Bạch Hạo là một thanh niên vừa mới dậy thì không lâu, cậu vẫn đang ở độ tuổi bốc đồng nhất trong đời, rõ ràng là chỉ làʍ t̠ìиɦ một lần như vậy là không đủ, cậu véo vào hạt đậu của Cố Minh Mộng rồi kéo kéo ra, sau đó đột nhiên buông tay ra nhìn hạt thịt nhỏ này nảy trở lại, hoặc vươn hai ngón tay khuấy động một cách tục tĩu.
"A, a, không..." Tiếng rêи ɾỉ của Cố Minh Mộng rất đơn điệu, nhưng giọng nói của cô lại nhẹ nhàng và ấm áp, hạt đậu của cô nhanh chóng căng cứng, tiếng thét của cô trở nên trói tai hơn.
Bạch Hạo không biết mệt mỏi, sau khi tìm được điểm mẫn cảm, cậu chọc vào nơi đó, muốn đâm nát bụng cô.
Cố Minh Mộng nhìn trần nhà không ngừng run rẩy với vẻ mặt bất lực, ù ù bên tai, mọi thứ hôm nay đều vượt quá nhận thức của cô, cô không khỏi cảm thấy sợ hãi, liệu sau này có phải bị một thiếu niên ȶᏂασ túng vì chuyện này không? Cuộc sống của cô sẽ lại trở thành như vậy sao?
Theo đỉnh sâu của Bạch Hạo, Cố Minh Mộng lại co giật rồi lại cao trào, bất giác siết chặt hoa huyệt, hai mắt tối đen một lát, "A! A!"
Cố Minh Mạng nhìn những đường nét lạnh lùng và tinh tế của cậu, bất kể cô nhìn khuôn mặt cậu như thế nào cũng thấy nghiêm túc. không dính những lời bẩn thỉu, cô quay đầu lại tức giận nói: "Cậu xong chưa? Tôi phải về nhà rồi!"
Cố Minh Mộng nắm chặt ga giường, thân thể không ngừng di chuyển đẩy lên trên, lồng ngực phập phồng theo, "À! Đừng! a…"
Chỗ đó đã chảy nước, cậu càng vô liêm sỉ bôi trơn, hai má Cố Minh Mộng đỏ bừng, cô nhắm mắt không nhìn cậu, thân dưới bị nhồi nhét, mỗi một lực đẩy đều khiến cô sợ bị hư mất, nhưng cơ thể lại rêи ɾỉ không kiểm soát được.
"A…nhanh quá… nhanh quá... A… nó sắp hư rồi..." Nước dâm thủy tiếp tục phun lên gậy thịt đang chôn vùi với những tiếng rêи ɾỉ, Bạch Hạo hưng phấn đến mức gần như phát điên, cậu như lắp động cơ nhún vai đâm vào cô, nghiền nát hoa huyệt của cô, xuất tinh hết lần này đến lần khác.
Cố Minh Mộng không còn chút sức lực nào, cô gục xuống giường và thiếp đi, khi điện thoại di động đột nhiên reo lên, từ 'mẹ' đập vào mắt khiến cô cảm thấy tội lỗi và sợ hãi.