Gặp nhau thoáng qua, tình yêu lần thứ hai vội vàng. Giấu trong đêm để quên đi nỗi đau, cạn môt ly thưởng cho mình đã khoan dung.
Nhẹ nhàng bâng quơ, những chuyện cũ như gió thổi? Bóng đêm quá nặng nề, cười một tiếng, để chúc cho mình đã bước đi nhẹ nhàng!
Thờ ơ lạnh nhạt, tang thương thong dong qua đi. Bóng đêm phụ họa với câu chuyện mỏi mệt, thở dài một tiếng, tự khen mình chưa từng phóng túng.
Bóng đêm khôn cùng, vốn tưởng nghĩ đến người sẽ phát điên, yêu đến cuồng nhiệt còn đau không chịu nổi.
Những tưởng đêm nay sẽ nghĩ thông suốt, chỉ có chính mình hiểu, không được người mình yêu quan tâm, lại phải trả giá quá nhiều?
—“Mèo khen mèo dài đuôi”
Trời bắt đầu hoàng hôn cũng là lúc tan giờ làm việc.
Người đồng nghiệp bên cạnh quay sang chào Lý Cường: “Đến giờ về rồi vẫn chưa về sao?”
Anh ừ một tiếng và bảo, “… còn phần này nữa chưa được sếp ký.”
Bước đến cửa, anh thấy Lưu Đầu Nhi đang nói chuyện điện thoại.
Sếp anh nói: “Ba anh bị viêm khớp, mai dẫn ông đi khám bệnh xem nhé.”
Điện thoại vọng lại giọng của một phụ nữ, đó là Nhã người vợ thứ hai của sếp. Nhã nói trong điện thoại: “Mai em không có thời gian đâu, còn phải làm thêm giờ nữa.”
Giọng sếp nghe không vui: “Mai là thứ bảy mà, chỗ em không phải được nghỉ hai ngày cuối tuần sao?”
“Mai không phải anh cũng được nghỉ sao? Đó không phải là ba anh sao? Sao em phải đưa đi?”
Đầu Nhi cau hẳn mày lại, gõ bút mạnh vào điện thoại, “em nói gì thế. Cưới em về không phải để hiếu thuận với ba mẹ anh sao?”
Nhã cười nhạt: “Xem anh nói kìa? Có phải em không có ba mẹ đâu, đương nhiên em phải hiếu thuận với ba mẹ em rồi, còn ba mẹ anh anh phải có trách nhiệm? Đó là luật của quốc gia, còn muốn em đối xử tốt với ba mẹ anh phải xem anh cư xử với em thế nào đã!”
Đầu Nhi vứt toẹt cái bút xuống đất, đứng hẳn dậy và hét lên: “Cô là loại đàn bà ích kỷ!”
Nhã dè bỉu: “Anh không ích kỷ chắc? Ba mẹ mình không lo còn mong đợi con dâu hiếu thảo nữa sao? Nói cho anh hay, nể tình vợ chồng nên em đối xử lịch sự với họ. Nhưng họ không phải ba mẹ ruột của em, bắt em hiếu thuận như nhà đẻ thì không có chuyện đó đâu.”
Đầu Nhi tiến gần vào bàn hơn và hét lớn: “Cô ăn nói chẳng vào tai gì cả.”
Nhã cười nhạt và tiếp tục nói: “Ai đã từng nói với người khác câu này. Nắm được phụ nữ trong tay thì còn đối xử tốt với nhạc phụ nhạc mẫu làm gì? Anh nói về ba mẹ tôi như thế, tưởng tôi không biết chắc. Dù sao thì tôi cũng đối xử tôn trọng ba mẹ anh rồi. Ngày xưa ba mẹ chồng cũ cũng từng phải khen ngợi tôi mấy câu, còn anh thì sao?”
Đầu Nhi nghe xong thì như quả bóng căng bị châm thủng, ngồi thụp xuống ghế.
“Còn khách hàng đang chờ tôi, tôi tắt điện thoại đây.” Nói rồi điện thoại chỉ còn mấy tiếng tút dài.
Bên ngoài cửa, Lý Cường nghe rõ cuộc nói chuyện, nhân lúc chưa bị phát hiện ra, anh lùi lại mấy bước và đi thẳng.
“Hôn sự?” Sao ba mẹ lại giống như Lý Cường vậy nhỉ? Hay là bị trúng độc ở đâu rồi?
Trong lòng như lửa đốt, cô vội vàng chạy đến nhà anh.
Một thế giới đại chiến đang hiện ra trước mắt.
Cô đẩy cửa bước vào phòng, căn phòng im phăng phắc dường như chỉ đợi một mình cô.
Không biết làm sao, cô quay sang nhìn Lý Cường thì thấy đối phương đang tay ôm bó hoa cùng một hộp nhỏ.
Nghe anh tóm tắt lại một hồi nhưng cô vẫn mù mờ chưa hiểu. Điều cô thấy khó hiểu nhất là làm sao cô lại có bầu? Lại còn chuyện lén đi phá thai nữa chứ?
“Anh có sao không vậy? Đã bao giờ em nói đến chuyện có thai với anh chưa?”
“Không phải tối qua em nói thấy người khó chịu sao?”
“Em uống nhiều quá được chưa?”
“Em còn nói chiều nay sẽ đi giải quyết.”
“Anh đúng là lỗ tai Trư Bát Giới? Anh nghe ở đâu chuyện em đi phá thai đấy? Có thai cũng không bao giờ em đi phá, em tự nuôi con mà không có anh cũng được!”
“Thế chuyện tối qua em nói đi phá thai là gì?”
“Hôm nay, em và Tiểu Mỹ, Đường Đường về nhà thay quần áo, sau đó hẹn đi chơi bowling. Hẹn cả Bình Tử, Phong Phong đi cùng nữa. Anh có sao không vậy? Thấy em có thai bao giờ? Làm hủy hoại cả danh dự của em nữa chứ, sợ người ngoài không biết à?”
“Nhưng hôm qua rõ ràng là…”
“Rõ cái đầu anh ấy?”
“Mấy hôm trước em còn nói khó chịu, rồi uống cả một cốc trà chanh chua gắt.”
“Là hôm đó em không ngủ được, em muốn kéo anh ra ngoài hóng gió. Em khó chịu không phải do anh cả sao!”
Lý Cường thấy đầu óc hỗn loạn, lại được cả tối hôm trước không ngủ nên thấy người rất khó chịu, anh vứt luôn cả hoa và nhẫn vào lòng cô: “Vậy anh không có trách nhiệm gì nữa, tránh để ba mẹ nói này nói nọ. Cuộc hôn nhân này em thích thì lấy.”
Cô cúi đầu nhìn bó hoa hồng lộn xộn trong lòng thì buông luôn tay ra, bó hoa rơi xuống đất.
“Em không nói sẽ lấy anh, anh cũng đỡ phải nghĩ!”
“Em là con gái kiểu gì vậy, mới hôm qua còn đồng ý lấy!”
“Nhưng em thấy đầu óc anh đúng là có vấn đề rồi, tự nhiên mọc ra ý nghĩ em có bầu. Lấy anh rồi để ngày nào em cũng phải ở với người có vấn đề à?”
“Em ăn nói hung bạo như vậy, em có được mấy gã chịu lấy em chứ?”
“Anh cũng chẳng phải là của hiếm!” Cô tức giận gạt anh ra, khiến Lý Cường loạng choạng.
Mẹ cô thấy vậy thì cuống lên, tiến đến bên con gái. Cô chưa kịp phản ứng thì đã bị mẹ khóa chặt tay về phía sau.
Mẹ anh nói nhỏ vào tai mẹ cô: “Chúng ta ra ngoài thôi. Bọn nó cãi nhau là không có người xem cũng chán, rồi lại thôi luôn đấy.”
Mẹ cô ngẫm thấy cũng đúng. Hai người khi đang cãi nhau chỉ cần nhiều người nhìn sẽ cãi nhau hăng hơn, thậm chí xông vào đánh nhau. Xem ra Vương Khả cũng tích lũy được không ít những kinh nghiệm sống.
Thế là mấy bậc phụ huynh cùng đi khỏi phòng.
Trong phòng khách chỉ còn lại ba cô và ba anh, mỗi người đang cầm một tách trà. Chuyện đôi trẻ cãi nhau đối với họ như mưa gió ngoài cửa sổ vậy, dường như chẳng liên quan gì đến họ.
Sau cùng hai nhà đã có một thói quen, mỗi khi hai con cãi cọ trước mặt họ thì bất luận ai đúng ai sai thế nào, gái về phòng nói chuyện riêng, trai đi uống trà đánh cờ.
Tiểu Mỹ ngồi tựa vào ghế hỏi, “lại hẹn hò với hắn rồi à?”
Văn Văn vừa thu dọn vừa lắc đầu, “đâu có.”
Tiểu Mỹ vỗ vai bạn, “thế là đúng, cho dù hai người có đăng ký kết hôn rồi nhưng vẫn có thể sống cuộc sống riêng của mình chứ. Đi nào, kiếm cái gì nhét bụng thôi!”
Cô ngẩng đầu lên thờ ơ: “Ai mời chứ?”
Tiểu Mỹ gật gù có chút đắc ý: “Đương nhiên là đại ca Bình Tử của chúng ta rồi. Anh ấy mời mình đi ăn cua đấy, đi thôi?”
Văn Văn ngừng tay, do dự đứng lên.
Tiểu Mỹ đẩy cô một cái: “Lại còn không nhanh lên, không có thời gian đâu.”
Đường Đường từng nói, may mà là Văn Văn mới đối phó được tên lẻo mép như Lý Cường. Chứ là cô chắc phát điên mất.
Tiểu Mỹ lại nói: “Giết một vạn, tự tổn thất tám nghìn!”
Đúng thế, đánh mình còn thấy đau nữa là huống hồ Lý Cường không phải là người xấu. Ngoài việc hơi đanh đá một chút, bạn gần như không tìm được điểm xấu của anh, nhưng chính tật xấu này cũng dễ khiến bạn phải phát điên.
Văn Văn bắt đầu thấy lười biếng, không muốn động thủ nữa. Nếu anh nói những lời không hay ho gì, cô chỉ còn một việc duy nhất là quay người bước đi.
Bình Tử cũng làm việc ở nhà xuất bản của cô, Tiểu Mỹ chịu trách nhiệm biên tập. Hai năm gần đây, anh đúng là khổ tận cam lai, vậy hãy quên mọi điều phiền muộn đi để đi chơi cùng Bình Tử và Phong Phong.
Lưu Đầu Nhi vội vàng bước đến và hỏi: “Anh vẫn chưa về hả?”
Lý Cường lười biếng vươn vai một cái rồi đứng lên, “em vừa làm tờ khai theo chỉ định của sếp, cũng định đi bây giờ đây. Định để hôm khác tìm sếp nhờ ký cho nhưng hóa ra sếp vẫn chưa đi.”
Đầu Nhi nhìn tờ khai rồi lấy bút trong tay Lý Cường ký luôn.
“Hôm nay cuối tuần mà cậu không hẹn hò gì cô ấy à?”
“Cô ấy không gọi điện cho em nên coi như cô ấy đang cho em nghỉ phép.”
Đầu Nhi lắc đầu, “bây giờ phụ nữ đều như vậy sao? Đều là người một nhà rồi mà cả ngày như con ngựa thoát cương.”
Lý Cường im lặng không nói.
Đầu Nhi vỗ vai anh, “đi thôi, chúng ta làm một chén.”
Lý Cường nghĩ: Phải chăng một khi phụ nữ hợp ý với ai đó thì ngay cả những chuyện tốt xấu của họ cũng không còn nữa. Như ba mẹ anh chẳng hạn.
Hai bà mẹ của hai nhà vốn là bạn thân cũ thời học sinh, sau hơn 30 năm mới gặp lại nhau. Một người làm mẹ nhưng vẫn mở mắt nhìn đứa con trai của mình bị “con dâu tương lai” đánh mà vẫn bình thản, thậm chí còn đưa lời khen ngợi hành động đó nữa.
Nhớ lại ngày trước mẹ anh đối xử cũng rất tốt với Lăng Lăng, như đó là do bản tính tốt bụng của bà. Còn đến lượt Văn Văn chẳng lẽ bà cũng không phân biệt được cả đúng sai hay sao?
Anh bắt đầu tin rằng, ở Trung Quốc rất nhiều vụ bạo lực gia đình chưa được công bố cũng phần nhiều là do đàn ông muốn giữ thể diện, giống như anh vậy. Có kết hôn với Văn Văn rồi bị cô đấm đá chắc anh cũng chẳng bao giờ đi gọi cảnh sát.
Anh cũng từng bàn luận riêng vấn đề của Văn Văn với ba mẹ. Anh nhận thấy giữa hai người họ có quá nhiều điểm xung đột nên khi ở với nhau chắc không dễ sống.
Ngờ đâu mẹ anh đổ ập cho một câu: “Con thế này còn muốn tìm người thế nào nữa? Thần tiên chắc hay Bồ Tát?”
“Mẹ, con không có ý đó.”
“Trước đây con cũng nói Lăng Lăng như vậy, rồi giũ áo ra đi, mẹ trong lòng quá hiểu rồi. Con nhà người ta đoan trang thục nữ, dựa vào điều gì mà phải chịu những điều oan ức của con?”
“Văn Văn và Lăng Lăng không giống nhau.”
“Cũng vì không giống nhau nên mẹ mới yên tâm, Văn Văn biết cách khống chế con, trước mặt nó, mẹ cũng không thấy áy náy.”
“Mẹ, mẹ không thấy xót xa khi con nhà mình bị người khác đánh à?”
“Cũng vì cái miệng của con. Mẹ thì không làm gì nổi ba con, nếu không thì…”
“Đánh cái gì chứ? Có bao giờ thấy trên mặt có vết gì đâu!” Mẹ anh vỗ vỗ vào vai anh.
Anh khẽ cau mày, trên bả vai vẫn còn thấy hơi nhức. Đây cũng là “kiệt tác” của tuần trước. Chỗ này trúng huyệt vị, không để lại vết tích nhưng đau đến một thời gian mới hết.
“Văn Văn ác hiểm lắm, toàn đánh vào chỗ kín nên không ai nhìn thấy thôi.”
“Vậy nên mẹ mới nói nó là đứa ngoan. Chứ ăn nói như con bị người khác đánh cho đầy vết tích trên mặt, còn dám ra ngoài nữa không?”
“Xem mẹ nói kìa! Văn Văn làm như vậy là không đúng, theo cách nói hiện nay là bạo lực gia đình đấy. Mẹ không hi vọng con trai suốt ngày bị con dâu đánh chứ?”
“Cắt! Con tưởng nó còn nhiều nhẫn nại để đánh con nữa à? Đánh vì thấy rằng ít nhất còn bảo ban cải tạo được. Đợi đến khi nó chẳng muốn đánh, không thèm nhìn mặt mới phiền!”
“Thế càng tốt!”
“Nói cho con biết, chuyện hôm nay đúng là con làm tổn thương nó đấy. Cái váy nó mặc hôm nay là mẹ mua tặng đó. Biết con thích phong cách cổ xưa nên mẹ mới mua cái váy đó cho Văn Văn, cũng chỉ mong nó mặc váy đó sẽ khiến các con thêm lãng mạn hơn, ngạc nhiên hơn. Chẳng ngờ đâu con lại nói câu đó! Chả trách nó nghe xong, đánh con rồi bỏ đi.”
“Cái váy đó mẹ mua tặng cô ấy? Con đã nói rồi mà, Văn Văn làm gì có thẩm mỹ đó?”
“Con lại còn nói kiểu đó nữa à?”
“Thì đúng là như thế mà. Cô ấy cứ phải nghe con khen ngợi mới hài lòng, đúng là hư vinh đến chết mất!”
“Con đúng là…!”
Nguyên văn là hôm nay, Văn Văn thấy rằng họ cứ cãi nhau suốt cũng mệt mỏi, đánh cũng đau cả tay nên muốn thay đổi cách khác.
Thế là cô tìm được cái váy mẹ anh mua tặng cách đó không lâu rồi mặc đến chỗ hai người hẹn nhau.
Hò hẹn nhau ở công viên gần nhà Lý Cường.
Khi Lý Cường đang mải nhìn bốn xung quanh thì bỗng nghe thấy tiếng gọi khe khẽ, anh quay đầu lại nhìn bỗng ngạc nhiên vô cùng.
Ai nói Văn Văn không nữ tính?
Đó là một chiếc váy liền thân màu nâu, có thêu mấy bông hoa cúc màu vàng. Những đường cắt may cũng rất vừa vặn, lại được thêm thân hình từ nhỏ luyện võ của cô nên khi nhìn, cô trông rất tuyệt vời. Cô như một cô gái khuê các từ thế kỷ nào lạc đến vậy.
Lý Cường nhìn trân trân, anh cũng biết nhất định cô sẽ thấy cặp mắt si mê của anh.
Cô hơi cười nhẹ, tiến mấy bước lại gần, phong thái rất ung dung, vẻ mặt anh như vậy cô vô cùng đắc ý. Cô dừng lại, buông thõng hai tay xuống chờ đợi lời khen ngợi từ phía anh, nhìn từ khuôn mặt ngạc nhiên ấy có thể đọc được sự say mê rồi, nhưng nếu anh nói ra cô càng sung sướng hơn.
Anh nhìn cô đánh giá một lúc, thấy cô đang đứng trước mặt nhìn, khuôn mặt tự tin háo hức, anh không phải không hiểu là cô đang chờ đợi một lời khen. Nhưng cô cũng hiểu được ánh mắt anh nói lên điều gì mà? Cần gì phải nói ra nữa, trong lòng hiểu là được?
“Anh Cường…” Cô nói giọng nhỏ nhẹ dịu dàng. Anh chợt nhận ra dường như cô chẳng mấy khi nói như vậy.
Anh nỗ lực tập trung vào một điểm duy nhất của cô, chính là khuôn mặt. Hôm nay, trông cô đặc biệt xinh đẹp.
Văn Văn dường như có chút hơi ngại ngùng bèn cúi đầu xuống. Người con gái hở ra là thích động thủ cũng biết xấu hổ sao? Hay vì mặc cái váy này nên vậy?
“Ừ…” Anh gật đầu.
Cô cúi thấp đầu hơn nữa, dường như đang chờ đợi lời bình luận của anh.
Muốn anh nói gì bây giờ?
“Ừ sao?” Cô nói như hỏi lại.
“Sao lại mặc như thế này, như cô nàng nhà quê vậy?”
Cô đột nhiên ngẩng đầu lên, trong người trào dâng sự tức giận. Rõ ràng cô đọc được sự say mê từ ánh mắt anh. Lẽ nào đàn ông nói ra được những điều họ nghĩ trong lòng khó đến vậy sao?
“Anh có quen với mấy tay đạo diễn, em mặc thế này đến casting mấy vai bảo mẫu nhất định được luôn. Vai phụ mỗi ngày cũng ít nhất được 50 đồng đấy!”
Cô mở to mắt đầy phẫn nộ, giơ hai tay lên rồi lại buông xuống.
Đột nhiên lúc ấy tai cô vẳng lại lời của Tiểu Mỹ: “Giết một vạn, tổn hại tám nghìn.” Đúng vậy, hàng ngày đánh anh nhiều như thế mà vẫn chưa chịu tỉnh ngộ?
Cô chậm rãi lùi lại, bước từng bước một.
Anh vẫn đứng nguyên chỗ cũ, hơi đờ người ra, nhận thấy có gì không ổn. Hai người đã quen biết nhau như thế, lẽ nào một câu nói đùa cũng không được sao?
“Văn Văn em làm sao vậy?”
Cô không nói gì, chậm rãi lùi thêm mấy bước nữa, nhìn anh trân trân rồi quay người bỏ đi.
Cô vẫn bước đi không nói năng gì.
Ở cổng công viên, mẹ anh vừa đi chợ mua thức ăn về, nhìn thấy Văn Văn đang mặc chiếc váy do bà mua tặng thì trong lòng vui lắm, nghĩ chắc con trai cũng thấy bất ngờ. Không ngờ Văn Văn đang chạy đi, mặt tái mét, còn con trai bảo bối của bà đuổi theo sau, mặt hết sức khó hiểu.
“Văn Văn, bác hôm nay mua được cua ngon lắm, tối đến nhà làm món cua cháu thích nhé…”
Cô chạy đi, đầu không ngoảnh lại, gọi ngay một chiếc taxi rồi đi luôn.
Đằng sau vẫn nghe thấy tiếng mẹ anh lẩm bẩm: “Chào nó như thế mà không nói gì, mất lịch sự quá!”
Lại còn nàng Tiểu Mỹ nữa chứ, lần nào cũng chanh chua. Mỗi lần bị bạn diễn thuyết, Văn Văn đều thấy xót xa trong lòng.
Trước buổi hẹn hò lần này, Đường Đường khuyên cô nên thay đổi hình thức đi, không nên đánh bạn trai nữa. Cô thấy cũng đúng, đánh anh nhiều như thế nhưng dường như đối phương cũng chẳng bao giờ nghĩ xem mình đúng mình sai như thế nào, tại sao lại bị đánh. Thế là cô quyết định thay đổi hẳn hình tượng, mặc ngay chiếc váy mang phong cách cổ điển mà mẹ anh tặng. Đường Đường nhìn thấy cũng tán thưởng, cô còn nói rằng hai người lần này hòa hợp tốt không khéo lại bước sang trang tình sử mới.
Chẳng ngờ, Tiểu Mỹ đứng bên cạnh buông một câu: “Cái gọi là hòa hợp để chỉ chuyện giữa hai người. Nếu chỉ một mình Văn Văn thay đổi thì Lý Cường càng được thể lấn tới đắc ý, rồi càng lúc càng coi thường cậu về mọi thứ, thậm chí còn coi đó là chuyện đương nhiên.”
Đương nhiên Đường Đường không đồng ý ý kiến của bạn. Tự nhiên bị Tiểu Mỹ dội ngay cho gáo nước lạnh.
Thế là Đường Đường và Tiểu Mỹ cá nhau, ai thua sẽ phải mời hai người còn lại đi ăn đồ Tây.
Cô thì đương nhiên mong Đường Đường thắng cuộc, nhưng sao bây giờ kẻ thắng lại là Tiểu Mỹ?
Bên trong quán bar khá im ắng. Trên mỗi bàn đều có thắp nến, gợi lên một cảm giác không nói lên lời.
Âm nhạc du dương từng góc.
Ở góc xa, bóng của một đôi tình nhân hiện lên dưới ánh nến lung linh.
Đầu Nhi và Lý Cường đang ngồi trên một quầy bar. Họ gọi bia rồi cả hai ngửa đẩu lên uống cạn.
Đầu Nhi dốc một hơi là hết, Lý Cường nhìn thấy cảnh tượng đó như muốn nói điều gì. Ánh mắt anh như bị hấp dẫn một điều gì đó sau lưng của sếp mình nhưng không nói nên lời.
Đầu Nhi đưa mắt nhìn theo ánh mắt của Lý Cường.
Cửa quán bar, có bóng dáng của một cô gái cùng ba chàng trai đang đẩy cửa bước ra.
Tiểu Mỹ nửa khóc nửa cười: “Xem kìa, hôm nay được anh chàng biên tập Bình Tử đối xử ân cần nhé.”
Văn Văn nhíu mày: “Đã đăng ký kết hôn rồi, làm gì còn tư cách đi cưa trai nữa, để dành cho Đường Đường thôi.”
Tiểu Mỹ giơ hai tay ra, “cho nên mới nói, ôi Chúa à, cô ấy là một người đáng thương!”
Văn Văn cắn môi, đẩy bạn một cái.
Tiểu Mỹ: “Cậu đừng tưởng mình và Đường Đường không biết chuyện cậu và Lý Cường giả kết hôn, chỉ lừa bịp được bốn lão ngoan đồng kia thôi, họ giả bệnh còn các cậu giả kết hôn, coi như công bằng đi. Sớm muộn gì các cậu cũng chia tay thôi, chi bằng…”
Văn Văn giơ tay lên ngắt lời bạn.
Tình yêu? Hôn nhân? Thay một người đàn ông thì đã sao? Là người mềm yếu như Vỹ hay tự phụ như Lý Cường? Hoặc thậm chí cũng chẳng được như hai người bọn họ. Cô mệt mỏi rồi, những kiểu câu hỏi như thế này không muốn nghĩ đến nữa.
Lưu Đầu Nhi bước ra nhìn thấy bóng dáng của cô gái đi cùng ba người đàn ông.
Lý Cường cũng đẩy cửa chạy theo.
Đầu Nhi hổn hển gọi điện thoại rồi hét lớn: “Em đang ở đâu?”
“Uống rượu với khách hàng sao? Có phải là chỗ bọn em hay đến không?”
“Đúng vậy, anh ở đó, anh thấy em đi cùng ba người đàn ông.”
“Không được, những chỗ như vậy chỉ để cho mấy đại gia đến mua vui thôi, đàn bà con gái không được đến. Em lại là gái có chồng rồi!”
“Anh mặc kệ. Em là vợ thì phải biết nghe lời chồng, về nhà ngay cho anh!”
“Alo, alo… Em dám tắt điện thoại sao?”
Đầu Nhi vô cùng tức giận, vứt ngay điện thoại xuống đất.
Lý Cường nghe thấy tất cả, khóe miệng khẽ nhếch lên một tia châm biếm.
Anh chợt nhớ đến Lăng Lăng – người bạn gái bảy năm trước của mình. Cô đúng là một thục nữ vừa dịu dàng vừa biết quan tâm đến người khác.
Nếu anh và cô kết hôn, chắc hẳn cô sẽ là một người vợ tốt, nhưng anh chưa chắc đã là một người chồng tốt. Khi còn ở bên anh, cô luôn nói thấy mọi chuyện mịt mờ, không có phương hướng, nếu anh lấy cô, có thể nào sau này cô cũng trở thành người giống vợ cũ của Lưu Đầu Nhi? Rồi anh thành kẻ phụ tình, chê Lăng Lăng không có nhiều mối quan hệ xã hội, không thuộc về cuộc sống hiện đại, khiến anh không mở mặt mày?
Rồi anh nghĩ đến cọp cái hiện tại của mình – Văn Văn.
Văn Văn làm sao giống Nhã – vợ sếp anh được. Cô giỏi giang vừa vừa, cũng hơi ẩu. Nhưng Nhã và Đầu Nhi ở với nhau hạnh phúc chứ?
Vậy cho dù là vợ trước hay vợ sau không hợp với Đầu Nhi thì có phải vấn đề xuất phát từ người đàn ông không?
Tương tự, tính cách của Lăng Lăng và Văn Văn thực sự không phù hợp với anh? Vậy người phụ nữ như thế nào mới hợp với anh?
Văn Văn nghiêng đầu, vừa nghe điện thoại vừa nhíu mày.
Tiểu Mỹ đang miệt mài vùi đầu vào công việc, thỉnh thoảng quay lên nhìn bạn.
Văn Văn: “Tối nay, em không có thời gian đâu, căn hộ mới anh tự mình đi xem đi.”
Lý Cường: “Trời đất, sao lần nào cũng là anh phải tự hẹn thời gian với em vậy?”
Văn Văn: “Tùy anh nghĩ thế nào cũng được.”
Lý Cường: “Vậy em không thể ngồi xuống cùng nói chuyện với anh được sao?”
Văn Văn: “Thôi miễn đi. Em để thời gian cho anh thoải mái, để sau này khi thấy mất tự do còn được hoài niệm lại những ngày tháng ấy.”
Lý Cường: “Cũng phải, vậy em hãy cố tận hưởng quãng đời độc thân đi.”
Văn Văn nhìn lại điện thoại, bên kia đã tắt từ bao giờ.
Tiểu Mỹ chậm rãi, “sao mà có cảm giác như đang nói chuyện với kẻ thù vậy?”
Văn Văn giơ hai tay lên, “đàn ông và phụ nữ vốn thuộc về hai thế giới khác nhau. Khác nhau ở chỗ, phụ nữ thường nghĩ về nửa trên, còn đàn ông chỉ nghĩ cho nửa dưới.”
Tiểu Mỹ bật cười, “sao cách nói càng lúc càng giống mình vậy, mình tố cáo cậu dùng hàng nhái nhé.”
Văn Văn không nói gì.
Tiểu Mỹ tay cầm bút chỉ về phía điện thoại của Văn Văn rồi nói, “thế nhưng nói một cách công bằng, Lý Cường nhà cậu không được tính là giai cấp nghĩ về nửa dưới đâu.”
“Sao mà biết được?”
“Đã có Phong Phong đại nhân đảm nhiệm trọng trách này rồi.”
Cuối cùng Văn Văn cũng cười: “Cậu còn dám nói bạn trai mình như thế sao? Mình sẽ cho lộ bí mật ngay!”
Tiểu Mỹ: “Tùy thôi, trước mặt anh ấy mình vẫn nói thế đấy!”