Mãi đến lúc này, sự không cam lòng trong mắt Văn Giai Nghiên đã hoàn toàn biến thành sợ hãi.
Ánh mắt cô ta vô số lần nhìn Nghiêm Án đều tràn đầy quyến luyến.
Ngay cả khi cô ta bị anh ta nhổ móng tay, buộc lại giống như chó.
Cô ta vẫn luôn ôm mông đợi đối với anh ta.
Và bây giờ, anh ta thực sự muốn gi/ế/t cô ta!
Văn Giai Nghiên liên tục lăn lộn nắm lấy mắt cá chân tôi.
Cô ta ngước nhìn tôi, khuôn mặt đầy sợ hãi và nước mắt.
"Khương Mạn, Khương Mạn, tôi sai rồi!"
“Cô cứu tôi đi! Tôi không dám nữa!"
Bịch, bịch, bịch….
Cô ta dập đầu từng cái một.
“Tôi không dám nữa! Cô đánh tôi đi! Mắng tôi đi!”
“Tôi sẽ không đánh trả! Thật đấy! Tôi cũng không ra ngoài nói đâu!”
"Nhưng các người gi/ế/t người là ph/ạm phá/p!"
"Các người, các người không thể g/i/ế/t tôi! Các người muốn cái gì cũng được hết!"
Cô ta nói năng lộn xộn vừa dập đầu vừa co rúm lại dưới chân tôi.
Khi Nghiêm Án muốn động thủ, tôi nói: "Tôi hối hận."
Ch.ế.t quá thoải mái, sẽ không thú vị…
Rất nhanh, tất cả mọi chuyện Văn Giai Nghiên đã làm với tôi, đã được mua hot search treo lên trên mạng.
Ngay sau khi bằng chứng bắt nạt, ngư.ợ.c đ.ã.i mèo được đăng tải đã nhanh chóng khiến đông đảo cư dân mạng chửi mắng.
Thông tin cá nhân của cô ta cũng được tiết lộ toàn bộ trên mạng, bây giờ cô ta giống như một con á.c qu.ỷ tiếp xúc với ánh mặt trời, không biết sẽ bị tấn công bởi đám đông vào lúc nào.
Cha mẹ cô ta được coi là một con rắn đầu đàn nổi tiếng trong khu vực.
Sau khi bị phơi bày, ảnh hưởng liên quan quá lớn, cũng hoàn toàn không vực dậy nổi.
Quả nhiên, muốn hủy diệt một người, đối với Nghiêm Án mà nói, cũng chỉ như một cái gật đầu nhẹ nhàng.
Như vậy, tôi đã hài lòng chưa?
Nói cho cùng, Văn Giai Nghiên cũng chỉ là một kẻ tiếp tay ngu xuẩn mà thôi…
18
Tôi kéo đen một số lạ khác, tắt điện thoại di động.
Nằm trên giường của mẹ tôi, tôi cuộn tròn thành một đoàn.
Khóc đến không thở nổi.
Chu Kỳ ở cửa thật lâu.
Cuối cùng tôi cũng mở cửa, thấy vẻ mặt vô cùng đau lòng của anh ấy.
Tôi biết, tôi trông như thế này, rất xấu xí.
Anh ấy không nói hai lời ôm tôi trong ngực.
"Không sao, không sao đâu, em còn có anh...".
"Anh sẽ ở bên em."
Cả người tôi hư thoát tựa vào người anh ấy, lại cất tiếng khóc lớn một lần nữa.
Chu Kỳ đưa tôi đến một nơi.
Đây là khu vườn nhỏ mà tôi và mẹ tôi thường đến.
Có một xích đu trong vườn.
Chu Kỳ đưa cho tôi một phong bì.
Có một bức tranh trong phong bì, trên đó tôi ngồi trên xích đu, mẹ mặc một chiếc váy dài dịu dàng, đẩy xích đu cho tôi ở phía sau.
Cổ họng tôi nghẹn lại, nước mắt rưng rưng.
Chu Kỳ nói: "Đây là vào lần thứ hai gặp cô gái kia, anh đã lén vẽ nó."
"Chỉ gặp gỡ hai lần mà anh, đã... Thích cô gái kia."
"Đáng tiếc, anh vẫn rất nhát gan, mãi đến hôm nay mới dám nói cho cô ấy biết."
"Anh muốn nói cho cô ấy biết, chỉ cần cô ấy bằng lòng, anh sẽ vĩnh viễn ở phía sau cô ấy...".
Anh ấy mở lòng bàn tay ra, là cái vòng tay lần trước bị tôi vội vàng từ chối.
Trái tim tôi vô cùng chua xót.
Nếu, người tôi quen sớm hơn, là anh ấy thì tốt biết bao.
Đột nhiên, cổ tay của tôi căng thẳng rồi bị kéo vào một lòng ngực đầy lạnh lẽo.
Môi Nghiêm Án dán vào bên tai tôi.
"Xin lỗi, tôi sẽ đưa cô ấy đi trước."
19
Chu Kỳ tiến lên nắm lấy tay kia của tôi.
"Cậu không phát hiện, Mạn Mạn không muốn đi theo cậu sao?"
Nghiêm Án nhếch khóe miệng, cả người tản ra khí tức lạnh lẽo.
"Chuyện của tôi và Mạn Mạn, không phiền anh Chu phí tâm."
Tôi giơ tay lên, tát Nghiêm Án một cái.
Khuôn mặt của anh ta bị đánh đến nghiêng đi, nhưng vẫn còn bướng bỉnh nắm lấy bàn tay của tôi.
Tôi nở một nụ cười với Chu Kỳ: "Đàn anh, anh về trước đi."
Lại đi tới nhà Nghiêm Án, tôi chỉ cảm thấy mỗi một chỗ của nơi này đều vô cùng ghê tởm.
Tôi tràn đầy mỉa mai nhìn anh ta: "Sao vậy, chuyện lần trước, còn muốn làm lại một lần nữa?"
Nghiêm Án đặt tôi vào tường, vành mắt đỏ bừng.
"Rốt cuộc muốn anh làm như thế nào, em mới có thể...".
Tôi ngắt lời anh ta.
“Mới có thể như thế nào? Tha thứ cho anh hả?".
"Dù anh không có được sự tha thứ thứ của tôi, thì tôi cũng chẳng thể làm gì anh, không phải sao?"
Anh lắc đầu, vẻ mặt suy sụp.
"Khương Mạn, lúc nào anh cũng hối hận."
"Em nói đúng, đều do anh mà ra."
"Anh muốn bù đắp, anh muốn... Trở lại quá khứ...."
"Dù cho phải trả giá gì."
Quay ngược thời gian... Tôi cười đến rơi nước mắt.
"Nghiêm Án, đến bây giờ anh vẫn cho rằng, chỉ cần Nghiêm Trường Thanh, Văn Giai Nghiên bị báo ứng, coi như là anh đã chuộc tội rồi phải không?"
"Tất cả những chuyện này, không phải đều là diễn ra theo sự sắp xếp của anh sao?"
"Anh mới là, người đáng chec nhất đấy."
Trong mắt Nghiêm Án hoàn toàn không còn ánh sáng.
Anh ta đang khóc vì điều gì vậy?
Người có thể tàn nhẫn với tôi như vậy, làm sao có trái tim?
Anh ta đưa tôi một con dao.
"Nếu như vậy, em có thể thoải mái hơn."
"Vậy để anh c.h.ế.t đi."
Lưỡi dao sắc bén và chói mắt.
Tôi kiễng chân và nhẹ nhàng hôn lên mặt anh ta.
Dưới vẻ mặt khiếp sợ của anh ta, tôi nói: "Nụ hôn này, là tạm biệt Nghiêm Án mà tôi từng thích."
Dứt lời, tôi rũ mí mắt xuống.
Không chút do dự, lưỡi đao đ.â.m vào ngực trái của anh ta.
Từng dòng m,á,u tươi tuôn ra, nở ra giống như một đóa hoa đỏ tươi trên áo sơ mi của anh ta.
Sắc mặt Nghiêm Án tái nhợt, kinh ngạc nhìn chằm chằm vào tôi.
Tôi biết, anh ta đang đặt cược vào trái tim tôi.
Anh ta thua rồi.
Tôi nào có trái tim đâu?
20
Người bên cạnh Nghiêm Án phát hiện, sợ tới mức lập tức muốn đưa anh ta đến bệnh viện.
Anh ta ngăn chặn tất cả mọi người, bướng bỉnh nhìn tôi.
"Không liên quan đến cô ấy, ra ngoài hết đi."
Tôi lặng lẽ nhìn chằm chằm vào m.á.u không ngừng chảy trên ngực anh ta.
"Cô Khương, cô mau khuyên cậu ấy đi! Nếu Nghiêm tổng không đến bệnh viện sẽ c.h.ế.t!"
C.h.ế.t à? Nghiêm Án của tôi đã sớm c.h.ế.t rồi.
Khương Mạn trước kia, cũng đã c.h.ế.t…
Xe cứu thương đã kéo anh ta đi, cấp cứu suốt đêm ở bệnh viện.
Tôi đã cho rằng tôi phải g.i.ế.t anh ta.
Nhưng tôi đã đổi ý.
Tôi chỉ cần anh ta mang theo nỗi hận của tôi, mang theo vô tận hối hận mà sống, đây mới là cách trả thù tốt nhất.
Tất nhiên, tôi không thể nhìn thấy anh ta một lần nữa.
Ngay cả khi có ai đó đến cho tôi biết anh ta đã không hợp tác điều trị trong bệnh viện thế nào, phục hồi tệ ra sao.
Tôi cũng chỉ có một câu nhẹ nhàng gửi lại cho anh ta.
"Đừng c,h,ế,t trước mặt tôi, bẩn."
Tay Văn Giai Nghiên bị phế, chân cũng bị gãy.
Tôi biết là Nghiêm Án tìm người làm.
Có lẽ là bởi vì cô ta không cam lòng, nhiều lần lén lút theo dõi tôi, muốn làm gì đó.
Đáng tiếc cô ta quá ngu xuẩn, bị tôi phát hiện, cũng bị Nghiêm Án phát hiện.
Vì vậy, chân của cô ta đã bị gãy, hoàn toàn trở thành kẻ tàn phế điên rồ.
Sau đó, Nghiêm Án chạy từ bệnh viện tới tìm tôi.
Anh ta đã gầy hơn nhiều, hình dáng càng thêm sắc bén.
Hai tròng mắt vốn lạnh lùng vô tình, giờ phút này chỉ còn lại hèn mọn.
Tôi xoay người đóng cửa lại.
Anh ta chặn cửa bằng tay, ngón tay của anh ta bị mắc kẹt đến xanh tái:
"Khương Mạn, chỉ cần em có thể dễ chịu một chút, em có thể...".