Nữ nhân như vậy, Duy Thận nghĩ lại liền cảm thấy đáng sợ, trên trán hắn đã thấm ra giọt giọt mồ hôi lạnh, người đã nhìn từ nhỏ đến lớn, sao có thể biến thành như vậy? Cảm giác áy náy của Duy Thận đối với Phi Sương nhất thời hãm sâu vào đầm lầy mênh mông vô bờ, chút tình cảm cuối cùng đều bị những thứ hèn hạ này vấy bẩn từ từ như tằm ăn lá. “Đại ca, chúng ta đối với Phi Sương không có gì thiếu sót, tất cả đều là nàng gieo gió gặt bão” Trên mặt Mặc Duy Trúc là một mảnh trong sáng, ngữ khí không nhanh không vội như đang kể lại một chuyện hết sức bình thường. Duy Thận cũng bình tĩnh lại, trong lòng chỉ tràn đầy chán ghét với Phi Sương,“Đại ca vẫn cảm thấy Phi Sương không xứng với ngươi, nữ nhân như vậy quá” Vì muốn có được, lại ngay cả chính mình cũng có thể lấy làm làm lợi thế. “Đại ca, không cần ngăn cản ta, chuyện đã đi tới mức này đã không còn ai có thể ngăn cản nữa” Đã nói đến mức này, Duy Thận cũng đã hiểu được, đây là kết cục đã định không thể xoay chuyển, trong đầu cũng cam chịu chuyện này. Duy Thận chỉ cảm thấy tự gây nghiệt không thể sống. Hắn đột nhiên hiểu lý do Duy Trúc làm như vậy, Duy Trúc thật ra đang dùng chính mình giải cứu hắn. Duy Thận nhìn gương mặt giống mình nhưng lại có hơi thở văn thơ, đột nhiên nghẹn ngào trong nháy mắt. “Đại ca, ngươi nghỉ ngơi cho tốt” Duy Trúc dìu Duy Thận đến trên giường, hắn vừa mới tỉnh lại, toàn thân vẫn bủn rủn. Duy Thận nhìn Duy Trúc, nói: “Duy Trúc, ngươi cũng phải chăm sóc chính bản thân mình, không thể để mình quá vất vả, tuy rằng nửa năm nay ngươi chuyển biến tốt, nhưng vẫn cần chú ý” Duy Trúc gật đầu nói: “Mặc Ngọc đã biết, mỗi tháng sẽ đúng giờ đi Quang Lộc Tự tìm Trí Năng cao tăng lấy thuốc” Duy Thận nghe hắn nói như vậy trong lòng mới thoáng yên tâm một chút. Sau đó nha hoàn bưng chút cháo lại, Duy Trúc giúp hắn dùng một ít, Mặc Phương cũng dẫn theo lang trung tới, sau khi lang trung xem qua nói Duy Thận đã không còn trở ngại Duy Trúc mới rời đi. ~oOo~ Ngày mùng sáu tháng sáu, thời tiết có chút âm u. Thời tiết âm âm u, ngày thường lúc này đã sáng sủa, mà nay trời lại vẫn âm trầm, vốn chuyện mừng, thế nhưng gặp loại thời tiết này. Mặc Phương đứng trước kiệu hoa nhìn sắc trời mà gấp đến độ xoay quanh,“Hôm nay âm u như vậy, nhưng ngàn vạn lần đừng có trên đường đón dâu mà mưa nha” Kiệu phu đứng đầu tiên cũng thật lo lắng: “Nếu mưa xuống vậy cũng thật……” Hai chữ xui xẻo nhất thời bị nuốt xuống trong miệng. Vẻ mặt Duy Thận cũng giống sắc trời, âm u làm cho người ta áp lực, Duy Trúc hôm nay phải thành thân, lấy người mình không thích. Trong lòng có người kia lâu như vậy, vẫn không có thể tu thành chính quả. Mặc Phương nhìn canh giờ, quay đầu nói với Duy Thận: “Tướng quân, canh giờ sắp đến, công tử sao còn chưa ra?” Vừa dứt lời, đã thấy Duy Trúc dắt một con bạch mã từ cửa đi ra, người thường ngày một thân màu trắng hôm nay thay một thân màu đỏ, loáng thoáng còn có thể thấy tay áo gấm màu trắng bên trong, cả người thanh tú không đổi, hắn vẫn là Duy Trúc thuần khiết như xưa. “Đại ca, để ngươi đợi lâu” Hắn cười xin lỗi. Duy Thận nhìn hắn, nhíu mày: “Sao lại dắt Tuyết Vực ra? Mấy ngày gần đây thân thể bệnh nhẹ vẫn nên đổi lại ngồi kiệu đi” Duy Trúc lắc đầu, cười nói: “Vẫn mơ cưỡi Tuyết Vực cưới nương tử trở về, có lẽ cả đời này chỉ có lần này, đại ca hãy đồng ý đi” Đáng tiếc, hắn muốn dùng con ngựa trắng này nghênh đón người mà hắn nhớ mãi không quên người hắn muốn lấy. Duy Thận bất đắc dĩ lắc đầu, vẫn đáp ứng hắn.“Trên đường ngươi cẩn thận một chút, có Hoàng Thượng loan giá phong quang vô hạn, dân chúng đến xem náo nhiệt cũng không ít, chú ý đừng bị đám người tách ra” Duy Trúc xấu hổ cười cười,“Đại ca, ta đã không còn là tiểu hài tử nữa” Duy Thận lúc này mới phản ứng lại, Duy Trúc là nhân vật chính của tiệc cưới hôm nay, tất cả mọi người sẽ bao quanh hắn, đâu cần lo lắng nhiều như vậy? “Tốt lắm, canh giờ không còn sớm, ngươi sớm đi đi, đại ca ở trong phủ đợi các ngươi trở về, tân khách sẽ rất nhiều, ngươi trở về còn phải đi kính rượu, đừng quá mệt chính mình ” Duy Trúc gật gật đầu, xoay người lên ngựa, hắn cười như đang bôn ba trên thảo nguyên, mà không phải đi nghênh đón một nữ nhân đầy bụng ý nghĩ xấu gả vào Mặc gia. Trong Cố phủ, Cố Phi Sương đã ăn mặc chỉnh tề lại chậm chạp không chịu che khăn voan lên, nghiến răng nghiến lợi nhìn Thủy Ngưng đang khuyên nàng trùm khăn voan: “Ngươi rốt cuộc là nha đầu của ai?” “Tiểu thư, người đừng làm Thủy Ngưng khó xử, Thủy Ngưng này cũng là muốn tốt cho người” Thủy Ngưng lặng lẽ cúi đến bên tai Phi Sương nói: “Tiểu thư, người đây là phong quang xuất giá, không biết trong kinh thành có bao nhiêu gia tiểu thư hâm mộ người đâu, tuy rằng không phải gả cho Mặc tướng quân nhưng cũng là gả đến Mặc gia, Mặc Ngọc công tử kia bộ dạng giống Mặc tướng quân, nô tỳ cảm thấy công tử văn nhã này so với Mặc tướng quân còn đẹp hơn một chút, tiểu thư người nên thấy thỏa mãn” Phi Sương hừ một tiếng, một cước đá đến chân bàn, phát ra “huỵch” một tiếng, nàng nổi giận mắng: “Ta muốn gả cho Duy Thận ca ca! Mặc Ngọc hắn tính cái gì? Không phải chỉ là công tử có chút của cải thôi sao, Duy Thận ca ca là tướng quân! Tỷ tỷ gả cho đương triều Hoàng Thượng, ta dựa vào cái gì phải gả cho Mặc Ngọc kia? Ta không chịu ta không chịu!” Phi Sương càng nói càng giận, cuối cùng ngay cả mặt mũi cũng trở nên dữ tợn. “Tiểu thư!” Thủy Ngưng thật sự không có cách nào, dứt khoát đem lời nói nghe được trong thư phòng của Cố Hà Đông nói ra: “Đông Li quốc chúng ta muốn tổ chức khoa cử, lúc này người có tài đều có đường ra! Tiểu thư, người gả cho công tử đọc sách không nhất định sẽ kém hơn so với gả cho tướng quân! Hôm qua Thủy Ngưng còn nghe lão gia nói với phu nhân, nói trên người Mặc Ngọc công tử này có hơi thở thoát phàm, ngày sau nhất định là nhân trung long phượng, tiểu thư người nghĩ lại xem, lão gia phu nhân thương người như vậy, bọn họ đều đồng ý thì khẳng định không sai!” (rồng phượng trong loài người) Nghe mấy lời nói như vậy, Phi Sương cũng bình tĩnh lại, suy nghĩ kĩ một phen. “Người nhìn đại tiểu thư, trước kia khi phải gả Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vẫn là một người không quyền lại không tài, nay thì sao? Mới gả cho không bao lâu a, toàn bộ thiên hạ đều đến trong tay Hoàng Thượng! Chúng ta phải tin tưởng ánh mắt lão gia, không sai được, nhất định không sai được” Phi Sương thế mới biết mình vừa rồi quá kích động, dù sao việc đã đến nước này, rõ ràng phá quán tử phá suất (thái độ bất cần hành động tùy tiện), tuy không cam lòng, Phi Sương vẫn hiểu được. Chẳng phải khó có thể gả tới gần Duy Thận? Nàng còn chưa ngu xuẩn như vậy. Chỉ cần gả đến Mặc gia, cái gì cũng tốt. Cùng lắm thì một bên dụ dỗ tướng công ôn văn tao nhã, bên kia lại nghĩ biện pháp tiếp cận Duy Thận ca ca là được. Chỉ cần nàng muốn nàng tuyệt đối sẽ không buông tay. Nàng cuối cùng cũng cười đem khăn voan che lên.