“Chia tay cho rồi.” Đồng Dĩ Dịch và Tiêu Tiêu đi ra khu di tích, trầm mặc một hồi lâu rồi nói ra. Nếu như chuyện cô vợ chưa cưới trước kia nói là thật, vậy thì dù cho Đoạn Mặc Ngôn có đối xử với cô tốt đến mấy đi nữa, cũng không thể bên nhau được. Hôm nay anh nói trở mặt liền trở mặt, đã nói rõ trong lòng không hề coi trọng cô nhất.
Tiêu Tiêu cười lên, cúi đầu, “Mình không chia tay.”
Đồng Dĩ Dịch nhìn cô.
“Ý mình là, trước khi mình chưa nghe anh ấy chính miệng thừa nhận, mình sẽ không chia tay.” Tiêu Tiêu nói.
“Vậy mau gọi điện hỏi anh ta cho rõ ràng đi.”
Tiêu Tiêu lại cười nữa, thành thật nói: “Mình không dám.”
“Cậu đưa đây, mình gọi giúp cậu.” Đồng Dĩ Dịch giơ tay ra.
“Cậu đợi mình bình tĩnh chút, mình tự gọi.”
Đồng Dĩ Dịch nói: “Tiếu Tiếu, chẳng qua chỉ là một người đàn ông thôi, nếu thật sự như thế, chúng ta cũng không cần nữa, cậu còn có bọn mình.”
“Mình biết.” Tiêu Tiêu nhìn chiếc kính đen mà Đoạn Mặc Ngôn tặng cho cô ở trên tay, nụ cười lan rộng ra, “Nhất Nhất, nếu như lần này mình vẫn gặp phải người không đâu, thì mình sẽ không yêu đương nữa.”
“Đồ ngốc, theo trào lưu mệt mỏi không muốn yêu nữa hả.”
Tiêu Tiêu lắc đầu, nhón chân lên khoác vai Đồng Dĩ Dịch, “Đi, đi hát thôi!”
“Được, không câm không về.” Đồng Dĩ Dịch cúi người xuống mặc cho cô bá vai.
“Được!” Nụ cười của Tiêu Tiêu không biến mất, “Để mình nghĩ xem hát bài gì…… Ừm, hát bài này được nè……” Cô hắng giọng, “Tôi không có số mệnh đó, ai cũng không yêu tôi……”
“Lăn ra đi!” Đồng Dĩ Dịch đẩy cô ra.
Tiêu Tiêu cười ra tiếng, lại “lăn” trở về khoác lấy cánh tay của cô ấy, tựa như chim nhỏ nép vào người cô ấy, đi về phía trước.
Hôm nay Đoạn Mặc Ngôn không hề gọi điện thoại đến nữa, Tiêu Tiêu và Đồng Dĩ Dịch thật sự hát đến khàn cả giọng mới về trường.
Hôm sau, Tiêu Tiêu đến Thái Nhất xin bộ phận nhân sự đóng dấu vào hồ sơ thực tập, đồng thời giao lại thẻ ra vào, chính thức kết thúc đợt thực tập. Trước đó, cô đi đến quầy tiếp tân, nhưng Lôi Tiểu Trúc không có ở đó, người bên cạnh nói cô ta đã bị sa thải rồi.
Tiêu Tiêu cũng không gặp Đoạn Mặc Ngôn, bởi vì 9 giờ sáng, nếu không đi rước cô thì vẫn chưa đến lúc anh thức dậy.
Đồng Dĩ Dịch ở lại một ngày nữa, sáng thứ ba đã ngồi xe lửa về rồi, Tiêu Tiêu đến trạm xe tiễn cô ấy, nghe cô ấy nói với cô: “Không có cái hố nào là không vượt qua được hết, Tiếu Tiếu, mình với Vi Vi sẽ ở phía sau chống đỡ cho cậu.”
Tiêu Tiêu đưa ra một thế chữ V đáng yêu.
Buổi chiều, một mình cô ở trong kí túc xá, hít vào thở ra thật sâu hai lần, rồi gọi vào số di động của Đoạn Mặc Ngôn. Vang hai ba tiếng, đối phương đã bắt máy, “A lô?”
“Là em.”
“Ừ.”
“Anh có rảnh thì qua đây một chút, đem con Doraemon về đi.”
Đối phương dừng lại một chút, “Vứt luôn đi.”
Tiêu Tiêu dùng móng tay cạo nắp chai nước, “Nó bự quá, bạn cùng phòng sắp về rồi, em không có chỗ để.”
“…… Ừm.” Giọng nói trầm thấp lại thay đổi, “Nửa tiếng nữa.”
Cúp điện thoại rồi, Tiêu Tiêu ngẩng đầu lên nhìn sang con mèo mập màu xanh đang cười ngây ngô kia, khóe môi cong lên, lộ ra lúm đồng tiền.
Cười một cái, thì sẽ có chuyện tốt thôi.
Không biết đã qua bao lâu, Tiêu Tiêu vừa luyện nói vừa chờ Đoạn Mặc Ngôn nghe thấy tiếng gõ cửa, còn tưởng đâu là bạn học nào về trường sang tặng đặc sản, cô mỉm cười mở cửa ra, Đoạn Mặc Ngôn lại đột nhiên xuất hiện ngay trước mặt.
“Sao anh……” Một ngày không gặp, gương mặt anh tuấn chợt có chút xa lạ, nhưng đôi mắt đen kia vẫn thâm trầm khiếp người như trước.
“Anh thấy có đàn ông lên đây.” Đoạn Mặc Ngôn nhìn cô chăm chú, đã không còn vẻ hung dữ như