Tuấn Lạc nhìn Phiêu Tuyết, hắn không nghĩ tới Phiêu Tuyết sẽ trực tiếp như vậy, vừa nghe cơ sở ngầm của hắn báo lại hắn còn đang suy tính, theo tính tình Phiêu Tuyết tuyệt đối sẽ không mở miệng trực tiếp nói với hắn chuyện này, nhưng không nghĩ tới Phiêu Tuyết thật sự trực tiếp nói…… Trong con ngươi xinh đẹp của hắn nhiễm sắc mị hoặc: “Ừ…… A Ngữ muốn một đứa nhỏ…… muốn cùng A Li sinh đứa nhỏ” Tuấn Lạc cười đến mị hoặc chúng sinh, Phiêu Tuyết cũng cùng hắn nở nụ cười, nàng cười cực kỳ ngọt ngào, ngọt vào đến trong lòng hắn. Tuấn Lạc ôm Phiêu Tuyết thật chặt, như nhặt được chí bảo. Không…… Không phải “như”, mà nàng chính là bảo vật của hắn, là bảo vật trân quý nhất trong bảo khố của hắn. Hai người lúc này ngọt ngào như vợ chồng mới cưới, Phiêu Tuyết đột nhiên muốn hát vang một khúc: “Ta thêu hoa ngươi học bài…… Ngươi làm ruộng ta dệt vải……” (lại chẳng là vợ chồng mới cưới, 2 anh chị đã làm gì đâu -.-!!!!) Phiêu Tuyết tựa vào trong lòng Tuấn Lạc, đột nhiên không đầu không đuôi nói: “Ai nói đế vương không ôn nhu? A Li nhà ta rất tốt” Nói xong Phiêu Tuyết ngay lập tức hôn lên mặt hắn một cái, hôn một cái ra thanh âm vang vang mới thôi. Tuấn Lạc được Phiêu Tuyết chủ động hôn, trong lòng ngọt ngào không thôi, đột nhiên lại sợ chính mình ở trong lòng Phiêu Tuyết không có uy nghiêm đế vương về sau sẽ bị Phiêu Tuyết khi dễ, hắn lại cố ý ho nhẹ hai tiếng: “Khụ khụ……” (có uy nghiêm hay không thì anh cũng bị chị khi dễ ấy mà, cố làm gì) Phiêu Tuyết vừa nghe thấy hắn ho nhẹ đã theo bản năng hỏi hắn: “A Li, ngươi lại thẹn thùng?” Tuấn Lạc nhướng mày, cái gì mà lại thẹn thùng? Hắn dùng tay xoay gương mặt cười mờ ám của Phiêu Tuyết qua, “Đừng nhìn trẫm như vậy, trẫm thẹn thùng” Hắn ra vẻ nghiêm túc nói. Ai nha nha…… Phiêu Tuyết ở trong lòng cười không dứt, A Li thối, ngươi thế nhưng cũng có ngày hôm nay…… Phiêu Tuyết rốt cục biết được, thì ra hạnh phúc cũng có thể hóa thành mật đường dính chết người. Tuấn Lạc thấy Phiêu Tuyết cười ngây ngô xuất thần, không biết tinh thần nàng lại chạy đi đâu, vội vàng kéo xiêm y của nàng lại, làm cho Phiêu Tuyết đối diện mắt hắn, đôi mắt hắn có loại ánh sáng mê hoặc lòng người. (còn sáng với tối cái gì, người ta lên kế hoạch ăn sạch chị nên mới phát sáng thế á) Tuấn Lạc bế Phiêu Tuyết đứng lên, Phiêu Tuyết bị hắn ôm nhất thời hai chân nhẹ bỗng, vì hắn rất cao, cho nên Phiêu Tuyết vì đảm bảo an toàn của chính mình chỉ có thể gắt gao ôm cổ hắn, gắt gao dán trong ngực hắn, nàng nuốt nuốt nước miếng, hắn ôm nàng đến bên giường làm gì?? Sinh đứa nhỏ? Không cần a…… Nàng nói vậy thôi, nàng còn chưa chuẩn bị tốt tâm lý…… Thiên a, thiên a! Ai tới cứu nàng…… “Dừng lại dừng lại!! A Li mau dừng lại” Phiêu Tuyết hổn hển la to. “Đừng ầm ĩ” Tuấn Lạc lên tiếng.“Còn ầm ĩ nữa ta sẽ bỏ ngươi lại” Hắn rốt cục cũng lấy lại được một ván, xem ra kiên quyết không cho Phiêu Tuyết phá hư tâm trạng vui vẻ này. “Xuỵt….. A Ngữ, ngoan ngoãn, ngươi đừng ầm ĩ” Tuấn Lạc lại dụ dỗ. Phiêu Tuyết mở to hai mắt trong veo như nước nhìn về phía hắn, nàng cho tới bây giờ chưa từng nhìn thấy bộ dáng ôn nhu đa tình như vậy của hắn, vì hắn tuy rằng không cười nhưng trên mặt lại tràn đầy nhu tình…… “A Li……” Phiêu Tuyết nhẹ nhàng gọi. “Ừ……” Hắn đáp nhẹ, sau đó nhẹ nhàng đặt nàng lên giường. Không biết từ khi nào hai mắt hắn đã tràn đầy tình ý, “Chúng ta phải sinh đứa nhỏ……” (*phụt* ngụy biên, có mà nhịn hết nổi thì có =))))))) Phiêu Tuyết gắt gao ôm hắn: “A Li……” Đột nhiên Phiêu Tuyết nhận ra lại đáp sai rồi, mãnh liệt nhảy lên, cả người lui vào trong giường: “Không được…… A Li, chúng ta không cần đứa nhỏ” Đều nói nữ nhân trở mặt còn nhanh hơn thời tiết, một khắc trước còn tinh không vạn lí (không mây), giây tiếp theo đã mưa to gió lớn. Tuấn Lạc nhìn Phiêu Tuyết trở mặt, khuôn mặt anh tuấn của hắn lạnh xuống: “A Ngữ!” Phiêu Tuyết lường trước được hắn bây giờ đang vạn lần bất đắc dĩ, nàng cười quyến rũ lấy lòng nói: “A Li, bỏ đi được không, ta sợ” Nàng là nói thật, thật sự…… thật sự nàng chưa chuẩn bị tốt tâm lý. Phiêu Tuyết dùng loại ánh mắt đặc biệt vô tội cầu xin nhìn Tuấn Lạc, cuối cùng dứt khoát chắp tay trước ngực, như đang cầu phật bái thần ra sức lạy Tuấn Lạc một cái, vừa lạy vừa lẩm bẩm: “A Li, A Li, A Li ngươi tốt nhất ” Tuấn Lạc nhìn bộ dáng này của Phiêu Tuyết, oán cũng oán không nổi, cả người dứt khoát ngồi xuống bên giường, dở khóc dở cười. Hắn nhìn nàng, không thấy nàng dần dần lùi vào trong, sau đó lại chắp tay. “Lại đây” Tuấn Lạc đưa tay vẫy vẫy Phiêu Tuyết. Phiêu Tuyết lắc đầu: “Không đến” Hắn đanh mặt: “Ta kêu ngươi lại đây” Lại dùng sức lắc đầu: “Không đến không đến” (thích đoạn đối thoại này của 2 anh chị cực, chả hiểu tại sao. Anh Lạc nhà ta phải đậu loại ưu khoa tự động kiềm chế ấy nhỉ) “Được rồi, ta chỉ bảo ngươi tới đây để ta ôm một cái, cái gì cũng không làm” Hắn rốt cục thỏa hiệp nhượng bộ. Phiêu Tuyết không thể tin theo dõi hắn, ánh mắt mở thật to hỏi: “Thật?” “Ừ, thật” Vẻ mặt Tuấn Lạc thật chân thành, tiếp tục vẫy tay với Phiêu Tuyết,“Không còn sớm, chúng ta đi nghỉ sớm đi, trời sáng ta còn phải lâm triều” Phiêu Tuyết trầm ngâm một lát, rốt cục thỏa hiệp, từ một đầu giường khác bò về. Nhưng vẫn đề phòng nói: “A Li, ngươi đừng xằng bậy” Xem ra nàng lúc nào cũng nhớ rõ, hắn không chỉ là A Li của nàng, hắn còn là một Tuấn Lạc cực kỳ phúc hắc…… “Ngươi không tin ta như vậy?” Tuấn Lạc nhướng mày, ngữ khí thật không vui. Phiêu Tuyết cong miệng, khẩu thị tâm phi nói: “Không có…… A Li, ta thật sự rất tin tưởng ngươi” Phiêu Tuyết tuy rằng ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong đầu cũng đang tinh tế tính toán số lần mình bị hắn hại, dường như từ khi vào cung, hắn chưa từng để cho nàng sống tốt một khắc. Tuấn Lạc bắt đầu oán chính mình cho nàng tẩm cung lớn như vậy làm gì, một cái giường cũng phải lớn như vậy. Hắn thật vất vả chờ Phiêu Tuyết bò trở về, lập tức hung hăng ôm lấy nàng, không bao giờ để cho nàng chạy thoát nữa. Tuấn Lạc đặt cằm trên đầu Phiêu Tuyết, trong giọng nói tràn đầy ấm áp, mang theo ý cười, hắn nói: “Nương tử, đừng hòng chạy thoát” Phiêu Tuyết phát hiện hắn thay đổi xưng hô, nàng rốt cục hiểu được ý tứ của hắn, giờ khắc này, trong thế giới của hắn chỉ có nàng, hắn không phải là đế vương, không tự xưng trẫm, không gọi nàng là ái phi, giờ khắc này bọn họ chính là một đôi vợ chồng bình thường, hắn gọi nàng nương tử, nàng gọi hắn tướng công. Tuấn Lạc yên lặng trong giấc mộng của mình, thật lâu không chịu tỉnh lại. Phiêu Tuyết rốt cục hiểu được tâm ý của hắn, đây là một đêm hắn bỏ xuống tôn nghiêm đế vương, một đêm tháo xuống trách nhiệm trên vai hắn, là một đêm có thể làm cho hắn bỏ lại những tấu chương khiến hắn thức trắng đêm phê duyệt, Phiêu Tuyết rốt cục không chạy trốn nữa. Nàng nhìn vẻ mặt chân thật của hắn, khuôn mặt cười đến mị hoặc, nàng rốt cục chủ động ôm hắn,“A Li……” Trong mắt nàng dâng lên hơi nước, nhẹ nhàng gọi.