Buổi biểu diễn kết thúc mỹ mãn, Nhiễm Huy vừa nhận được tin nhắn của Tiêu Tiêu vội vàng chạy đến bắt tay chào hỏi với ban lãnh đạo nhà trường, quả thật không thể không mừng thầm. Tiêu Tiêu đã đi giúp bọn trẻ ở viện phúc lợi ra về, đợi cô hết bận, Đoạn Mặc Ngôn và Nhiễm Huy đã cùng với các lãnh đạo tách ra rồi. Tiêu Tiêu thật sự dẫn Đoạn Mặc Ngôn đến trước cửa thư viện trường, chỉ cho anh khối đá hiếm trên đống tuyết, trên đó chính là hai chữ “Thư Viện” được viết theo lối chữ thảo do thầy Đoạn đề tên. Nhiễm Huy biết được sự thật, còn kinh ngạc hơn so với Tiêu Tiêu.
“Anh Đoạn này, thầy Đoạn quyên góp hỗ trợ xây dựng tòa thư viện này là niềm kiêu hãnh của sinh viên trường chúng em đó, sách ở trong này còn đầy đủ hơn cả trong thư viện thành phố nữa, hơn nữa còn có rất nhiều sách gốc hiếm có, rất nhiều sinh viên trường khác đều ngưỡng mộ bọn em đó nha.” Tiêu Tiêu nói, ngay sau đó cười rạng rỡ nói tiếp, “Anh nói cám ơn thầy Đoạn giúp bọn em nhé.”
“Anh sẽ mà.” Đoạn Mặc Ngôn gật đầu, thấy mũi của Tiêu Tiêu bị đông cứng đến đỏ ửng lên, “Được rồi, hôm nay không còn sớm nữa, các em về kí túc xá đi.”
Thấy anh muốn rời khỏi, Tiêu Tiêu vội gọi anh lại, “Anh Đoạn, em muốn xin lỗi anh.”
Đoạn Mặc Ngôn nhướn mày.
Tiêu Tiêu nhìn Nhiễm Huy, lại quay trở lại nói: “Chuyện vé máy bay lần trước, là em quá không biết điều, lãng phí ý tốt của anh, em xin lỗi.”
Đoạn Mặc Ngôn gật đầu, yên lặng trong chốc lát, nghiêm túc hỏi: “Là vì anh đã làm tổn thương lòng tự trọng của em sao?”
“Em……” Tiêu Tiêu há miệng, phát hiện có một số lời nói thật sự không dễ dàng nói ra. Cô nhìn Nhiễm Huy ra ám hiệu, ý bảo muốn nói chuyện riêng với Đoạn Mặc Ngôn.
Nhiễm Huy tuy không mấy tình nguyện, nhưng vẫn đi sang một bên.
Tiêu Tiêu cúi đầu dẫm lên tuyết, im lặng một lúc, mới ngẩng đầu lên nói: “Em, ách, em biết em có vẻ như hơi làm kiêu, đi ra ngoài chơi đều do anh mời, em thấy ngại lắm, bây giờ ngay cả vé máy bay anh cũng mua giúp bọn em luôn, em lại càng……” Cô nhìn anh, “Em, ừm, cảm thấy anh Đoạn là một người tốt, em hi vọng có thể duy trì tình bạn này với anh, em thật sự rất để ý, nên, em không muốn bọn em ỷ lại vào anh quá nhiều, đặc biệt là về mặt tiền bạc, như vậy, không tốt……”
Đoạn Mặc Ngôn nhíu mày tỏ vẻ không hiểu, “Tâm tư của mấy cô gái nhỏ các em khó đoán quá, Tiếu Tiếu, khi em đối mặt với anh không cần suy nghĩ quá nhiều, chỉ cần em vui là tốt lắm rồi.” Anh dừng lại một chút, “Anh có tiền hơn em, đây là sự thật, tiền đối với anh mà nói không hề quan trọng, không cần phải vì tiền của ai nhiều hơn mà cảm thấy lo lắng, em có rất nhiều thứ so với sự giàu có của anh, chỉ là em không phát hiện ra thôi.”
Tiêu Tiêu nhìn anh chăm chú, hai lúm đồng tiền lún sâu vào, “Anh Đoạn, anh tốt thật đó. Sau này em sẽ chú ý hơn.”
“Được rồi, anh kêu Viên Kha đưa lại vé máy bay cho hai người.”
“Không, không cần đâu, chuyện có thể tự lập cánh sinh, bọn em vẫn hi vọng tự mình làm lấy.”
Đoạn Mặc Ngôn nhìn cô nhóc nhỏ này quả thật là càng thêm sầu mà, vừa rồi nói cũng như không.
Thấy vẻ mặt khốn quẫn không hề che giấu của anh, Tiêu Tiêu không nhịn được phì cười, bây giờ cô có chút hiểu ra rồi, lần trước anh ấy không phải cố ý nói ra những lời như thếm anh ấy chỉ là EQ thấp mà thôi. Hôm nay anh ấy đến đây, đã chứng tỏ thái độ của anh ấy rồi.
“Anh Đoạn, tấm lòng của anh, em xin nhận, thật sự cảm ơn anh nhiều lắm.” Tiêu Tiêu cười tươi như hoa.
Đoạn Mặc Ngôn không biết vì sao cô lại cười lên, anh sớm đã bỏ cuộc với chuyện suy đoán rồi. Cô gái này có chuyện hay không có chuyện đều cười được cả, hiểu được cô ấy sẽ tổn thương rất nhiều tế bào não.
Tóm lại, cô ấy cười là được rồi. Đoạn Mặc Ngôn chỉ cảm thấy có một dòng nước mát chảy trong cơ thể, môi khẽ cong lên.
Hai người đưa mắt nhìn theo Viên Kha chở Đoạn Mặc Ngôn về, Nhiễm Huy hỏi Tiêu Tiêu lúc nãy nói gì, Tiêu Tiêu nói đại khái với anh, Nhiễm Huy vừa nghe bọn họ đã giải quyết mâu thuẫn, cười đến không ngậm miệng lại được, anh ôm chầm lấy cô, hôn một cái lên má cô, “Tiếu Tiếu, em lợi hại quá, ngày tháng tốt đẹp của chúng ta sắp bắt đầu rồi!” Bối cảnh của người đó sâu như vậy, lại coi trọng anh với Tiêu Tiêu như thế, ngày tháng thăng quan tiến chức còn cách bọn họ bao xa nữa chứ?
“Đã nói là không được nghĩ như thế rồi mà.” Tiêu Tiêu không đồng tình chau mày lại.
“Đúng đúng đúng, không nghĩ như thế, không nghĩ như thế.” Nhiễm Huy cười toe toét phụ họa.
Tiêu Tiêu chỉ cảm thấy đã bỏ xuống tảng đá trong lòng, hát ngâm nga trở về kí túc xá, ai biết vừa mở cửa, chỉ thấy năm cô bạn cùng phòng của mình và mấy cô bạn phòng khác đang vây lại thành vòng tròn bàn tán sôi nổi, thấy cô về đều đồng thời im lặng, tầm mắt đồng loạt bắn qua.
“Tiếu Tiếu!”
“Có mặt!” Tiêu Tiêu bị tiếng kêu đồng thanh mang theo không khí thẩm vấn làm cho hết hồn, dựa sát vào cánh cửa không dám đi lên phía trước.
Lão tứ, lão ngũ trong kí túc xá bước lên phía trước không nói lời nào trái phải mỗi người nhấc một bên, đè cô ngồi xuống chiếc bàn dài ở giữa phòng, bốn phía lập tức vây lại thành một vòng, chị hai mở đèn pin trên di động rọi về phía cô, “Thành thật khai báo đi!”
Tiêu Tiêu bị rọi vào nheo mắt lại, thật là có cảm giác như bị ép hỏi vậy, “Khai báo gì chứ?”
Các cô gái lập tức ồn ào lộn xộn hỏi tới tấp,
“Anh chàng đẹp trai đó là ai?”
“Cậu với anh chàng cao đẹp giàu kia có quan hệ gì?”
“Tại sao cậu lại ngồi trên hàng ghế của ban lãnh đạo?”
“Sao giờ này cậu mới về?”
“Cậu ăn cơm chưa?”
Mọi người đồng loạt nhìn về phía người đưa ra câu hỏi không ăn nhập gì – lão đại của kí túc xá, lão đại vô tội nói: “Thì các cậu hỏi hết cả rồi, mình chỉ có thể hỏi câu này thôi.”
Tiêu Tiêu đập bàn bật cười ha hả lên.
“Cậu đừng có cười, thành thật chút đi!” Chị hai lớn tiếng nói.
Tiêu Tiêu nhìn lão nhị đang nhập vai, “Chị hai à, cậu không học hệ công an thật là uổng phí nhân tài mà, nếu không khoa diễn kịch chuyện nghiệp cũng được đấy.”
“Nhanh lên đi đừng có đáng trống lảng nữa, bọn mình đều tò mò muốn chết rồi nè, anh chàng đẹp trai đó rốt cuộc là có thân phận gì?” Một bạn học phòng bên cạnh tóm lấy cô dùng sức lắc lắc.
Tiêu Tiêu giơ tay đầu hàng, “Mình nói mình nói, anh ấy là một người anh mà mình quen lúc đi làm thêm, chính là anh Đoạn mà mình từng nói với mọi người đó, anh ấy là tổng giám đốc của một công ty khoa học kỹ thuật, hôm nay đến xem chương trình biểu diễn của trường ta.”
“Thì ra anh ấy chính là anh Đoạn mà cậu hay kể hả!” Các chị em trong kí túc xá tuy đều biết cô có quen một người bên ngoài xã hội, thường xuyên ra ngoài ăn cơm các thứ, nhưng không ngờ lại là một nhân vật đẹp trai phong độ như thế, còn là tổng giám đốc của công ty khoa học kỹ thuật nữa? Có nói quá không vậy?
“Tổng giám đốc công ty! Anh mấy mới bao nhiêu tuổi chứ? Khoảng ba mươi không?”
“Hai mươi sáu.”
“Wow—” Một đám con gái háo sắc chịu không nổi cảm thán liên tục.
“Vậy quan hệ của cậu với anh ấy là gì, bến bờ thứ hai của cậu hả?”
“Nói bậy gì đó?”
“Mình có nói bậy đâu? Mình ở trên sân khấu rõ ràng thấy hai người có hành động mờ ám, anh ấy còn để tay của cậu vào túi áo nữa mà!”
“Lúc đó anh ấy nói tay của mình lạnh, tốt bụng ủ ấm dùm mình thôi.”
“Thôi đi! Thế giới bây giờ ấy à, nắm tay thôi đã có thai rồi đấy cậu không biết sao?”
“Loài người ơi, các người thật là xấu xa.” Tiêu Tiêu nói thầm.
“Tiếu Tiếu, không phải bọn mình tra hỏi cậu, mà nói thật đi, có phải anh ấy có ý với cậu không?” Lão tứ hỏi.
“Không có, mình xin các cậu luôn ấy, đừng có nói bậy nữa, anh ấy với Nhiễm Huy cũng là bạn bè, hơn nữa anh ấy có vợ chưa cưới rồi.”
“Vợ chưa cưới chưa phải là vợ, đừng lo, nếu như anh ấy có ra tín hiệu với cậu, thì mau mau quăng Nhiễm Huy đi cặp với anh ấy đi.” Lão tứ xem ra còn kích động hơn cô, “Nhiễm Huy tuy là không tệ, nhưng so với anh Đoạn của cậu, thì khoảng cách cứ như một trời một vực ấy.”
Tiêu Tiêu nhíu chặt mày, “Anh ấy rất tốt, nhưng bọn mình không phải loại quan hệ đó, cũng sẽ không trở thành kiểu quan hệ đó.”
Lão tứ nhìn cô với vẻ mặt trẻ nhỏ khó dạy, “Cậu đó, người phải hướng chốn cao mà đi, nước thì nhằm chỗ thấp mà chảy, coi như không phải loại quan hệ đó, thì cũng có thể tạo điều kiện để trở thành mối quan hệ đó mà, đừng cố chấp thế.”
“Tiếu Tiếu thế này gọi là trong sáng, đâu có thực tế giống như cậu vậy.” Lão đại kí túc xá nói.
“Cậu ấy thế này là ngây thơ thì có.”
“Mặc kệ là thế nào, mình với anh Đoạn là tình bạn cách mạng đơn thuần, bây giờ là vậy, tương lai cũng sẽ như vậy.” Tiêu Tiêu nói chắc chắn.
------
Hai ngày sau tết Nguyên Đán, Tiêu Tiêu được nghỉ lễ, ở lại nhà của cô dượng hai ngày, chuẩn bị hành lí về quê. Một đêm trước khi cô đi về, cô Tiêu đã đóng gói một ít đặc sản để cô mang đi cùng. Tiêu Tiêu nhìn bao lớn bao nhỏ kêu gào xách không nổi nữa rồi.
“Không sao, ngày mai cô tiễn cháu ra trạm xe lửa, về đó kêu ba cháu ra bến xe đón cháu là được rồi.”
Tiêu Tiêu nhếch môi, không nói gì.
Cô Tiêu nhìn cháu gái, cười một cái rồi nói: “Có lẽ chúng ta nên gọi ba cháu lên đây đón năm mới, dù sao trong nhà cũng chỉ có hai cha con cháu.”
“Bọn cháu tốt lắm, trong nhà còn có họ hàng lui tới mà, với lại, hai mươi chín bọn cháu còn phải đi cúng tất niên cho mẹ nữa.”
“Ừm.” Cô Tiêu khẽ thở dài một tiếng, nắm lấy tay Tiêu Tiêu, “Về nhà trò chuyện với ba cháu nhiều một chút, tán gẫu này kia, trong lòng ông ấy vẫn thương yêu cháu, chỉ là không biết thể hiện như thế nào thôi.”
Tiêu Tiêu gật đầu. Câu nói này cô đã nghe từ nhỏ đến lớn, ông nội, ông ngoại, bà ngoại của cô, còn có tất cả bà con họ hàng đều nói như thế.
Hai mươi tháng chạp, Tiêu Tiêu về đến thành phố H, nơi cô lớn lên từ nhỏ. Cô xuống xe lửa, không gọi điện bảo ai đến đón cả, một thân một mình khiêng bao lớn bao nhỏ lên xe buýt, xe chạy khoảng hơn bốn mươi phút, cô đã đến trước cửa nhà.
Sau khi đổ mồ hôi đầy người xách một đống đồ lên tới lầu sáu, Tiêu Tiêu lấy chìa khóa nhà ra mở cửa. Trong nhà không có ai, vẫn vắng lặng như xưa, dường như tất cả vết tích đều dừng lại vào hai mươi năm trước.
Một năm không về nhà, trong phòng bếp chất đầy chén đĩa chưa rửa, dưới đất trái một miếng rác phải một miếng rác, trên sô pha toàn là quần áo và báo chí vứt lung tung, nếu không phải lịch treo tường cho thấy đã qua một năm, thậm chí cô còn nghi ngờ rằng mình đã trở về vào ngày này của năm ngoái.
Tiêu Tiêu quét dọn căn phòng của mình, trải giường gọn gàng, cầm máy sưởi thử hong ấm tấm chăn đã một năm chưa dùng qua. Cô quét dọn căn nhà từ trong ra ngoài một lần, khi cô mới vừa loay hoay kết thúc công việc, cánh cửa được mở ra lần nữa, cha của Tiêu Tiêu, Tiêu Hoành Nhân trở về. Năm nay ông ấy chỉ mới bốn mươi lăm tuổi, có thể nhìn ra thời trẻ là một chàng trai anh tuấn, nhưng bây giờ đầu tóc đã bạc phơ, già dặn như một ông cụ sáu mươi tuổi.
“Ba.” Hai cha con đối diện nhau, Tiêu Tiêu cứng nhắc kêu một tiếng.
“Ừ, về rồi hả?”
“Dạ.”
Rất nhanh hai người đã kết thúc đoạn đối thoại ngắn ngủn, người cha đi vào phòng bếp, cô con gái thì tiếp tục làm chuyện của mình.
Không lâu sau Tiêu Hoành Nhân đã làm xong hai món ăn đơn giản, một tay bưng một đĩa đặt lên bàn cơm đầy đồ đạc lộn xộn, “Ăn cơm đi.”
“Dạ.” Tiêu Tiêu bỏ lại công chuyện đang làm, đi rửa tay, rồi rửa hai bộ chén đũa sạch sẽ ra, bới cho mỗi người một chén cơm, yên lặng ăn cơm.
Một bữa cơm hai người không ai nói một câu, tựa như Tiêu Tiêu không phải vừa mới trở về từ trường đại học, mà Tiêu Hoành Nhân cũng chẳng phải một năm chưa gặp con gái của mình, đã quen với việc…… nhìn mà như không thấy.