Tối hôm qua Nguyễn Miên đi ngủ muộn, hơn nữa vẫn còn đang trong kỳ nghỉ nên cô tự thưởng cho mình một giấc thẳng đến chiều.
Rèm cửa trong phòng ngủ chính được kéo kín, khả năng che nắng tốt, cho nên lúc cô tỉnh dậy nhìn thời gian hiển thị trên màn hình điện thoại còn tưởng rằng bây giờ là hai giờ sáng.
Ngây người khoảng mấy phút, Nguyễn Miên mới xốc chăn lên đứng dậy, kéo rèm cửa ra, bên ngoài là ánh mặt trời chói chang.
Cô đi tắm rửa qua qua, lúc ra ngoài phòng khách mới phát hiện Lâm Gia Hủy cũng ở nhà, thuận miệng hỏi: “Tối qua chị về lúc nào thế?”
“Sáng chị mới về.” Lâm Gia Hủy đang cầm một chén ô mai nhỏ, “Chị về mua bữa sáng cho cả em nữa, đến trưa cũng đặt cho em một phần mà em mãi không dậy. Nói đi, tối hôm qua em đã làm gì? Có phải đã…?”
Chị ấy cười đầy ẩn ý, Nguyễn Miên không làm gì cũng bị chị cười thành ra mất tự nhiên. Cô tỏ vẻ bình thường, uống hết một cốc nước, vừa đi vào bếp vừa nhấn mạnh: “Mười giờ hơn em đã về rồi nhé.”
Lâm Gia Hủy đặt thứ trên tay xuống, theo cô vào phòng bếp, “Thế hôm qua em mới Trần Ngật ra ngoài có chuyện gì không?”
“Chuyện gì là chuyện gì ạ, chỉ là bạn bè ăn một bữa cơm thôi mà.” Trên bàn bếp vẫn còn hoành thánh buổi sáng và cơm trưa Lâm Gia Hủy mua, Nguyễn Miên dùng giấy bạc bọc cơm hộp lại rồi bỏ vào lò vi sóng, lại cầm gói canh ăn liền lên chuẩn bị dùng để ăn cùng với cơm.
“Chỉ ăn cơm thôi á, không làm gì khác à?”
Nguyễn Miên bóc gói canh ra đổ vào trong bát, trong lúc chờ nước sôi, cô thuật lại những gì chiều hôm qua mình đã làm.
Chẳng qua đã cắt bỏ tình huống xảy ra sau khi về nhà kia thôi.
Lâm Gia Hủy nghe xong cũng chẳng phản ứng gì nhiều, chỉ tò mò hai người đi xem phim gì, ai là người chọn phim, chọn chỗ ngồi ở đâu.
Nguyễn Miên thành thật kể, “, Trần Ngật chọn, chỗ ngồi hình như là hàng 4, ghế số 5 và 6.”
“Cho nên, hai người ngồi ở vị trí dễ xem nhất để xem một bộ phim bi kịch?”
“…..” Tay Nguyễn Miên vô thức gõ lên bàn hai cái, “Chọn bộ phim có suất chiếu gần nhất thôi mà, có vấn đề gì đâu?”
“À, chọn bừa vậy chắc cũng không có vấn đề gì.” Lâm Gia Hủy truyền đạt lại kinh nghiệm, “Nhưng lần sau em phải nhớ, bình thường người ta hay chọn mấy bộ phim tình yêu lâm li bi đát hay phim kinh dị gay cấn ấy, sau đó nhất định phải biết chọn chỗ.”
Nguyễn Miên ngạc nhiên, “Chọn chỗ nào dễ xem nhất không được sao?”
“Dốt lắm, chỗ ngồi tốt nhất khi hẹn hò là ở đâu? Đều là ghế VIP tình nhân đó bà nội, nếu không thì phải là những hàng sau tối tối.” Lâm Gia Hủy cười: “Em đã bao giờ thấy cặp đôi nào quang minh chính đại ngồi giữa đám đông mà dám giở trò chưa?”
“…..” Nguyễn Miên suýt nữa thì bị chị ấy đầu độc, lúc này nước vừa mới sôi phát ra tiếng u u, cô rút điện ra, vừa rót nước vừa nhấn mạnh lại lần nữa, “Bọn em chỉ là bạn bè thôi, không phải hẹn hò.”
“Ok, chỉ là bạn.” Lâm Gia Hủy lườm cô, “Chỉ là bạn bè sau này có khả năng tiến triển thành người yêu thôi mà, chị nói đúng chứ?”
“…..”
Nguyễn Miên dừng tay, muốn nói nhưng lại chẳng biết nên nói thế nào, cuối cùng chỉ có thể đánh trống lảng, “Em đi ăn đã.”
Lâm Gia Hủy không truy hỏi tiếp nữa, vừa cười vừa ra phòng khách tiếp tục xem phim.
Ăn xong, Nguyễn Miên vẫn cảm thấy có hơi buồn ngủ. Thu dọn xong xuôi, cô chuẩn bị lên giường ngủ tiếp, trước khi ngủ chơi điện thoại một lúc.
Lúc ba rưỡi cô nhận được tin nhắn wechat Hà Trạch Xuyên gửi đến, hỏi cô tối nay có rảnh không, anh ta muốn mời cô ăn cơm.
Nguyễn Miên nghĩ buổi tối cũng chẳng có việc gì nên hẹn anh ta ăn cơm lúc bảy giờ. Một lúc sau cơn buồn ngủ dâng lên, đặt báo thức lúc năm giờ xong, cô lập tức đi vào giấc ngủ.
…..
Hà Trạch Xuyên mời Nguyễn Miên ăn tối ở một nhà hàng Nhật Bản gần công ty anh. Sáu giờ Nguyễn Miên ra khỏi nhà, sợ tắc đường nên cô đi bằng tàu điện ngầm.
Trên đường đi, cô lên wechat chat với Hà Trạch Xuyên, nhưng hôm nay anh ta phải tăng ca, trả lời không được nhanh lắm.
Trong lúc chờ tin nhắn, Nguyễn Miên thoát khỏi giao diện khung trò chuyện, nhìn thấy một khung trò chuyện khác không có tên, cô nhấn vào.
Lịch sử trò chuyện bắt đầu và kết thúc vào tối hôm qua, nói chuyện chưa đầy một màn hình, rất giống với hồi học cấp ba, cô can đảm thêm QQ của anh, lại chẳng thể nói chuyện được mấy câu, lịch sử trò chuyện ít đến đáng thương, lại xuyên suốt cả thời thanh xuân của cô.
Nhưng mà lúc này đây, Nguyễn Miên nhìn câu nói Trần Ngật gửi đến tối hôm qua, như đột nhiên có một hòn đá nhỏ bị ném vào mặt hồ phẳng lặng trong lòng khiến nó nổi lên từng gợn sóng nhỏ lăn tăn.
Tàu điện ngầm nhanh chóng đến nơi, Nguyễn Miên đi theo dòng người đông đúc, lúc ra khỏi trạm tàu điện, bên ngoài đã bị ánh hoàng hôn bao phủ.
Hà Trạch Xuyên dặn Nguyễn Miên đến chỗ hẹn trước, Nguyễn Miên đợi anh nửa tiếng, “Mời cơm mà còn đến muộn, nếu là người khác thì cậu mất bạn lâu rồi.”
Hà Trạch Xuyên vừa mới họp xong, hiếm khi lại mặc tây trang màu đen, đôi chân thon dài, cà vạt, đồng hồ, khuy măng-sét, cái gì nên có đều có hết, trông cũng rất gì và này nọ.
Anh ta cởi áo khoác ra vắt sang bên cạnh, cầm menu lên đưa cho Nguyễn Miên, “Để đền bù, tối nay cậu cứ chọn thoải mái.”
Nói thì nói thế chứ hai người cũng chẳng ăn được bao nhiêu. Nguyễn Miên chọn mấy món được đề cử trên menu, sau đó Hà Trạch Xuyên gọi thêm năm, sáu món nữa. Đến khi đồ ăn được mang lên, chiếc bàn đó đã chẳng còn chỗ để nữa.
Món ăn Nhật rất chú trọng hương vị nguyên bản của nguyên liệu, màu sắc tươi tắn, trông rất ngon miệng, Nguyễn Miên đã lấy di động ra chụp lại.
Không chỉnh không photoshop, cứ thế đăng thẳng lên vòng bạn bè.
Ăn xong thì cũng sắp tới chín giờ. Gió đêm mát rượi, Hà Trạch Xuyên lái xe đưa Nguyễn Miên về nhà, “Lần này cậu được nghỉ mấy ngày?”
“Ba ngày, mai là ngày cuối cùng.” Nguyễn Miên chống khuỷu tay, mắt nhìn ra những tòa nhà cao tầng bên ngoài cửa sổ, như thể tùy tiện nhắc đến một câu chuyện, “Hà Trạch Xuyên, tớ hỏi cậu chuyện này nhé.”
“Chuyện gì?”
“Tớ có một người bạn —”
Cô còn chưa nói hết đã bị Hà Trạch Xuyên cắt ngang, “Bằng quan hệ của hai chúng ta, còn định dùng cách này để đi vào vấn đề à?”
“….”
Trước mặt là đèn đỏ, Hà Trạch Xuyên chậm rãi dừng xe lại, đầu ngón tay gõ tay lái hai cái, “Được rồi, có chuyện gì cậu cứ nói thẳng đi.”
Nguyễn Miên chậc lưỡi, suy nghĩ một lúc vẫn không biết nên nói thế nào, đưa tay lên xoa xoa huyệt thái dương, “Thôi, cũng chẳng phải chuyện quan trọng, có cơ hội tớ sẽ kể sau.”
Hà Trạch Xuyên quay đầu nhìn cô, không hỏi nhiều.
Chỉ còn một đoạn nữa, hai người trò chuyện câu được câu chăng về những chuyện mới xảy ra gần đây. Ngày mai Hà Trạch Xuyên còn phải đến nơi khác công tác, chỉ đưa người đến trước cổng rồi lái xe đi luôn.
Tối nay Lâm Gia Hủy lại không ở nhà, Nguyễn Miên tắm xong thì gọi điện buôn chuyện với Mạnh Tinh Lan, tạm thời hẹn sang tháng sau nếu có rảnh sẽ về đi thử váy cưới với cô ấy.
“À, Miên Miên này, tớ nghe Lương Dập Nhiên nói, cậu đã gặp Trần Ngật và Thẩm Du ở khu vực thiên tai rồi à?” Trên video là khuôn mặt của Mạnh Tinh Lan, mấy năm nay cô ấy không thay đổi nhiều lắm, chỉ là trên gương mặt có thêm vài phần quyến rũ trưởng thành mà thời thiếu nữ không có, trông xinh đẹp hơn nhiều.
“Ừ, không ngờ trùng hợp vậy.”
“Hình như bây giờ bọn họ đang ở thành phố B nhỉ?” Mạnh Tinh Lan quay đầu nhìn sang bên cạnh, “Lương Dập Nhiên, anh hỏi xem bao giờ bọn Thẩm Du được nghỉ, chúng ta đến thành phố B tụ tập với bọn họ.”
Sau khi tốt nghiệp, Mạnh Tinh Lan và Lương Dập Nhiên đều quay về Bình Thành, giờ một người đang làm về trí tuệ nhân tạo, người kia đang dạy học ở Đại học Bình Thành.
Thành phố nhỏ không thể so với thành phố lớn, nhịp sống và áp lực công việc đỡ hơn, thời gian cũng dư dả.
Nguyễn Miên và cô nàng không buôn chuyện lâu lắm, cúp máy xong, cô thấy wechat có vài thông báo, là trạng thái trên vòng bạn bè.
Nhấn vào thì thấy like và comment của mọi người.
Nguyễn Miên thuận tay kéo xuống, thấy Trần Ngật đã like tấm ảnh mới nhất của cô trên vòng bạn bè vào mười phút trước.
Cô ngạc nhiên, không ngờ anh cũng có thời gian để lướt xem vòng bạn bè.
Nguyễn Miên rep comment của mấy người bạn, trước khi thoát ra ngoài, cô nghĩ thế nào lại nhấn vào vòng bạn bè của Trần Ngật, cô không ngờ anh không chỉ có thời gian lướt vòng bạn bè mà còn có thời gian đăng bài nữa.
Nội dung bài đăng mới nhất của anh rất đơn giản.
— Nghỉ phép kết thúc.
Kèm với một tấm ảnh, trông giống như một con phố được chụp từ một chiếc xe đang chạy, hình ảnh có hơi mờ, ánh đèn mờ ảo.
Nguyễn Miên cũng nhấn like một cái có qua có lại, sau đó thoát khỏi vòng bạn bè của anh rồi đứng dậy vào phòng tắm sấy tóc.
Ngày nghỉ phép cuối cùng cũng nhanh chóng kết thúc.
Ngày đầu tiên trở lại bệnh viện để làm việc, Nguyễn Miên như mắc phải Hội chứng thứ Hai, làm gì cũng không thoải mái, đến sẩm tối lúc giao ban, cô và Lâm Gia Hủy đến quán ăn lề đường đối diện bệnh viện để giải quyết bữa tối.
Nguyễn Miên ăn khá nhanh, ăn xong ngồi đó chơi điện thoại, thấy giữa trưa Trần Ngật lại đăng gì đó lên vòng bạn bè.
——
Bức ảnh là trời xanh mây trắng.
Cô suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn like.
Mấy ngày sau đó, Nguyễn Miên luôn nhìn thấy đủ loại trạng thái mới của Trần Ngật trong vòng bạn bè, mỗi ngày một cái, hình thức giống nhau.
Một dấu chấm tròn kèm theo một bức ảnh, trên tấm ảnh có khi là trời xanh, có khi là sao trời ban đêm, rất hiếm khi lặp lại.
Hầu như lúc nào thấy Nguyễn Miên cũng like, nhưng đến giờ vẫn chưa comment lần nào.
Cuối tháng, trong khoa không được đổi ca làm, Nguyễn Miên không thể về Bình Thành để cùng Mạnh Tinh Lan đi thử váy cưới, có điều cô ấy và Lương Dập Nhiên quyết định sẽ đến thành phố B vào tuần sau, bảo Nguyễn Miên nhất định phải dành ra hai ngày cho bọn họ.
Cũng vì vậy mà ba ngày nghỉ Tết Thanh minh, Nguyễn Miên chỉ nghỉ một ngày duy nhất, đổi hai ngày làm với đồng nghiệp, còn xin phép Mạnh Phủ Bình một câu, lúc này mới dành ra được hai ngày cuối tuần trọn vẹn.
Mạnh Tinh Lan và Lương Dập Nhiên bay vào sáng sớm ngày 13. Buổi chiều trước đó một ngày, khi đang viết hồ sơ bệnh án trong văn phòng, Nguyễn Miên nhận được tin nhắn wechat của Trần Ngật.
Ngày mai anh và Thẩm Du sẽ được nghỉ, khoảng sẩm tối sẽ rời quân khu, hỏi cô tối nay có muốn đi ăn với mọi người không.
Nguyễn Miên ấn đầu bút, nhắn lại cho anh.
[Nguyễn Miên]: Tối nay tôi phải trực, không đi được, mọi người cứ ăn đi.
[CY]: Được.
[CY]: Tôi biết rồi.
[Nguyễn Miên]: Ừm.
[CY]: 。
Nguyễn Miên nhìn chằm chằm cái dấu chấm kia, nghĩ đến những bài anh đăng trên vòng bạn bè gần đây, chẳng hiểu sao lại thấy buồn cười.
…..
Hơn bảy giờ tối, một bệnh nhân được đưa đến khoa Cấp cứu, nhờ Mạnh Phủ Bình đến hội chẩn, Nguyễn Miên được ông dẫn theo cùng.
Lúc xong việc đã là đêm khuya, Mạnh Phủ Bình và chủ nhiệm Chu khoa Cấp cứu có chuyện cần bàn bạc, Nguyễn Miên một mình trở về phòng. Lúc đi ngang qua phòng y tá, cô bị y tá đang trực gọi lại, “Bác sĩ Nguyễn.”
“Ơi?” Cô ngẩng đầu nhìn sang, “Có chuyện gì vậy?”
“Đồ của cô này.” Cô y tá lấy hai hộp thức ăn được đóng gói đẹp mắt bên cạnh ra, “Của một anh đẹp trai mang đến.”
Ánh mắt Nguyễn Miên hơi lóe lên, cô đi tới nói: “Cảm ơn.”
Cô y tá mỉm cười: “Không có gì, thuận tay thôi mà.”
Cô chia một nửa cho những người trong phòng y tá rồi xách phần còn lại về phòng. Cô không ăn ngay mà lấy di động trong ngăn kéo ra.
Ba cuộc gọi nhỡ, hai tin nhắn wechat chưa đọc, tất cả đều đến từ một người.
[CY]: Mang bữa khuya đến cho cậu, cậu nhớ đến phòng y tá lấy nhé.
[CY]: Tôi về đây.
Tác giả có lời muốn nói:
Trần đội tạo cảm giác tồn tại – Chiêu thứ nhất: Mỗi ngày một bài trên vòng bạn bè.