vì sao lại nói cho ta biết những chuyện này? Các ngươi rốt cuộc còn mục đích gì?!” Phiêu Tuyết giống như con nhím, bắt đầu không phân biệt đen trắng mà mắng chửi người. Ngay sau đó là ánh mắt ngạc nhiên của Tùy Nghị, rồi lại là tuyệt vọng. Hắn thản nhiên nói: “Nương nương, đây chỉ là một câu chuyện xưa, một câu chuyện xưa của một đứa nhỏ.” “Nếu ngài cho rằng những lời thần nói là có ý đồ, vậy thần xin cáo lui, tránh ở trong này làm nương nương sinh nghi” Hắn đứng dậy lập tức muốn dời đi. Phiêu Tuyết hô to một tiếng: “Đứng lại” Sau đó cầm lấy một cái bình sứ nhỏ trên bàn, chỉ vào nó hỏi: “Đây là ngươi đưa đến phải không?” “Đúng” Hắn cũng không phủ nhận. “Mang đi” Phiêu Tuyết đang nổi nóng, lúc nàng hoàn toàn chìm trong trạng thái ‘một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng’. Ánh sáng trong mắt Tùy Nghị khẽ lay động, trong đầu có thứ gì đó dần dần vỡ tan tành. Hắn im lặng nhận chiếc bình nhỏ Phiêu Tuyết đưa, dứt khoát ra khỏi cửa sau đo nghênh ngang rời đi. Phiêu Tuyết tức giận ngồi xuống, loàng thoáng nghĩ đến điều gì đó, Tùy Nghị dám đá nàng đương nhiên phải có thân phận gì đó, nàng đoán không sai, đều không sai, đều đang lừa nàng, ngay cả tri kỷ ngẫu nhiên gặp gỡ cũng thành hoàng thân quốc thích. Phiêu Tuyết đột nhiên hét to: “Vì sao đều là gạt người!!” Nàng đã không còn gì, những người này vì sao còn không buông tha nàng? Đã không còn A Li, đã không còn quyền lợi, Minh Bang cũng vì tham dự sự kiện tru di cửu tộc của Tuấn Lạc kia mà không thể thụ đại tu chi (cây to vươn cành rộng), ở trong kinh thành cũng phải thu hẹp việc làm ăn, hiện nay ngay cả nàng cũng đã thỉnh chỉ lãnh cung, nàng rốt cuộc còn giá trị nào để sử dụng? Làm cho những người này lặp đi lặp lại tới cửa không biết bao nhiêu lần, nói bóng nói gió, chết cũng không bỏ qua! Đầu tiên là Nam Cung Hiên Dật, sau đó là Tùy Nghị, vì sao ngay cả vào lãnh cung cũng không được yên bình? Tùy Nghị nhếch môi, toàn thân phát ra hơi thở lạnh như băng còn hơn trước kia, trong tay hắn còn cầm bình sứ mà Phiêu Tuyết tức giận trả lại, hắn cũng không dùng khinh công mà từng bước ra tới ngoài cửa, quang minh chính đại đi ra. Sau đó, dưới con mắt ngạc nhiên của Nguyệt Niên, Nguyệt Quế, Nguyệt Linh, Thủy Bích đi ra ngoài, hắn nghe thấy một câu cuối cùng Phiêu Tuyết hét lên, vì sao đều là gạt người. Hắn chỉ muốn nói một câu, hắn chưa từng gạt nàng. Trước kia không, bây giờ cũng không. Hắn là Thúy Nghị, Nhị vương gia của Đông Li quốc, trước giờ không phải, nhưng sau này sẽ phải. Nương, ta còn phải ghi tên mình vào gia phả. Sau khi Tùy Nghị đi rồi, Phiêu Tuyết cảm thấy thật đau đầu, ở lâu trong bóng đêm, trong nháy mắt Tùy Nghị mở cửa ra, ánh mắt lại bắt đầu mơ mơ màng màng. Nguyệt Linh và Nguyệt Phạm thấy Tùy Nghị đi rồi mới vội vàng chạy vào, lớn tiếng hỏi: “Nương nương, không có việc gì chứ?” Thủy Bích cũng chạy vào: “Tiểu thư, người kia không phải thị vệ của cô gia sao, hắn tới làm gì? Cô gia cũng đã đưa người vào lãnh cung, còn phái người tới làm gì?” Phiêu Tuyết thấy Thủy Bích nói như vậy đã biết là nàng hiểu lầm, nhưng không có sức lực giải thích, hiểu lầm thì hiểu lầm đi. Ba người đứng đằng trước, nàng lắc lắc đầu bắt đầu nhìn không rõ lắm. Phiêu Tuyết dùng hết sức bình phục tâm tình của mình, nói với Nguyệt Linh: “Nguyệt Linh, nơi này có chút tối tăm, ngươi ra ngoài với ta một chút, Thủy Bích cùng Nguyệt Phàm nấu cơm, phía sau hình như có mảnh đất trống, ngươi bảo Nguyệt Niên cuốc lên, chúng ta tự mình trồng một số thứ, ít nhất có thể tiết kiệm chút chi tiêu, bây giờ ta không có nhiều tiền tiêu vặt như vậy… Cuộc sống có chút khổ sở đây…” Phiêu Tuyết sợ Thủy Bích đuổi theo hỏi lung tung cho nên lập tức giao việc cho nàng đi làm. Nguyệt Phàm nhìn chằm chằm vào cái trán bị thương của Phiêu Tuyết, trong lòng khó chịu… “Để ta đi cuốc là được” Nguyệt Phàm nói. Nàng bây giờ trong lòng tràn ngập áy này không có chỗ phát tiết, Phiêu Tuyết gật đầu, dù sao ai cuốc cũng như nhau, “Vậy để cho Nguyệt Phàm đi” Nói xong nàng lập tức một chân bước ra khỏi cửa, đi ra ngoài. Nguyệt Linh chạy nhanh đuổi theo, sau đó Thủy Bích đi vào nhà bếp nhóm lửa nấu cơm. Phiêu Tuyết đi qua cái sân phía trước lập tức ra khỏi Trúc Uyển, đập vào mắt chính là một đám trúc xanh, xanh biếc xanh biếc. Phiêu Tuyết nói với Nguyệt Linh: “Chúng ta tùy ý đi một chút đi…” Nguyệt Linh đi theo phía sau, gật đầu nói với Phiêu Tuyết: “Vâng” Bên kia trúc xanh mọc nhiều hơn, Phiêu Tuyết dắt theo Nguyệt Linh đi về phía bên kia, đột nhiên trước mắt hiện ra hai con đường, một hướng đông, một hướng nam. “Phong cảnh bên kia có đẹp không?” Phiêu Tuyết hỏi. Hình như từ khi nàng chuyển tới Trai Nguyệt cung còn chưa có ra ngoài. Trong số các nàng cũng chỉ có mình Nguyệt Linh đã ra ngoài. Phiêu Tuyết cảm thấy mình đã mang đúng người đi giải sầu. Thấy vẻ mặt Nguyệt Linh hơi suy tư, Phiêu Tuyết tùy tiện chọn một đường. Nguyệt Linh đi theo phía sau thấy Phiêu Tuyết đã chọn rồi mới phản ứng lại, vội vàng gọi Phiêu Tuyết: “Nương nương, đường bên kia phong cảnh có vẻ đẹp hơn.” “Ừ” Phiêu Tuyết đáp bừa, thật ra đi đường nào cũng không có vấn đề gì, mỗi con đường đều có vẻ đẹp riêng của nó. Phiêu Tuyết đã chọn cũng không muốn thay đổi. Nàng nói với Nguyệt Linh: “Không sao… Chúng ta không đổi nữa, cứ đi theo đường này thôi.” “Cứ đi về phía trước ắt sẽ gặp được phong cảnh đặc biệt” Ý của Phiêu Tuyết vốn là như vậy…. Nguyệt Linh quýnh lên. Nghẹn lời không biết nên nói thế nào. Hướng đông sẽ đi về viên đình, hướng nam này sẽ đi về… chính là lãnh cung của Lũng tài tử. Nguyệt Linh dứt khoát dừng bước xem có thể ngăn cản Phiêu Tuyết hay không. Phiểu Tuyết đi phía trước đột nhiên cảm thấy có chút kỳ quái, quay đầu lại thấy Nguyệt Linh đứng bất động cách đó hai thước, nàng nhướng mày: “Sao vậy… Nguyệt Linh?” “Nương nương……” Nguyệt Linh không nói gì. Trong đầu Phiêu Tuyết tích tụ nhiều thứ mới muốn ra ngoài giải sầu, nhưng thật sơ sót đã quên mất cảm nhận của Nguyệt Linh. Phiêu Tuyết còn tưởng Nguyệt linh thấy không khỏe, không tiện đi nhiều. “Nguyệt Linh… nếu không thoải mái thì về trước đi, một mình ta đi cũng tốt.” “Không phải… Nương nương, không phải không thoải mái.” Nguyệt Linh đáp. “Vậy làm sao?” Phiêu Tuyết hỏi. Trái tim Nguyệt Linh đập thật nhanh, trước kia nương nương lấy mất vị trí của Lũng tài tử, bây giờ lại vì nương nương mà ngay cả tài tử cũng không được làm, không biết chạm mặt sẽ như thế nào. Nguyệt Linh thấy thật rối rắm, cuối cùng vẫn nghẹn lời nói: “Nương nương! Con đường phía trước dẫn đến lãnh cung của Lũng tài tử!”