Ăn cắp là một loại phạm tội kỳ lạ , dường như chỉ tiến chứ không lui, nhưng xét trong cùng một vòng, hai ý nghĩa về đạo đức và pháp luật giống nhau bị một người nhào nặn, đó là tất cả để xác định hầu hết trong số họ không cần phải chịu trách nhiệm đạo đức, mà còn để xác định những cá nhân có nhiều khả năng tham gia vào một hành vi phạm tội bị trừng phạt, bởi vì chi phí thực thi khiển trách rất nhỏ, nhưng giá trị đạo đức thu được lại khá lớn . Người trên đường la hêt và phẫn nộ, chủ yếu nhằm vào kẻ trộm, cũng không mấy đáng kể, nhưng nếu đổi lại là một tên giết người đi trên phố, tất nhiên không ai bảo mọi người đều tránh xa.
Ở trong trí nhớ Mục Dục Vũ, hắn cũng tham dự qua một lần đánh kẻ trộm, khi đó hắn ở trong một gian hàng nhỏ ở chợ đêm, xung quanh nhộn nhịp đủ thứ hàng quán ồn ào như một trận đấu, có quán ông chủ cầm loa gân cổ rống, hắn lúc đó chỉ là một thiếu niên căn bản không phải là đối thủ của người ta. Vào thời điểm đó, bán nhiều hơn hay ít hơn một cái kẹp tóc, lại trực tiếp tác động đến ngày hôm sau chỉ được ăn hay được uống. Cả một đêm , Mục Dục Vũ bình thường choáng váng, lỗ tai phát ra tiếng ong ong, phiền chán và tuyệt vọng không có lúc nào là không cắn nuốt hắn, cho nên khi toàn bộ chợ đêm cùng hét lên “Đánh kẻ trộm”, thiếu niên cảm thấy không chỉ có là tinh thần rung lên, hắn quả thực là nhiệt huyết sôi trào, lòng tràn đầy oán giận và hung hăng tìm người phát tiết thích hợp. Hắn thu dọn lại chút sạp của dì bên cạnh, cầm theo một ống nước phòng thân liền xông ra ngoài, hướng tới đám người đang chạy vội vã, đầu óc hắn khi đó trống rỗng, hắn không nghĩ điều gì, cả người hắn thét gào ý niệm hung ác lại phấn khởi, đánh kẻ trộm kia, đánh chết hắn.
Sau chuyện đó hắn vẫn nhớ mười mấy năm, khi hắn chạy đến chỗ kẻ trộm đã bị người ta vây kín, vài người vạm vỡ lao ra đối người kia quyền đấm cước đá, Mục Dục Vũ lúc ấy còn nhỏ, căn bản không cần hắn nhúng tay. Nhưng hắn đang trưởng thành nóng nảy, vốn không có để ý. Vì thế hắn xem xét cơ hội chuẩn, tiến lên dùng ống đập người kia một phát. Lúc đó hắn nghe thấy âm thanh xương cốt gãy, đồng thời, là tiếng kêu thê lương thảm thiết của kẻ trộm t. Này một tiếng làm Mục Dục Vũ cảm thấy trước nay chưa từng sung sướng như vậy, bạo lực trực tiếp mang đến cho hắn cảm giác xuất sắc không thể tưởng tượng được. Hắn còn chú ý tới, khi hắn đánh, mọi người xung quanh đều dừng tay, ánh mắt có chút kinh ngạc, đại khái cũng không nghĩ thằng nhóc hắn lại ác độc như vậy. Mục Dục Vũ dũng cảm , hắn tiến lên còn muốn lại muốn đánh, cánh tay lại bị người gắt gao ngăn lại.
“Đừng đánh , đánh nữa chết người bây giờ !”
Hắn mờ mịt nghe, trong lòng lại dâng lên mười phần phẫn nộ, hắn nghĩ tai nạn chết người thì sao? Ai quản một cái sự sống chết của kẻ trộm? Con mẹ nó của hắn chết sống cũng chưa có ai quản, dựa vào cái gì phải quản người khác?
Trong đám đông, hắn đột nhiên liền thoáng nhìn bác lôi kéo con trai ruột của mình, hai mẹ con đều ngây người, nhìn hắn như hung thần ác sát, trong ánh mắt không phải không có chán ghét, lại rõ ràng có chút sợ hãi. Nháy mắt bọn họ sợ hãi khiến Mục Dục Vũ sung sướng, đây là hắn trải nghiệm trước nay chưa từng có. Vì thế, thiếu niên giương gậy ống, hướng về người bác nở nụ cười, người phụ nữ đó lấp tức mặt trắng bệch, lập tức đưa đứa nhỏ vội vàng rời đi.
Từ đó về sau, hắn ở nhà bác địa vị trở nên thật kỳ diệu, bác dùng sự đề phòng cướp dường như để đề phòng hắn, vừa thấy thằng nhóc bảo bối vừa đến gần chút, lập tức đi qua đem đứa nhỏ mạnh mẽ lôi đi. Nhưng bà lại không dám bên ngoài khắt khe hắn, có đôi khi ăn cơm, hắn cố ý đem chiếc đũa gắp thịt, hắn bác cũng chỉ là thấp giọng mắng, không hề lấy chiếc đũa đánh hắn.
Nhưng hắn cảm nhận có gì đó thay đổi, hắn nhận thấy được bác hắn đang có kế hoạch đuổi hắn đi. Hắn cũng không phải quá để ý, chỉ có lo lắng, chứng minh thư đều không có, đi ra ngoài thì làm sao làm công cho người ta?
May mắn không được bao lâu Mục Giác tìm đến cửa.
Mục Dục Vũ ngày hôm nay hồi tưởng chuyện cũ này, vẫn như cũ có thể hiểu rõ tâm trạng ác độc của thiếu niên đó, cái loại ý niệm căm hận không thể đem một người xa lạ nghiền nát, vì sao muốn không quan trọng , quan trọng là nó mang lại cảm giác sung sướng nhờ bao lực. Lúc này, hắn bỗng nhiên nhớ tới người bác, ánh mắt đối đãi với hắn như đối đãi với quái vật khiến hắn không thể nào quên, thiếu niên mẫn cảm mà nhẫn nhịn, lúc ấy nếu đối với bác hắn mà có hành động khác, có lẽ hắn cũng không ngại cầm ống gậy bước qua, đánh chết bọn họ cũng không sao cả.
Nói vậy người bác cũng hiểu được điểm này, cho nên bọn họ tránh đi.
Đó là lần đầu tiên hắn cảm thấy mạnh mẽ nhờ hương vị bạo lực mang lại.
Mục Dục Vũ chậm rãi đứng dậy, thay quần áo, nhìn tấm gương trong phòng thay đồ đứng lặng, hắn thấy bản thân trong gương: sau khi thành niên hình dáng thân thể cường tráng, mí mắt đến khóe mắt hình dạng giống như dao cắt, lộ ra nghiêm khắc. Đặc điểm xinh đẹp được kế thừa từ mẹ không duy trì lâu, đến ba mươi tuổi bắt đầu khắc biệt, giống có ai lấy đao cụ tầng tầng bóc đi, dịu dàng và ôn hòa đều lấy đi, hiện ra sự thô ráp cảm xúc.
Hắn bỗng nhiên liền nghĩ không ra hơn mười tuổi hắn trông thế nào, chỉ nhớ rõ lúc ấy suy dinh dưỡng phát triển chậm chạp, sau khi theo Mục Giác ,mẹ nuôi cẩn thận chăm sóc giúp hắn phát triển toàn diện.
“Tiên sinh, ” ngoài phòng ngủ truyền đến tiếng gõ cửa, “Xe đã sẵn sàng”
Mục Dục Vũ vuốt vạt áo Tây phục, nâng chân bướcra ngoài. Lúc hắn đi ngang qua chị Dư nghe thấy chị ta chần chờ nói một câu: “Tiên sinh, chuyện đó, Tôn Phúc Quân tôi có liên hệ qua, hắn nói hắn rất hổ thẹn, xin lỗi ngài, không mặt mũi đến đây…”
Mục Dục Vũ ngừng đặt chân bước, liếc mắt nhìn chị Dư, thản nhiên nói: “Vậy từ hắn đi”.
Chị Dư tẩu trên mặt biểu lộ vẻ thở phào nhẹ nhõm, Mục Dục Vũ thấy cũng không nhiều, chỉ như bình thường đi đến cửa, sau đó, hắn thoáng nhìn Nghê Xuân Yến chạy tới từ hành lang thông với phòng bếp, trên lưng còn mang tạp dề không cởi xuống. Hắn mỉm cười, nhìn người phụ nữ kia thở hổn hển hướng chính mình gọi: “Chờ, đợi chút, Mục tiên sinh, ngài đợi chút…”
“Chậm một chút.” Mục Dục Vũ định thần nhàn nhã nhìn Nghê Xuân Yến, “Sao lại mang cả họ gọi tôi như thế? Cô đột nhiên gọi tôi là Mục tiên sinh, tôi thật có điểm không thích ứng.”
Nghê Xuân Yến đè nặng ngực thở hổn hển thở nói: “Đó là, tôi thấy nơi này bọn họ ai cũng gọi anh như vậy…”
“Cô không phải là bọn họ , ” Mục Dục Vũ thoáng đề giọng to, nhìn xa xa vài phụ nữ giúp việc nói, “Cô là bạn học cũ của tôi, là tôi mời đến hỗ trợ , đừng lẫn lộn thân phận, hiểu không?
Nghê Xuân Yến có chút vui vẻ với danh phận bạn học cũ, cười mị mắt, có chút ngượng ngùng nói: “Chuyện đó, nghiêm túc mà nói, cũng không phải là bạn học, anh lúc đó là học trường chuyên nha, trường học của tôi làm sao có thể so với trường của anh…”
Mục Dục Vũ thích nhìn cô như vậy, có lẽ là tồn tại ý định bắt đầu mối quan hệ mới với cô, hắn hiện tại nhìn thấy cảm thấy càng vừa mắt. Hắn hơi hơi hí mắt đánh giá người phụ nữ này, từ sợi tóc rối đến bộ ngực đang phập phồng, lại ngắm thắt lưng rồi mông, trong lòng âm thầm nghĩ trên người cô cũng có chút thịt, không giống khuôn mặt thoạt nhìn gầy yếu như vậy. Hơn nữa cô tuy rằng hàng năm làm lụng vất vả, nên rèn luyện ra một thân thể tốt như vậy, phỏng chừng mang thai đứa nhỏ không phải là vấn đề.
Giống như thằng nhóc Phỉ Phỉ cũng tốt lắm.
Nghê Xuân Yến dưới ánh mắt kỳ quái của hắn mặt đỏ lên, chà xát chà xát tay không biết để chỗ nào, nghĩ nghĩ lại đem tay đông lạnh giấu đến phía sau. Người phụ nưc này rõ ràng ma quỷ đều không sợ, nhưng cô lại swoj tình trạng này, mặt đối mặt im lặng, loại bản năng ngượng ngùng này vẫn giống hệt cô gái mười sáu tuổi trong trí nhớ, Mục Dục Vũ trên mặt ý cười tăng thêm, hắn ho nhẹ một tiếng, dùng giọng điệu dịu dàng nhất hỏi cô: “Tìm tôi có việc gì?”
“À, đúng rồi ” Nghê Xuân Yến ngẩng đầu nói, “Mục Dục Vũ, anh đã nói chúng ta tính là bạn học cũ, vậy hôm nay nể mặt giao tình chúng ta, chuyện kia,chuyện anh Đại Quân, tôi biết tôi có biện minh cũng chẳng được, nhưng anh ấy thế nào anh cũng biết, dù sao sẽ không trộm này nọ , tôi…”
Mục Dục Vũ nghĩ rằng điểm ấy hắn nhìn không thấy, cô còn phải tới nói?Cô thật là quá sức ngốc, không quan tâm chuyện này bên trong có bao nhiêu lạ kì, cô như vậy trước mặt mọi người nói ra, lập tức liền đem chính mìnhdụ dỗ, ngầm đắc tội bao nhiêu người cũng không biết.
Người đắc tôi đầu tiên , chính là quản gia Dư .
Mục Dục Vũ có chút buồn cười ngắt lời cô, nói: “Mang áo vào đi.”
“Hả?”
“Mang áo khoác của cô, trước theo ta đi đây , trở về chúng ta nói chuyện này sau.”
“Đi với anh, tôi đến giờ cần phải trở về tôi…”
“Không đi?” Mục Dục Vũ nhíu mày hỏi.
“Đi, đi đi.” Nghê Xuân Yến không dám trái lời hắn, nói, “Vậy anh chờ tôi một chút, tôi đi lấy áo.”
“Tôi ở trong xe chờ cô.”
Mục Dục Vũ ở trên xe đợi một hồi lâu, mới nhìn thấy Nghê Xuân Yến chiếc áo hắn mua màu đỏ nhung, trong tay mang theo một áo hoàn toàn không hòa hợp túi lưới vội vàng đi tới. Tuy rằng không hòa hợp, cũng không thể phủ nhận, cô mặc loại áo này đi làm thực tại lấy lòng Mục Dục Vũ, hơn nữa cô quả thật thích hợp với chiếc áo này, da trắng, gương mặt xinh xắn.
Cô vẫn là một cô gái vô cùng xinh đẹp.
Mục Dục Vũ trong lòng đột nhiên chua chát, bởi vì Nghê Xuân Yến trước mắt, bất kể dùng hết sức, cũng không thể quay về năm tháng thanh xuân can đảm không sợ sệt. Xương gò má bị lạnh đỏ bừng nổi bật trên làn da, trên tay cô không giấu được thô ráp, khóe mắt cô cười rộ lên cũng có chút nếp nhăn, những điều đó đều chứng tỏ cô từng trải qua khốn khó. Khi cô gặp khó khăn, hắn lại chưa kịp đưa tay giúp đỡ.
Mục Dục Vũ hiện ra một cái ý niệm trong đầu, hắn nghĩ, có lẽ khi còn trẻ tuổi hắn nên quyết định chọn cô, nói vậy, có hắn bao bọc , cô sẽ không chịu khổ nhiều như vậy.
Ý niệm trong đầu làm hắn sợ hãi giật mình, theo bản năng cau mày, nghiêm khắc quét mắt qua Nghê Xuân Yến, hỏi: “Làm sao đi lâu như vậy?”
“Xin lỗi , ” Nghê Xuân Yến có chút ngượng ngùng nói, “Tôi đem cháo nấu còn sáng nay về cho Tiểu Siêu uống, dù sao các anh ăn cũng không hết lại đổ, thật lãng phí…”
Mục Dục Vũ trầm mặc , hắn nghiêng người đi qua, giúp Nghê Xuân Yến mở cửa xe nói: “Đi lên đi”.
Nghê Xuân Yến ngồi vào xe, Mục Dục Vũ phân phó lái xe: “Lái xe”.
Xe chạy Nghê Xuân Yến có chút khẩn trương, cô ôm hộp inox giữ ấm, nuốt xuống một ngụm nước miếng, lo sợ bất an hỏi: “Mục Dục Vũ, các anh không có quy định cấm mang đồ ăn về sao?
Mục Dục Vũ mân nhanh môi, sau đó mới nói: “Không có quy định này, chẳng qua mấy người phòng bếp sẽ coi thường cô, cô không sợ sao?
“Hi, kia có gì phải sợ , ” Nghê Xuân Yến nở nụ cười, “Lãng phí cái ăn mới là có lỗi, bọn họ độc miệng nói gì chẳng được, ngày nào đó chọc cho bà đây nóng nảy, thì tôi việc đập lại như Dương mập thôi.”
Mục Dục Vũ nhíu mày, âm trầm hỏi: “Dương mập thường xuyên làm khó dễ cô?”
“Yên tâm đi, hắn không dám khó xử tôi, ” Nghê Xuân Yến chẳng hề để ý nói, “Hắn nói đúng là nói gở, cũng nhiều lần cản trở tôi, tôi còn không để vào mắt. Chẳng qua nói trở về, cũng trách không được hắn, tôi nghe nói trước kia hắn là chủ bếp, còn có giấy chứng nhận đầu bếp, người ta uy phong rất lớn, tôi gần đây còn đoạt đường sống, trong lòng hắn không cam , cũng là chuyện thường tình”
Mục Dục Vũ đến đây hưng trí, mỉm cười hỏi: “Cô không định mách tôi sao ?”
“Đều là người làm công giống nhau, ngẩng đầu không thấy cúi đầu cũng gặp , tới tới lui lui lúc nào chẳng đụng chạm?” Nghê Xuân Yến cười nói, “Tôi dù sao cũng mặc kệ hắn, hắn cũng không dám chọc tôi, liền cứ như vậy “.
“Mách tôi, tôi sẽ thay cô trút giận.” Mục Dục Vũ thấp giọng mê hoặc cô, “Đuổi việc hắn cũng được”.
“Không thể nào?” Nghê Xuân Yến kinh ngạc kêu lên, lập tức nghĩ nghĩ, đắc ý cười khanh khách , nói, “Ai u tính ra tôi có quý nhân phù trợ sao? Ha ha ha, ngày mai tôi sẽ nói với bọn họ, dám trêu bà đây, bà đây bảo ông chủ đuổi người! Uy phong không?”
“Ừ, rất uy phong , ” Mục Dục Vũ tâm tình tốt lắm, gật đầu nói, “Đây là thượng phương bảo kiếm của cô, nói đi thôi”.
“Thật nói nha?Bọn họ hận tôi chết mất, ” Nghê Xuân Yến cười đỏ mặt, lấy tay sờ sờ tóc, lắc đầu nói, “Loại chuyện hại người mất chén cơm thieus đạo đức này tôi không bao giờ làm. Hơn nữa, đuổi hắn, trong nhà một ngày người nhiều như vậy cơm ai làm ? Chẳng lẽ tôi làm? Vậy không mệt chết tôi, tôi mặc kệ.”
Mục Dục Vũ thầm dò xét cô liếc mắt một cái, nói: “Cô cũng không quá ngốc.”
Nghê Xuân Yến hoàn toàn ngây ngẩn cả người, trừng mắt to ngẩn ngơ, xong rồi bỗng nhiên nhớ tới cái gì, đỏ lên mặt nghĩ rút về, lắp bắp nói: “Tôi, tay tôi lạnh, anh nắm sẽ không thoải mái…”
“Tôi giúp cô ủ nóng .” Mục Dục Vũ mặt không chút thay đổi nói, “Đừng nhúc nhích , nhúc nhích liền trừ lương”.