Mẹ Cố không có phương thức liên lạc của Bạch Hạo, bà từng nghĩ để Cố Minh Mộng nói chuyện với Bạch Hạo về việc này, nhưng hễ nhắc đến Cố Minh Mộng là bà liền tức giận nên bà không nói nữa.
Trước khi trở về Trung Quốc, cô và Bạch Hạo có quan hệ thân thiết với nhau, nhưng bây giờ thành ra như thế này là do phía Bạch Hạo chắc chắn đã đơn phương cắt đứt liên lạc.
Trong bữa cơm tối nay Cố Minh Hạo mới vừa thuận miệng nói một câu "Em nhớ anh Bạch Hạo quá", Cố Minh Mộng đã tức giận thẳng tay ném bát trước mặt cu cậu, dùng đũa chỉ vào cu cậu và lớn tiếng chửi bới, khiến cả Cố Minh Mặc và Cố Minh Hạo đều sợ hãi đến mức òa khóc.
Cố Minh Hạo lập tức ném đũa chạy về phòng, bố Cố nhanh chóng đuổi theo, mẹ Cố không ngừng vỗ lưng cô để cô bình tĩnh lại, tay kia ôm lấy Cố Minh Mặc an ủi.
Mấy ngày nay tâm trạng của Cố Minh Mộng rất bất ổn, mẹ Cố có vẻ lo lắng, chỉ cảm thấy vô cùng tự trách và áy náy, tại sao mọi chuyện lại có thể xảy ra dưới mắt của bà?
Cố Minh Mộng khóc lóc mỗi ngày, ngày nào mẹ Cố cũng khóc, hiện tại Cố Minh Hạo cứ nhìn thấy Cố Minh Mộng liền trốn tránh, còn Cố Minh Mặc mỗi ngày cũng ôm gấu bông ủ rũ ỉu xìu, tâm tình buồn bực. Bố Cố biết tình trạng này không thể tiếp tục như vậy. Cuối tuần, sau khi Cố Minh Mặc và Cố Minh Hạo từ lớp học thú vị trở về, ông kêu mọi người tập trung tại phòng làm việc để tổ chức một cuộc họp gia đình kỹ càng chi tiết.
"Hạo Hạo, trước đó chị gái mắng con là chị ấy không đúng, nhưng con cũng phải thông cảm, vì chị con bây giờ đang trải qua giai đoạn cực kỳ khó khăn." Bố Cố chân thành nói: "Con bé vẫn rất thương con, luôn cảm thấy có lỗi vì chuyện này, nên khi nhìn thấy chị ấy con đừng bỏ chạy nữa, giờ hãy bắt tay làm hòa nhé."
Cố Minh Hạo hừ hừ hai tiếng, nhìn ra ngoài cửa sổ, không thèm để ý tới Cố Minh Mộng.
Cố Minh Mộng bật khóc, khóc rất thương tâm.
Cố Minh Hạo sợ hãi, vội vàng đi tới bắt tay cô, giọng điệu có phần ngạo mạn: "Em tha thứ cho chị đấy, được chưa? Đừng khóc nữa!"
Bố Cố nói thêm: “Chị gái con hiện đang gặp khó khăn. Con phải thông cảm cho chị con chứ.”
Lúc này Cố Minh Hạo mới ý thức được, sự tình dường như thực sự nghiêm trọng.
"Chị làm sao vậy? Có phải bị bệnh rồi không?" Cố Minh Mặc nhẹ nhàng hỏi, nhón chân sờ lên trán Cố Minh Mộng: "Hình như chị phát sốt rồi!"
"Không phải phát sốt, mà là chị đang có em bé." Cố Minh Mộng đột nhiên mở miệng.
"Mộng Mộng!"
"Không sao, hiện tại chị đang mang thai." Cố Minh Mộng bình tĩnh nói, sau đó ôm lấy mặt Cố Minh Hạo: "Lúc em chạy quanh nhà, cẩn thận đừng để va trúng chị! Nếu không em chết chắc!"
Cố Minh Hạo che mặt, sau đó nhảy cẫng lên cười nói: "Em sắp làm chú rồi! Đúng, đúng, đúng!"
"Là cậu." Cố Minh Mộng trợn mắt.
"Đúng đúng đúng! Là cậu!"
Nghĩ đến đứa bé sẽ bị phá đi, vẻ mặt mẹ Cố lo lắng nắm tay Cố Minh Mộng: "Mộng Mộng, con... biết cuối cùng chúng ta sẽ làm gì sao?"
"Con biết, trước mắt làm cho em ấy vui vẻ một lát đi." Mặt Cố Minh Mộng không chút biểu cảm, sờ sờ cái bụng còn chưa nhô lên của mình, không rõ đang cảm thấy như thế nào.
Lần khám thai đầu tiên của Cố Minh Mộng có mẹ Cố và Cố Minh Mặc đi cùng, Cố Minh Mặc sống chết cũng muốn đến nhìn xem nên Cố Minh Mộng đành mang cô nhóc theo cùng.
Trẻ con vốn không có ấn tượng tốt đối với bệnh viện, Cố Minh Mặc mang theo búp bê thỏ nhỏ đến, Cố Minh Mộng nằm trên giường trong phòng siêu âm B, cô bé đưa búp bê cho Cố Minh Mộng, nắm tay cô: "Có em nắm tay chị, đừng sợ."
Cố Minh Mộng nắm lấy bàn tay nhỏ ấm áp của em gái, đột nhiên bắt đầu hy vọng con mình cũng có thể ngoan ngoãn đáng yêu như Cố Minh Mặc.
"Mọi thứ đều bình thường, một tháng nữa chúng ta kiểm tra lại xem có gì bất thường không.", bác sĩ Trần cho họ xem tờ siêu âm B và chỉ vào một chấm to bằng hạt đậu phộng trên đó: "Đây là con của em, hiện tại tay chân vẫn chưa phát triển."
Cố Minh Mộng cầm lấy tờ giấy xem hồi lâu, mãi đến khi về đến nhà vẫn không giải thích được cảm xúc của mình là gì, Cố Minh Mặc lại im lặng dị thường, tối đó cô bé và Cố Minh Hạo thầm thì với nhau một lúc lâu, cả hai đều không vui.
"Hai đứa này đang làm gì vậy? Cả buổi tối cứ úp mặt vào nhau thế?" Mẹ Cố bỏ một chiếc đùi gà vào bát Cố Minh Mộng.
Cố Minh Mặc vén váy không hé nửa lời, Cố Minh Hạo nhìn Cố mẹ hồi lâu, òa lên khóc: "Em bé của chị có phải sẽ không có chân không ạ?! Về sau chẳng phải em bé sẽ rất đáng thương sao?"
“Ai nói với con?” Mẹ Cố lau nước mắt cho cu cậu, “Cục cưng của chị con rất bình thường, đừng khóc nữa.”
"Nhưng, nhưng, nhưng..." Hốc mắt Cố Minh Mặc cũng đỏ lên, "Bác sĩ nói em bé không có tay chân."
"... Phụt." Lâu lắm Cố Minh Mộng mới lộ ra nụ cười đầu tiên, dường như phát hiện ra cái gì rất buồn cười, trên bàn cơm cười đến mặt mũi đỏ bừng, ôm cô nhóc vào trong ngực, nhẹ giọng nói: "Trẻ sơ sinh còn nhỏ nên chưa có tay chân. Khi lớn lên sẽ mọc ra tay chân."
“Em bé lớn lên trong bụng chị sao?” Đôi mắt to tròn của Cố Minh Mặc sáng lên.
Trong lòng Cố Minh Mộng đột nhiên mềm mại, thanh âm cũng trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều, cô hít sâu một hơi, run rẩy đáp: "Đúng vậy, cục cưng sẽ lớn lên trong bụng chị.”