Hôm đó, Tiêu Tiêu về trường, qua mấy ngày nữa là tựu trường.
Cô đã trở thành đàn chị năm tư rồi, các em sinh viên năm nhất đang tràn vào, ai nấy đều tươi cười rạng rỡ, tràn trề sức sống, đột nhiên cô cảm thấy, mình già rồi.
Trong lớp từ từ bắt đầu thảo luận về nghề nghiệp và tìm việc làm, nếu không tiếp tục học nghiên cứu thì đều có ý muốn chính thức bước vào xã hội làm người mới. Tiêu Tiêu nhận được khá nhiều lời mời từ vài trường, trong đó bao gồm cả thư mời của đại học Oxford mà biết bao nhiêu sinh viên mơ ước tha thiết.
Học bổng của công ty Thái Nhất vẫn có hiệu lực, nhưng Tiêu Tiêu đã suy nghĩ rất lâu, vẫn quyết định từ bỏ sự trợ giúp từ Đoạn Mặc Ngôn.
Tính từ ngày chia tay, đã qua một tháng mấy gần hai tháng rồi, cô không gặp lại anh nữa. Đừng nói là người, ngay cả điện thoại, một dòng tin nhắn, một con chữ cũng không có. Anh chia tay gọn gàng dứt khoát, tuyệt tình một cách tuyệt đối như trước đến nay. Cô cũng không muốn dây dưa không rõ nữa. Khi tất cả đều bình tĩnh lại, cô đã nhìn ra thứ mà trước đó không thấy được. Có lúc anh đối xử với cô rất tốt, nhưng có lúc lại hoàn toàn không để ý đến cô. Anh không tôn trọng cô, cô lại nghĩ rằng chỉ là vì tính tình anh kì lạ. Bây giờ nghĩ lại, thực ra cô có khác gì với Lôi Tiểu Trúc đâu chứ? Cô là món đồ chơi không được ưa thích, có thể bây giờ cô là món đồ chơi anh yêu thích không nỡ buông tay, nhưng đồ chơi cuối cùng cũng chỉ là đồ chơi thôi. Lôi Tiểu Trúc cuồng nhiệt như thế, làm tiếp tân ở công ty của anh, chỉ để mỗi ngày được nhìn anh một cái, kết quả chỉ đổi lại sự lạnh lùng, vô tình của anh. Cô không muốn tự đi rước lấy nhục nữa, cú điện thoại kia đã tiêu hao hết can đảm của cô rồi.
Chia tay với anh là đúng, lí trí của cô nhấn mạnh một lần nữa, tất cả mọi người ai cũng nói với cô như vậy là đúng.
Nhưng nỗi đau xua không đi trong lòng là chuyện gì thế này? Cô thử dùng khả năng quên lãng và trốn tránh sở trường nhất của mình để quên đi, vậy mà lại không có tác dụng! Rõ ràng đối với cha và anh Hiếu Nhiên đều có tác dụng mà, chỉ cần cô không muốn bị tổn thương về mặt đó, thì cô có thể vui vẻ mà hưởng thụ ngay tức thì, nhưng khi đối mặt với Đoạn Mặc Ngôn, lại không có cách nào khác!
Nếu nói rằng, khao khát có được tình yêu của cha, giống như quá trình ngọn lửa hi vọng nhỏ nhoi không ngừng được nhen nhóm lên hoặc bị dập tắt đi, vậy thì tình yêu dành cho Đoạn Mặc Ngôn, giống như một ngọn lửa tình yêu đột ngột bùng cháy, chính là quá trình mạnh mẽ khóa ngọn lửa vào trong gương, dập tắt nó. Cô từng cảm nhận được tình cảm và yêu thương, thậm chí cảm nhận được sự va chạm của linh hồn!
Một khi con người được mở ra gông xiềng thần bí này, làm sao cơ thể đành lòng từ bỏ! Cho dù mất đi tự do, cũng không muốn từ bỏ cảm giác khắc cốt ghi tâm này!
Nhưng đáng buồn thay, rốt cuộc tình cảm cũng là chuyện của hai người.
Chỉ một người, dù cho tình cảm sắp tràn ra, cũng chỉ có thể khiến cho phần tình cảm đáng quý đó từ từ bị thối rửa, biến chất.
Cô cảm thấy quá trình này quá đau khổ, cô không thể chịu đựng được, chỉ đành vứt bỏ.
Tô Vi nói cô khờ quá, không còn đàn ông nữa, cũng đừng liên lụy đến việc học.
Cô nghe không lọt tai, chỉ muốn tránh khỏi thế giới của Đoạn Mặc Ngôn càng xa càng tốt.
Có một trường đại học ở Mỹ tuy không bằng Oxford, nhưng cũng không tệ, đã duyệt đơn xin học bổng toàn phần của cô, sau khi cô suy nghĩ nghiêm túc, đã quyết định chọn trường đại học này.
Sau khi đã quyết tâm, cô gọi điện về nhà, báo với cha mình