tinh khiết chẳng nhuốm bụi trần, nhưng cô ả hiểu thành “trai nguyệt cung = trai nguyệt (tháng ăn chay) + cung” => ăn uống tiệc tùng )
Thủy Bích nhìn chằm chằm cánh cửa đôi
của cung điện, khung là dùng loại gỗ chất lượng thượng thừa, cửa sổ giấy sơn son, một mảnh hoa hoa lệ lệ, nhìn nơi nơi trong Trai Nguyệt cung
đều đẹp đến kinh người, Thủy Bích hưng phấn chạy vội vào trước: “Tiểu
thư, ngươi mau vào xem a, đều là thượng phòng, đều là rường cột chạm
trổ, hai bên hành lang xuyên qua sương phòng treo mấy bức họa đầy màu
sắc, nơi này thật như tiên cảnh……”
Khánh Hỉ công công dẫn Phiêu Tuyết đến
Trai Nguyệt cung cũng nói: “Nương nương, đây là Hoàng Thượng đã sủng
người đến cực độ a…… Lão nô nên chúc mừng nương nương…… Nói không chừng
ngày mai sẽ có thánh chỉ xuống, ngài liền trở thành hoàng hậu”
Dù sao bây giờ cũng là Tuấn Lạc lớn nhất, chuyện gì cũng có thể xảy ra, trước kia là hắn nhìn nhầm.
Phiêu Tuyết cười đánh giá Trai Nguyệt
cung, xưa có Hán Vũ Đế nói muốn tặng kim ốc cho mỹ nhân, nay có Tuấn Lạc tặng Trai Nguyệt cung cho nàng, tình nhân tặng lễ vật, Phiêu Tuyết tự
nhiên nở nụ cười như hoa.
Phiêu Tuyết vòng vo vài vòng trong Trai Nguyệt cung, tận tình hít thở không khí nơi này, cẩn thận nghe còn có
thể nghe thấy tiếng nước chảy phía sau cung,“Nơi này có phải còn có một
dòng suối nhỏ?”
Nữ quan Nguyệt Linh vẫn chăm sóc Trai
Nguyệt cung cúi người phía trước, đáp lời: “Hồi nương nương, Trai Nguyệt cung này có nước chảy tử trên núi xuống, phía sau có một thác nước nhỏ, nhưng thác nước này rất kì lạ, nước chảy từ trên núi xuống là nước ấm,
dùng nước này tắm, có thể kéo dài tuổi thọ”
Vừa nói như vậy, Phiêu Tuyết đã nổi
hứng thú, “Đưa ta đi xem”. Dứt lời quay đầu nói với Khánh Hỉ: “Khánh Hỉ
công công cũng không cần ở lại đây, quay về hầu hạ bên cạnh A Li đi”
“Hoàng Thượng bảo lão nô hỏi nương nương có thích nơi này không?”
Phiêu Tuyết một lòng muốn nhào vào cái thác nước ấm kia, vội vàng gật đầu: “Ừ, thích, thích, ngươi đi nhanh đi”
“Vậy lão nô cáo lui……”
Phiêu Tuyết thở dài một tiếng, rốt cục đuổi được hắn đi.
Phiêu Tuyết lúc này mới thoải mái tùy
tiện nhìn Trai Nguyệt cung này, sờ đông đụng tây, Nguyệt Linh dẫn năm nữ quan ăn mặc thanh nhã đi lên: “Nương nương, nữ tì kêu Nguyệt Linh, các
nàng theo thứ tự là Nguyệt Hiên, Nguyệt Nô, Nguyệt Phàm, Nguyệt Quế,
Nguyệt Niên……” (khiếp, tên gì mà toàn trăng với sao thế này 0.o)
Phiêu Tuyết nhìn sáu người xếp hàng
trước mặt, lại bắt đầu rối rắm: “Hầu hạ một mình ta không cần dùng nhiều người như vậy” Nàng vẫn luôn là người đơn giản, lúc trước người ở Lạc
Tuyết điện ngay hôm sau đã bị nàng đuổi đi hơn phân nửa.
“Hoàng Thượng bảo chúng nô tỳ nói câu
này với nương nương” Nguyệt Linh thật giống như đoán được nàng nghĩ gì,
mang Tuấn Lạc ra dọa nàng.
Phiêu Tuyết cau mày: “Hắn nói cái gì?”
Nguyệt Linh học giọng nói của Tuấn Lạc
thuật lại: “Sáu người, thêm ngươi cùng Thủy Bích, vừa đủ hai bàn mạt
chược Tây Dương, nếu trẫm đến đây, để Nguyệt Linh pha trà cho chúng ta,
lại có thể vừa đủ hai bàn”
Phiêu Tuyết vừa nghe xong, ha ha bật cười, tâm tình cũng thoải mái hơn……
Quả nhiên chỉ có tự mình nắm chặt quyền thế mới có thể thích làm gì thì làm. Phiêu Tuyết lại nghĩ tới hồi mới
vào cung, làm việc nói chuyện còn phải sát ngôn quan sắc (dựa vào lời
nói sắc mặt để đoán ý) , trước khi gả vào cung vì trốn chuyện phiền toái còn phải cố gắng bịt mũi ngâm trong thùng mắm tôm mấy canh giờ, khiến
một thân hôi tanh.
Còn có cung yến lúc trước, để không có
ai chú ý, chỉ có thể lung tung đánh đàn…… Nhưng kết quả thì sao? Vào
cung dâng trà, từng bước thối lui, nhưng cuối cùng thì sao? Thủy Bích
thiếu chút nữa ngay cả mạng cũng đánh mất……
Phiêu Tuyết vuốt ve cột nhà Trai
Nguyệt, cảm giác mềm mịn nhẵn nhụi, ngón tay lướt qua có cảm giác sảng
khoái không thể nói rõ…… A Li, A Li…… Từng ly từng tý nơi này, có phải
đều có tâm ý của ngươi hay không?
Nguyệt Linh đưa Phiêu Tuyết tới hoa
viên nhỏ phía sau điện, chỉ thấy một nửa ôn tuyền này đã được dùng làm
hồ tắm, theo núi nhỏ, nước suối ấm áp chảy từ trên xuống, lay động vài
gợn sóng.
Phiêu Tuyết hưng phấn, từ trước đến nay chưa từng thấy sự xinh đẹp mà lại tinh xảo xảo đoạt thiên công như thế, bảo Nguyệt Linh, Nguyệt Hiên lui, chỉ để lại Thủy Bích, phù phù lập tức nhảy xuống thanh tuyền. (khéo đoạt công trời)
“Thủy Bích, ngươi cũng xuống đây chơi đùa một chút?” (Đáng yêu như con nít ấy nhở)
Thủy Bích cũng hưng phấn, nhưng lại lắc lắc đầu: “Không nên…… Tiểu thư, một mình ngươi chơi đi”
Phiêu Tuyết ngâm mình trong hồ, quay đầu về phía Thủy Bích: “Vì sao không xuống?”
Thủy Bích thở dài một hơi,“Tiểu thư, nơi này thật đẹp a, ta không thể phá hủy cảnh trí như vậy……”
Phiêu Tuyết vừa nghe xong, lại cười
nhạo Thủy Bích một phen, cuối cùng vô luận là nhõng nhẽo cứng rắn níu
kéo hay cưỡng bức lợi dụ, mặc kệ nàng nói gì, Thủy Bích vẫn không chịu
nhảy xuống, không chịu thì thôi, Phiêu Tuyết một mình dúi đầu trong
nước, tận tình chơi đùa.
Thủy Bích sợ nàng lại nảy sinh suy nghĩ kéo nàng xuống nước, bỏ lại một câu đi lấy xiêm y sạch sẽ cho Phiêu
Tuyết, nhanh chóng bỏ chạy.
Phiêu Tuyết trầm trong nước, rồi lại
trồi lên, lặp lại vài lần như thế, tuy không cẩn thận uống mấy ngụm
nước, nhưng vẫn rất sung sướng. Chơi mệt, dứt khoát tìm một khối đá bóng loáng dựa vào nghỉ ngơi.
Nguyệt Hiên, Nguyệt Phàm, Nguyệt Quế,
Nguyệt Niên đứng một chỗ không xa chờ hầu hạ Phiêu Tuyết, thấy Phiêu
Tuyết đang cao hứng nên không quấy rầy, vì thế nổi hứng tán gẫu.
Nguyệt Quế là người nhỏ tuổi nhất trong bốn người, quan hệ tốt nhất với Nguyệt Niên, cũng là người thiếu kiên
nhẫn nhất, vì thế lập tức nhẹ nhàng kéo kéo xiêm y Nguyệt Niên: “Nàng