Mối quan hệ giữa Thịnh Hoan và Trần Ngật đã trở thành cái gai không thể xóa nhòa trong lòng Nguyễn Miên.
Cho dù ngày hôm sau, theo lời kể của Mạnh Tinh Lan, cô biết Thịnh Hoan và Trần Ngật cho đến nay vẫn chỉ là mối quan hệ bạn bè bình thường, cho dù mọi người đều cho rằng Trần Ngật thật sự không thích Thịnh Hoan, nhưng dù vậy đi chăng nữa, Nguyễn Miên vẫn không thể khống chế được những suy nghĩ miên man trong lòng.
Bây giờ không phải là tương lai, Trần Ngật hiện tại không thích Thịnh Hoan, có thể sau này sẽ khác, sẽ luôn có người nào đó càng phù hợp với anh hơn.
Tựa như trong bộ phim , khi Chí Võ hỏi nữ sát thủ tóc vàng có thích ăn dứa không, nữ sát thủ trả lời rằng, là người thì sẽ luôn thay đổi, hôm nay thích ăn dứa, mai có thể thích thứ khác.
Dù hôm nay không thích thì vẫn còn có ngày mai, sau này ngày nào cũng có thể có một niềm yêu thích mới, nhưng dù anh thích thứ gì thì cũng chẳng liên quan gì đến cô.
Mỗi khi nghĩ như thế, lòng Nguyễn Miên lại ân ẩn đau, cho nên đối với cô, kỳ nghỉ hè đáng lẽ nên đầy ắp hồi ức lại vô cùng khổ sở.
Cuối tháng 7, lớp đội tuyển của trường bắt đầu đi học thêm, thời gian đi học chuyển từ mỗi tối thứ hai đến thứ sáu và nửa ngày thứ bảy của học kỳ trước thành từ sáu giờ chiều đến chín rưỡi tối từ thứ hai đến thứ sáu, phòng học cũng chuyển từ phòng truyền thông đa phương tiện sang khu nhà dạy học của lớp 12.
Nguyễn Miên và Trần Ngật gặp nhau là không thể tránh khỏi, cô cũng muốn dùng sự xa lánh để thay cho việc không quan tâm, nhưng chỉ cần một cái liếc mắt bình thường của anh, tất cả cố gắng của cô sẽ trở thành công cốc.
Thứ sáu hôm nay, lớp học tổ chức một bài kiểm tra hằng tuần. Khoảng thời gian này Nguyễn Miên ăn uống không điều độ, thêm nữa là thời tiết nóng nực, ban ngày không muốn ăn gì cả, dạ dày vốn tốt cũng gặp vài vấn đề nhỏ.
Trước khi thi, Nguyễn Miên đã thấy hơi khó chịu, Ngu Điềm rót giúp cô bình nước ấm, cô uống hai ngụm rồi vặn chặt nắp lại để lên bụng.
Cách một lớp quần áo, hơi nóng ấm áp dán lên dạ dày, làm giảm một phần đau đớn.
Đang là giữa hè, nhiệt độ buổi chiều vẫn cao, trong phòng mở điều hòa và bật quạt, khí lạnh thổi bay cơn nóng.
Nguyễn Miên đang mặc một chiếc áo cộc tay, thi được một nửa, bởi vì lạnh nên cánh tay lộ ra bên ngoài nổi lên một lớp da gà.
Thầy La giám thị coi thi thấy sắc mặt cô không ổn, bước nhanh tới, thấp giọng hỏi với vẻ quan tâm: “Sao thế? Em có chỗ nào khó chịu à?”
Nguyễn Miên không muốn thu hút sự chú ý của người khác nên chỉ nói: “Em không sao ạ, chỉ là thấy hơi lạnh thôi.”
“Thế à.” Thầy La đứng thẳng dậy, vốn muốn gọi Trần Ngật ngồi gần đó tắt quạt đi nhưng sợ làm phiền mạch suy nghĩ của học sinh nên tự mình đi ra tắt quạt.
Chiếc quạt cũ kỹ cùng với tiếng kêu kẽo kẹt chậm chạp dừng lại không chuyển động nữa.
Thầy La tắt quạt, đi qua lối đi hẹp giữa hai hàng ghế. Trần Ngật đang dừng bút để suy nghĩ ngẩng đầu nhìn thấy, không có phản ứng gì.
Kiểm tra hàng tuần không thể so với thi thật được, chỉ thi khoảng một tiếng rưỡi. Sau khi thi xong, Trần Ngật – lớp trưởng lớp đội tuyển – đứng lên giúp thầy giáo thu bài.
Anh bắt đầu thu bài từ bàn đầu tiên, đến bàn của Nguyễn Miên, cô đang úp mặt vào bàn, bài thi được Ngu Điềm nộp giúp, Trần Ngật lướt nhìn qua một lượt rồi lại đặt xuống: “Chưa viết tên này.”
Nguyễn Miên không có ngủ, nghe thấy thế thì ngẩng đầu lên, cầm bút điền tên.
Trần Ngật cầm bài thi đi thu tiếp, Nguyễn Miên lại gục xuống bàn lần nữa, không biết là khó chịu hay gì khác, tóm lại có chút gì đó man mác buồn chẳng thể giải thích.
Không biết đã qua bao lâu, ngay khi Nguyễn Miên đang mơ mơ màng màng sắp ngủ, đầu bỗng bị một cái áo khoác ụp lên, trên đó còn vương một mùi hương quen thuộc.
Khóa kéo lạnh lẽo chạm vào hai má cô. Nguyễn Miên lập tức tỉnh táo lại, túm lấy áo khoác ngẩng đầu lên, nhìn thấy bóng lưng vừa đi qua trước mặt.
Ngu Điềm bên cạnh tưởng cô không biết ai cho mượn áo khoác, thuận miệng nói: “Áo khoác này là của Trần Ngật đưa cho cậu.”
Nguyễn Miên cụp mắt khẽ “Ừ”.
Ngu Điềm đang thu dọn sách vở cảm thán: “Thoạt nhìn trông cậu ấy rõ lạnh lùng, không ngờ đối xử với bạn cùng lớp tốt thật.”
Đúng vậy.
Anh rất tốt, nhưng Nguyễn Miên lại càng thêm khổ sở.
Chỉ một chút lòng tốt anh vô tình cho, cũng đã đủ khiến cô quăng hết những điều không vui phía trước ra sau đầu, một lần nữa ngã vào tình cảm thầm mến chẳng ai biết này.
Điều đó rất không công bằng.
Nhưng chuyện tình cảm chẳng thể dùng hai chữ công bằng để cân đo đong đếm được, chẳng qua từ trước đến giờ, người thích trước sẽ luôn là người thua cuộc.
Nguyễn Miên rơi vào hố sâu hun hút chẳng thể thoát ra, trong mối tình thầm thương trộm nhớ này, đã định trước là kẻ thua cuộc.
…..
Hôm đó sau khi tan học, Nguyễn Miên định trả áo khoác cho Trần Ngật nhưng anh đã rời khỏi lớp cùng các bạn khác trước một bước, cô đành phải cầm áo khoác về nhà.
Buổi tối tắm rửa xong, Nguyễn Miên ngồi trên bàn học lau tóc, Phương Như Thanh gõ cửa bước vào đưa quần áo, không ngờ vô tình trông thấy chiếc áo khoác màu đen cô đặt trên giường.
Áo khoác rộng thùng thình, hiển nhiên không phải áo của con gái.
Phương Như Thanh vươn tay cầm áo lên, Nguyễn Miên ngoảnh lại nhìn thấy động tác của bà, trong lòng hồi hộp. Mặc dù không có gì nhưng vẫn thấy hơi chột dạ, chủ động giải thích: “Đây là áo của bạn cùng lớp con, hồi chiều dạ dày con không thoải mái, lại quên mang áo khoác nên mượn của các bạn.”
Đương nhiên Phương Như Thanh vẫn quan tâm đến sức khỏe của con gái hơn là quần áo, thu lại những suy nghĩ miên man trong lòng, bà hỏi: “Dạ dày không thoải mái? Thế giờ đã khá hơn chưa?”
“Đã đỡ hơn nhiều rồi ạ, chắc do bị nhiễm lạnh chút thôi.”
Phương Như Thanh không khỏi quở trách: “Chắc chắn do thời gian này con không chịu ăn uống tử tế mới thế, nghe mẹ bắt đầu từ sáng mai, mẹ sẽ lên gọi con dậy ăn sáng.”
Nguyễn Miên thở dài, “Dạ.”
Trên tay Phương Như Thanh vẫn đang cầm chiếc áo khoác kia, “Cái áo này mẹ mang đi giặt giúp con, thứ hai tuần sau con mang trả bạn sau nhé?”
Nguyễn Miên giơ khăn lên lau tóc, nét mặt tự nhiên: “Dạ, con cám ơn mẹ.”
Trước khi đi, Phương Như Thanh không quên dặn dò một câu: “Nhớ lau khô tóc rồi mới đi ngủ.”
“Con biết rồi ạ.”
Trong phòng nhanh chóng yên tĩnh lại. Đối diện với phòng ngủ của Nguyễn Miên chính là Bình Giang công quán, trong đêm tối, ánh đèn thắp sáng phía xa xa sáng rõ tựa ban ngày.
Trong những đêm mất ngủ trước đây, cô thường ngồi ở đây đếm bóng đèn, từ trái sang phải, hết lần này đến lần khác, cho đến khi trời hửng sáng.
Sáng sớm hôm sau, chắc là chú ý đến thời gian nghỉ ngơi của Nguyễn Miên, Phương Như Thanh lui thời gian ăn sáng muộn hơn nửa tiếng, gần tám giờ mới gọi Nguyễn Miên dậy.
Nghỉ hè năm nay, Đoạn Anh dẫn Triệu Thư Dương về nhà cũ. Sau khi Triệu Ứng Vĩ và Phương Như Thanh thảo luận hòa bình với nhau, cuối cùng ông vẫn chọn từ chức ở công ty thương mại nước ngoài làm ăn không tốt, ra ngoài mở công ty với bạn, suốt kỳ nghỉ đều đến phía Nam thành phố để khảo sát thị trường.
Triệu Thư Đường tham gia một lớp học thêm, sáng chưa đến bảy rưỡi đã ra khỏi nhà, trên bàn ăn chỉ có hai người Nguyễn Miên và Phương Như Thanh.
Nguyễn Miên ăn lửng dạ, đặt đũa xuống lau miệng, thuận miệng hỏi: “Khi nào chú Triệu về ạ?”
“Phải mất một thời gian nữa, chắc phải đến Trung thu.” Phương Như Thanh gắp một miếng dưa chuột muối, “Lớp đội tuyển của bọn con kỳ này sẽ tổ chức thi đúng không?”
“Chắc vậy ạ, khoảng trong tháng 12 gì đó.”
Phương Như Thanh mỉm cười, cũng đặt đũa xuống, “Có nắm chắc sẽ được suất tuyển thẳng không?”
Nguyễn Miên mím môi suy nghĩ một lát, “Không chắc lắm, nhưng con sẽ cố hết sức.”
“Ừ, cứ cố gắng hết sức là được, đừng để bản thân phải hối hận.” Phương Như Thanh đứng lên thu dọn bát đũa, vừa đi vào bếp vừa nói: “Mẹ và ba con không mong con phải xuất sắc hơn người, như con bây giờ đã đủ ưu tú rồi, thật ra cả ba mẹ đều không ngờ tới.”
Ngày trước Nguyễn Miên phát triển chậm hơn các bạn đồng trang lứa, Phương Như Thanh và Nguyễn Minh Khoa từng cho rằng trí thông minh của cô kém hơn mọi người một chút, nhưng từ khi bắt đầu đi học, Nguyễn Miên như được mở mang đầu óc, trở thành học sinh giỏi thi đỗ trường Trung học số Sáu.
Cho dù bây giờ chuyển đến Trung học số Tám thì vẫn không thua kém chút nào.
Nguyễn Miên bưng đĩa dưa chuột muối chưa ăn hết đi vào bếp, bọc màng bọc thực phẩm lại rồi cho vào tủ lạnh, dựa vào cửa nhìn Phương Như Thanh dọn dẹp.
“Hồi quyết định cho con chuyển trường, mẹ còn lo con không theo kịp tiến độ trường Trung học số Tám, lo con thay đổi hoàn cảnh mới chưa kịp thích ứng.” Phương Như Thanh vặn vòi nước, tiếng nước át đi phần nào giọng của bà, “Không ngờ sau khi đến trường Trung học số Tám, thành tích của con còn tốt hơn hồi ở trường cũ, mỗi lần nghĩ đến mẹ lại thấy kiêu ngạo.”
Nguyễn Miên cong mắt cười, “Chắc do cách dạy của thầy cô ở trường Trung học số Tám khác với Trung học số Sáu, cũng thích hợp với con hơn.”
“Đó là một chuyện, quan trọng hơn cả chính là con đã rất cố gắng.” Bát đũa bữa sáng không nhiều lắm, Phương Như Thanh nhanh chóng rửa xong, lau khô tay rồi ôm cô đi ra ngoài, “Hôm nay Thư Đường phải học thêm nửa ngày, trưa nay chúng ta đến đón con bé đi ăn, sau đó chiều cùng nhau đi dạo phố có được không?”
Hiển nhiên sự sắp xếp này không nằm trong kế hoạch của Nguyễn Miên, nhưng cô không muốn từ chối ý tốt của Phương Như Thanh, chỉ có thể đồng ý, “Dạ được, nghe mẹ hết.”
Buổi sáng chẳng mấy chốc đã trôi qua, đến trưa, Nguyễn Miên và Phương Như Thanh đến đón Triệu Thư Đường rồi cùng nhau đi ăn, sau đó đi shopping ở trung tâm thương mại gần đó.
Không lâu sau khi Nguyễn Miên và Triệu Thư Đường hòa giải, Triệu Thư Đường đã trở lại lớp học, đương nhiên chuyện giúp cậu ta học thêm cũng ngừng.
Chắc có lẽ hai người cảm thấy không được tự nhiên cho lắm, bình thường vẫn không tiếp xúc hay giao lưu quá nhiều như cũ.
Đột nhiên hôm nay lại cùng nhau đi dạo phố, Nguyễn Miên cứ cảm thấy kỳ kỳ làm sao, nói nhiều không đúng mà nói ít cũng không hay, cuối cùng cô chọn không nói gì cả.
Trên đường đi ngang qua toilet, Phương Như Thanh đi vào để đi WC, hai cô gái đứng bên ngoài xách đồ, khoảng cách ở giữa có thể chứa được ba người.
Triệu Thư Đường thấy cô cứ im lặng, không khỏi nhìn cô vài lần, lần cuối cùng vô tình chạm phải ánh mắt của Nguyễn Miên.
Cả hai đều ngạc nhiên, Nguyễn Miên quay đi trước, một lúc sau lại ngoảnh lại, “À chuyện đó, lớp học thêm của cậu học đến hôm nào vậy?”
“…..” Triệu Thư Đường mấp máy môi, “Chắc là đến trước khi khai giảng.”
Nguyễn Miên “Ồ” một tiếng, sau đó không nói gì nữa.
Triệu Thư Đường đưa mắt nhìn khoảng cách giữa hai người, làm bộ như vô tình tiến lại gần Nguyễn Miên hai bước, hắng giọng hỏi: “Lớp đội tuyển của cậu thì học đến bao giờ vậy?”
“Chắc là đến trước khi thi.” Nguyễn Miên cúi đầu nhìn những bóng người bé xíu bên dưới, “Nếu bình thường cậu có chỗ nào không hiểu thì có thể tìm tôi.”
“….. Ừ, được.”
Nguyễn Miên ngoảnh sang nhìn cậu ta, “Triệu Thư Đường, tôi hỏi cậu một chuyện được không?”
“Chuyện gì?”
“Ngày trước cậu từng nói, mẹ tôi kết hôn với chú Triệu vì thèm muốn bất động sản của nhà cậu, cho nên… nhà cậu sẽ bị phá dỡ và di dời đi chỗ khác à?”
“…..” Câu hỏi bất ngờ và hài hước này khiến Triệu Thư Đường không nhịn được cười, nhưng lập tức dừng lại, gãi gãi cổ hai cái như đang xấu hổ, “Cũng không phải, chỉ là tôi vô tình nghe thấy hàng xóm nói chuyện có nhắc đến chuyện này.”
Thực ra những lời này Triệu Thư Đường nghe Đoạn Anh nhắc đến, trước đó Triệu Ứng Vĩ về nhà nói muốn đăng ký kết hôn với Phương Như Thanh, Đoạn Anh suốt ngày lải nhải chuyện này với cậu ta.
Một nhà bốn người bọn họ vốn đang sống yên ổn trong ngõ nhỏ, giờ đột nhiên xuất hiện một người phụ nữ còn dẫn theo con gái bằng tuổi mình vào nhà, đương nhiên Triệu Thư Đường không thể chấp nhận, thêm vào đó là thành kiến của Đoạn Anh, đương nhiên cậu ta cũng hiểu lầm.
“Sau khi mẹ tôi qua đời, bên cạnh ba tôi chưa từng có ai khác, tôi từng nghĩ đời này ba sẽ không tái hôn nữa, cho nên lúc ba nói rằng muốn kết hôn với dì Phương, tôi cảm thấy ba đang phản bội mẹ, cũng phản bội gia đình này, cho nên…”
Những lời còn lại Triệu Thư Đường không nói tiếp nhưng Nguyễn Miên hiểu, gật đầu: “Lúc ba mẹ tôi ly hôn, tôi cũng đã nghĩ như vậy.”
“…..”
Lại nói, hai người cũng coi như là đồng bệnh tương liên, hàn huyên mấy câu về chủ đề này, Phương Như Thanh nhanh chóng ra khỏi toilet, ba người xuống dưới đi về.
Buổi tối ăn cơm xong, Nguyễn Miên đến chỗ Lý Chấp, thứ bảy nào Trần Ngật cũng sẽ đến cửa hàng nhà Lý Chấp ngây ngốc ở đó đến khuya, cô đi để trả áo.
Trần Ngật nhận lấy chiếc áo đã được giặt sạch, nói cảm ơn.
Nguyễn Miên ngạc nhiên hai giây mới nhận ra anh nói cảm ơn vì đã giặt áo cho mình, khẽ mỉm cười, “Người nên nói cảm ơn là tôi mới đúng, hôm qua cám ơn cậu.”
Anh đưa tay gãi khóe mắt bên phải, không hề để tâm, “Không có gì.”
Nguyễn Miên mím môi lắc đầu hai cái, hết chuyện nên đành hỏi: “Anh Lý Chấp không ở nhà à?”
“Anh ấy đang tắm ở đằng sau.” Trần Ngật nhìn cô, “Tìm anh ấy có chuyện gì không?”
“Không có gì, tôi chỉ hỏi thế thôi.” Nguyễn Miên nói: “Thế tôi về trước đây.”
“Ừ.”
Nguyễn Miên ra khỏi siêu thị, lúc đi xuống bậc thềm, không nhịn được quay đầu liếc nhìn vào trong. Chàng trai đang cúi đầu, đứng bên cạnh quầy đếm tiền xu.
Trong ánh đèn sáng tỏ, tầm mắt cô chợt mơ hồ, một lúc lâu sau mới nhìn sang hướng khác, chợt buông một tiếng thở dài.
Về đến nhà, Nguyễn Miên đang học bài trong phòng, Triệu Thư Đường bỗng nhiên cầm bài thi đến gõ cửa, “Nguyễn Miên, tôi có mấy bài muốn hỏi cậu.”
Cô đi ra mở cửa, “Vào đi.”
Mỗi lần thi tháng, Triệu Thư Đường luôn nằm ở top cuối của lớp, môn chính không có vấn đề gì, chủ yếu là do các môn tự nhiên hơi kém.
Nguyễn Miên giảng bài cho cậu ta xong, cậu ta đưa cho cô một bản ghi chép, “Đây là tài liệu môn Văn lúc trước tôi đã sửa lại, cậu xem xem có tác dụng với mình không.”
Nói xong thì đứng dậy đi ra ngoài. Nguyễn Miên ngoái đầu lại gọi: “Triệu Thư Đường.”
Cô gái dừng bước trước cửa phòng, quay đầu, “Sao thế?”
Nguyễn Miên huơ huơ bản ghi chép trên tay, cười nói: “Cám ơn nha.”
Cậu ta cũng cười theo, “Không có gì.”
Kể từ hôm đó, mối quan hệ giữa Nguyễn Miên và Triệu Thư Đường cũng tốt hơn, mặc dù đa phần chỉ là giảng bài, nhưng sự mất tự nhiên quanh quẩn giữa hai người đã vô tình biến mất lúc nào không hay.
Học kỳ mới nhanh chóng bắt đầu. Sau khi khai giảng, trong trường lại xuất hiện thêm những gương mặt xa lạ, chương trình huấn luyện quân sự cho học sinh mới và lễ khai giảng được diễn ra cùng lúc.
Lễ khai giảng năm ngoái, Nguyễn Miên đứng dưới khán đài, là một học sinh bình thường giữa đám đông, năm nay cô trở thành đại diện cho học sinh ban tự nhiên của khối 12 lên bục phát biểu, là một học bá, một học sinh xuất sắc trong mắt những người ở bên dưới.
Sự nóng bức của mùa hạ kéo dài đến tận tháng 9, giọng cô gái dịu dàng nhưng kiên định vang vọng khắp sân trường thông qua loa phát thanh ở bốn phía xung quanh.
“… Bài phát biểu của em đến đây là kết thúc, cám ơn mọi người đã lắng nghe.” Nguyễn Miên hơi cúi đầu lùi một bước về phía sau, dưới khán đài lập tức vang lên từng tràng vỗ tay.
Tiếp đó là bài phát biểu của học sinh đại diện ban xã hội, lúc Nguyễn Miên đi xuống, Chu Hải đang nói chuyện với Trần Ngật – người sẽ lên phát biểu sau đó, trông thấy Nguyễn Miên thì cũng gọi cô qua đó.
Chu Hải nói: “Trường chúng ta định đăng bài phát biểu của đám các em lên một kỳ tập san của trường, các em về sửa lại bản mềm rồi gửi cho chủ nhiệm Ngô nhé.”
Nguyễn Miên gật đầu: “Dạ, em biết rồi thưa thầy.”
Chu Hải đang cầm chiếc cốc mới mua, cười nói: “Nãy thầy nghe Trần Ngật nói, thi tuần lần này em lại đứng nhất lớp, tốt lắm, tranh thủ cuối năm lấy một suất tuyển thẳng về cho thầy.”
Nguyễn Miên hơi cúi đầu, nâng tay vén mái tóc lòa xòa ra sau tai.
Chu Hải lại nhìn sang Trần Ngật: “Tên nhóc này cũng thế nhé, đừng tưởng chuẩn bị nộp hồ sơ đi du học ở nước ngoài mà không thèm để ý đến cái giải tuyển thẳng này, em mà không đạt giải Nhất thì đừng có về gặp thầy đấy.”
Trần Ngật cười thản nhiên, ngữ điệu biếng nhác, “Có được giải Nhất không em không dám chắc, nhưng em sẽ không về tay không đâu.”
“Thằng nhóc này.” Chu Hải vỗ vỗ vai anh, cảm thán: “Khó trách thầy Uông quý em, cái sự kiêu ngạo này của em thật là…”
Thầy lắc đầu thở dài: “Cả trường Trung học số Tám không tìm thấy người thứ hai.”
Trần Ngật nghiêng đầu cười, ngón tay xoa xoa trán.
Sau đó, chủ nhiệm Ngô gọi Trần Ngật chuẩn bị lên phát biểu tiếp theo, Chu Hải lại vỗ vai anh, “Đi đi.”
“Vậy em đi trước đây ạ.” Trần Ngật chào Chu Hải xong thì nhìn sang cô gái đứng bên cạnh, muốn lên tiếng chào cô nhưng hình như cô gái đang ngẩn ngơ, không để ý đến anh.
Anh cũng không để tâm, thu lại tầm mắt, đi lên cầu thang bên cạnh.
Chu Hải thở dài đầy cảm khái, ngoảnh đầu lại chợt thấy dáng vẻ mất hồn mất vía của Nguyễn Miên, thầy gọi: “Nguyễn Miên?”
Nguyễn Miên hoàn hồn.
Chu Hải mỉm cười: “Sao thế, đứng cũng có thể ngây ra được, hay do thời gian này áp lực quá?”
Nguyễn Miên lắc đầu: “Không phải ạ.”
“Đừng để ý lời thầy làm gì, có lấy được giải không cũng không sao, chỉ cần hết sức là được.” Chu Hải sợ cô thấy áp lực vì những lời mình nói, khuyên nhủ: “Dù sao bằng thành tích của em bây giờ, thi vào một trường đại học ở thủ đô không phải chuyện gì khó.”
“Em biết rồi ạ, cám ơn thầy.” Nguyễn Miên cúi đầu hít một hơi thật sâu, nhưng vẫn không thể áp được sự kích động trong lòng xuống, chợt hỏi: “Thầy Chu, Trần Ngật chuẩn bị ra nước ngoài ạ?”
“Đúng vậy, em ấy sắp theo học ngành Vật lý của Đại học California tại Berkeley. Có vẻ em ấy đã bắt đầu chuẩn bị từ năm ngoái rồi.” Chu Hải nhìn cô, “Sao thế, em cũng có ý định này à?”
Nguyễn Miên cụp mắt, “Dạ không, em chỉ tò mò thôi ạ.”
Chu Hải cười rộ lên: “Nói thật, là giáo viên, thầy luôn hy vọng các em càng bay càng cao, nhưng là người lớn, một cô bé một mình ra nước ngoài du học thì khổ lắm, cá nhân thầy không quá đề nghị em đi con đường như Trần Ngật.”
Nguyễn Miên không nói gì, chỉ gật đầu.
Những giáo viên đang nói chuyện bên cạnh gọi Chu Hải qua, thầy vuốt miệng cốc hai cái rồi nói với Nguyễn Miên, “Em cứ bận việc của em đi, nhớ gửi bản mềm cho chủ nhiệm Ngô đấy nhé.”
“Vâng, em biết rồi ạ.”
Nguyễn Miên lướt qua đám đông, nhanh chóng rời khỏi sân vận động, lúc đi đến nơi không người, cô đột nhiên cúi gập người xuống, hít sâu mấy cái.
Rõ ràng có không khí, nhưng cô chẳng khác gì con cá sắp chết vì thiếu oxi.
Tác giả có lời muốn nói:
“Là người thì sẽ luôn thay đổi, hôm nay thích ăn dứa, mai có thể thích thứ khác.”