Phiêu Tuyết nhìn các nàng nháo, cũng cười một tiếng, sau đó bước xuống bậc thang, đi vào hoa viên bên trong, Nguyệt Linh, Nguyệt Nô đã chuẩn bị tốt mọi thứ, theo sát đến ôn trì. Trong điện Sùng Chính, mấy trăm triều thần đông nghìn nghịt đứng phía dưới, Tuấn Lạc một thân long bào màu vàng, ngọc quan cài tóc lên cao cao, toàn thân gọn gàng làm người ta cảm thấy hết sức uy nghiêm, ánh mắt sắc bén như ưng rình mồi đảo qua chúng triều thần, lúc này hắn chính là đế vương nắm trong tay chúng sinh thiên hạ. “Trẫm nói, chúng đại thần có gì kiến nghị?” Phương Ngôn đi đầu đứng dậy: “Mấy năm nay tuân theo tổ chế, dùng chế độ tiến cử, để cho hoàng thân quốc thích bất kể có chân tài thực học hay không đều ra làm quan, cơ cấu quan lại trung ương rườm rà, trách nhiệm quan chức không rõ ràng, làm cho chính vụ không thể xử lý kịp thời, đồng thời còn tăng thêm phần chi của quốc khố” Một vị đại nhân khác Tần Liên cũng đứng dậy,“Thần cảm thấy, chế độ tiến cử cổ vũ những làn gió bất chính, rất nhiều quận huyện cử tuy là ‘Hiếu liêm’ lại không phải ‘Hiếu liêm’, làn gió mua bán quan chức thịnh hành, tiền đút lót cuối cùng cũng là từ trên người dân chúng bóc lột ra, làm cho dân chúng lầm than, ai thanh oán giận, biện pháp giải quyết vấn đề này chính là sửa đổi tổ chế, thần không có kiến nghị gì khác!” Những đại thần còn lại nghe vậy cũng nói không còn kiến nghị gì khác. Trên mặt Tuấn Lạc không có phản ứng gì, ngược lại nhìn về phía nam tử đứng bên phải hỏi: “Liễu ái khanh, nghĩ thế nào?” Mọi người đều kinh ngạc, chỉ thấy nam tử kia không chút sợ hãi bước ra khỏi hàng, cầm ngọc điệp hơi hơi cúi người về phía trước, đáp lời: “Trong hai mươi năm Lũng Thị cầm quyền, tồn tại các loại tình huống dùng người kiểu như “tư lợi” hay “kết bè kéo cánh”. Theo thần thấy, biện pháp thứ nhất là “chỉ cần có tài là cử”, loại bỏ đạo đức dối trá và danh thực bất phù (cái danh và sự thực không giống nhau); thứ hai là áp chế kết bè kết đảng và tư nhân thao túng tuyển cử, âm mưu dùng tuyển cử để khống chế triều đình trong tay.” “Vậy theo Liễu ái khanh thấy, phải thế nào mới có thể có tài là cử?” Tuấn Lạc dần dần dụ vào. Liễu Mệ Sinh ngẩng đầu lên, thần thái bay lên: “Cái này đương nhiên là tổ chức khoa cử, phân khoa thủ sĩ, để cho người đọc sách đều tham gia thi tuyển, học nhi ưu tắc sĩ (học giỏi để làm quan), từ đó những người chân tài thực học sẽ trổ hết tài năng, cũng để cho những người đọc sách và những người tận trung báo quốc có cơ hội” Trong mắt Tuấn Lạc có thêm vài phần tán thưởng,“Được, vậy theo ý ái khanh nói, Đông Li chúng ta lập tức mở khoa cử, loại bỏ tiến cử, trong ba ngày soạn thảo một kế hoạch cụ thể cho trẫm” Hắn nhìn về phía Phương Ngôn: “Việc này do Trung thư ngươi cùng Liễu ái khanh phụ trách” Chúng triều thần quỳ xuống, đủ loại quan lại đều phủ phục trên đại điện: “Hoàng Thượng thánh minh —” Thanh âm liên tiếp không dứt bên tai. Tuấn Lạc nổi lên một nụ cười tà mị, bàn xong đại sự, Khánh Hỉ nhìn nhìn sắc trời, thấy chúng đại thần không còn gì muốn nói, vì thế vung phất trần, kéo dài giọng hô lớn: “Bãi triều —” “Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế —” Tuấn Lạc cho Khánh Hỉ một ánh mắt, Khánh Hỉ sát ngôn quan sắc, sau khi Tuấn Lạc rời khỏi, Khánh Hỉ gọi Túc thân vương: “Vương gia, Hoàng Thượng cho mời” Túc thân vương đứng trên cùng dừng chân, xoay người theo Khánh Hỉ tới ngự thư phòng. Trong ngự thư phòng, Tuấn Lạc cầm lên một phong mật thư trên giá sách thật lớn, Túc thân vương được Khánh Hỉ dẫn vào, Túc thân vương vừa nhìn thấy Tuấn Lạc lập tức hành lễ: “Hoàng Thượng —” Tuấn Lạc cười tiến lên,“Hoàng thúc, ở đây có một phong mật thư, ngươi lại đây nhìn một cái” Khánh Hỉ không chờ Túc thân vương tiến lên lập tức cầm mật thư đưa cho ông, Túc thân vương tiếp nhận mật thư Khánh Hỉ đưa, vừa mở ra, sắc mặt lập tức trầm xuống. Tuấn Lạc để ý vẻ mặt của ông nói: “Hoàng thúc, theo người việc này nên xử lý thế nào? Trẫm tuy là vua một nước, nhưng dù sao trẫm cũng là hậu bối, việc này vô luận nhìn từ phương diện nào, trẫm cũng không thích hợp làm chủ, cho nên mong hoàng thúc thay trẫm cho hai người kia một câu trả lời thỏa đáng” Túc thân vương lại xem mật thư một lần nữa rất nhanh, sắc mặt càng tối: “Nếu Hiên Vương gia đã tra ra sự thật, Bát hoàng thúc đương nhiên cho hai huynh muội kia câu trả lời thỏa đáng, không nghĩ tới, không nghĩ tới…… Trong hoàng thất lại xuất hiện loại chuyện xấu này, hai người kia thật sự là huyết mạch của hoàng huynh lưu ngoài cung, bổn vương đương nhiên sẽ cho bọn họ một công đạo” Tuấn Lạc gật đầu: “Tất cả chuyện này làm phiền hoàng thúc để ý” “Đợi bổn vương chuẩn bị tốt lập tức có thể ngự thẩm, án oan lớn như thế, nhất định phải giúp bọn họ giải oan” Túc thân vương nói xong, hướng về phía Tuấn Lạc cáo lui “Chuyện quá khẩn cấp, sợ bọn sót lại của Lũng gia giãy dụa hạ thủ vi cường, ta đi gặp qua đôi huynh muội kia trước” Tuấn Lạc gật đầu: “Làm phiền bát hoàng thúc để ý” Túc thân vương đưa lại mật thư cho Khánh Hỉ, sau đó chắp tay, lui xuống. Khánh Hỉ đưa lại mật thư , Tuấn Lạc tiếp nhận, sau đó khoát tay áo, ý bảo Khánh Hỉ lui xuống, Khánh Hỉ lập tức lui xuống. Sau khi Khánh Hỉ lui ra, một người từ phía trong thư phòng đi ra, Nam Cung Hiên Dật cười cười cợt nhả, “A Li, ngươi từ khi nào đã dụ dỗ được lão nhân Túc thân vương việc gì cũng không quan tâm này chịu khó như vậy? Mới có mấy ngày không gặp a, nhân sự trong triều đã bị ngươi thay đổi hết một lần rồi” Tuấn Lạc không để ý tới hắn, đi thẳng tới nhuyễn tháp ngồi xuống, bê lên một chén trà đã được chuẩn bị sẵn uống một ngụm: “Bát hoàng thúc thật ra vẫn thương chúng ta” Nam Cung Hiên Dật cũng đi tới, cùng ngồi xuống với hắn,“Ta thấy ngày ấy ngươi để Cố Phiêu Tuyết mặc áo phượng hoàng kim đã đoán ra được ba phần, Túc thân vương năm đó…… thật sự yêu Tử quý phi?” Trong mắt Tuấn Lạc xẹt qua vài tia sáng, buông trà xuống, ra vẻ thoải mái: “Trẫm không biết…… đều là chút bí mật năm xưa” Nam Cung Hiên Dật thở dài một hơi, lắc đầu: “Ai…… Tình là gì a……” Tuấn Lạc vừa nghe, nhướng mày lên, nhìn Nam Cung Hiên Dật: “Ngươi cũng nên thành gia đi, ngày khác ta chỉ hôn cho ngươi, đại sự đầu tiên của ta” Nam Cung Hiên Dật quay lại nhìn Tuấn Lạc, miệng đầy từ không: “Không không không…… A Li, ngươi lo việc của mình đi, ta không cần Vương phi” Nói xong vội vàng bê trà lên uống, vọng tưởng muốn lấy động tác này thu hút sự chú ý của Tuấn Lạc, kết quả trà vừa vào miệng, không thu hút được sự chú ý của Tuấn Lạc, lại thu hút chính sự chú ý của mình đi mất. Nam Cung Hiên Dật mở to hai mắt,“Đây không phải xuân trà Long Tĩnh sao? A Li ngươi từ khi nào cũng thích cái này?”