Không Cho Phép Chưa Kết Hôn Đã Có Thai (H)

Chương 32 - Bài Tập Về Ảnh Gia Đình Chưa Hoàn Thành

Trước Sau

break
Xe đạp điện của Bạch Hạo vừa dừng trước cửa nhà nhà họ Cố, tiếng khóc thảm thiết của Cố Minh Hạo từ bên trong truyền đến.

"Không phải em ấy bị đánh đấy chứ?" Bạch Hạo hỏi.

"Đi xem em ấy phạm phải chuyện gì." Cố Minh Mộng đáp, kéo cậu vào trong nhà.

Mẹ Cố cầm cây chổi lông gà trong tay, Cố Minh Hạo ngồi ở bên cạnh bàn trà vừa làm bài tập vừa khóc, bố Cố dùng Polaroid chụp những bông hoa bên bệ cửa sổ, Cố Minh Mặc dùng khăn giấy lau nước mắt cho Cố Minh Hạo.

"Có chuyện gì vậy?" Cố Minh Mộng hỏi.

"Nó còn chưa làm xong bài tập." Vẻ mặt mẹ Cố khó coi, "Nó còn chưa viết nhật ký! Để xem con có thể viết xong ba mươi bài trong một đêm không!"

"Con quên mất! Con không cố ý! Hu hu hu hu!" Cố Minh Hạo kêu lớn, vừa khóc vừa tiếp tục ra sức viết, Cố Minh Mặc đưa tay lau nước mắt cho anh trai .

“Nếu con mà cố ý xem mẹ có đánh con hay không!” Cây chổi lông vũ của mẹ Cố đập xuống bàn phát ra âm thanh chói tai, “Bây giờ cả nhà phải dọn dẹp đống bừa bộn của con!”

Bố Cố lắc lắc tấm ảnh để ra ảnh rồi đưa cho cu cậu, Cố Minh Hạo dán nó vào cuốn sổ, dùng bút viết vài dòng quanh co: Hoa thuỷ tiên vàng mẹ trồng hôm nay đã nở hoa...

“Mộng Mộng, con đi giúp Mặc Mặc chuẩn bị cặp sách đi.” Mẹ Cố ra lệnh.

Cố Minh Mộng dùng điện thoại chụp lại dáng vẻ thê thảm của Cố Minh Hạo, nắm lấy tay Cố Minh Mặc rồi cùng Bạch Hạo đi lên lầu.

Mặc dù Cố Minh Mặc ngủ cùng bố mẹ hoặc thích bám Cố Minh Mộng, nhưng cô bé cũng có phòng riêng, mẹ Cố đặc biệt sơn phòng cô nhóc là màu hồng dịu dàng, còn có một chiếc giường công chúa, đáng tiếc Cố Minh Mặc lại quá bám người, không thích ngủ một mình.

Cặp sách của học sinh mẫu giáo rất dễ sắp xếp, chỉ có hai cuốn sách tranh vẽ, ngày mai Cố Minh Mặc có lớp khiêu vũ và thanh nhạc nên cần mang theo một bộ quần áo khiêu vũ.

“Còn đồ ăn vặt nữa.” Cố Minh Mặc ôm một túi đồ ăn vặt lớn, “Mẹ nói em chỉ có thể ăn hai gói nhỏ.”



“Có muốn mang thêm một gói nữa không?” Bạch Hạo trêu chọc cô nhóc, “Chúng ta lặng lẽ đặt thêm một gói nữa, để không ai có thể nhìn thấy.”

Cố Minh Mặc hiển nhiên là cảm động, xoa xoa bàn tay nhỏ nhắn, hai mắt sáng ngời, "Nhưng, nhưng, nhưng, mẹ em nói chỉ có thể ăn hai gói."

"Có thể lén lút ăn thêm gói nữa."

Cố Minh Mộng đánh nhẹ cậu một cái, nói với Cố Minh Mặc: "Đừng nghe anh ấy nói, chúng ta chỉ ăn hai gói thôi."

Cố Minh Mặc gật đầu, dựa vào Cố Minh Mộng như một chú mèo con thích dính người, đôi mắt to tròn lấp lánh vô cùng đáng yêu.

Bạch Hạo không nhịn được mà véo yêu vào mặt cô bé, cảm giác rất dễ chịu, hỏi: "Mặc Mặc, em bao nhiêu tuổi?"

“Sáu tuổi, anh trai em chín tuổi, chị gái em mười sáu tuổi.” Cố Minh Mặc nhớ rõ ràng tuổi tác của mọi người.

Cố Minh Mộng thu dọn cặp sách rồi bế em gái xuống lầu, mẹ Cố lau nước mắt cho Cố Minh Hạo rồi nói: "Đừng khóc nữa, đi qua chụp ảnh với bọn họ, giả vờ như sắp đi công viên giải trí."

Cố Minh Hạo chạy tới chỗ bọn họ, lộ ra một nụ cười cực kỳ khó coi, Bạch Hạo tự động tránh ra.

Chụp ảnh xong, mẹ Cố thay quần áo cho Cố Minh Hạo rồi nói: "Bạch Hạo, cháu cũng chụp ảnh với thằng bé đi."

“Nhật ký của con không thể viết về tình yêu học trò của anh Bạch Hạo và chị gái được.” Cố Minh Hạo trả lời.

"Anh ấy là gia sư vừa học vừa làm của con." Trên trán mẹ Cố nổi gân xanh, nhưng bà vẫn cố gắng giữ nụ cười trên môi, "Con vẫn còn hai mươi bảy bức ảnh phải chụp đấy!"

Bởi vì Cố Minh Hạo không làm bài tập, Bạch Hạo thay bốn bộ quần áo hợp tác cùng gian lận với cu cậu, tuy nhà họ Cố không có ai chơi piano nhưng mẹ Cố đã mua một cây đàn piano để hỗ trợ hiện trường, cuối cùng là những thứ cần thiết để hỗ trợ cho bối cảnh khi tổ chức tiệc tùng.



Vì vậy, trong kỳ nghỉ đông giả, Bạch Hạo đã dạy Cố Minh Hạo làm bài tập, chơi piano, cùng cậu nhóc vẽ tranh, cùng nhau chơi Lego, sau đó sử dụng hai bức ảnh trước đó.

Cậu đã tham dự sinh nhật của Cố Minh Mặc vào ngày mùng 5 Tết và chụp ảnh vào thời điểm đó, tuy nhiên, vào ngày đầu năm mới, Cố Minh Hạo đã đến thăm nhà dì cả của mình vào sáng sớm, lúc gia đình chụp ảnh xong thì cu cậu mới về nhà ăn bữa cơm tất niên nên trong bức chân dung gia đình không có Cố Minh Hạo.

"Nhãi ranh! Hôm đó mẹ đã nói với con là trong dịp Tết không cần đến chơi nhà người khác mà!" Mẹ Cố ném cho cậu một bộ đồ nhỏ, "Mặc vào đi! Chúng ta chụp ảnh gia đình!"

"Mọi người cũng đi thay quần áo đi. Bạch Hạo, cháu mặc tạm quần áo của bố thằng bé trước đi. Mộng Mộng, con thay quần áo cho Mặc Mặc đi."

“Cháu cũng phải thay đồ sao?” Bạch Hạo hỏi ngược lại.

"Không phải cậu đến ăn Tết ở nhà chúng tôi sao? Trong bức ảnh gia đình có cậu." Cố Minh Mộng cười nói.

Mẹ Cố trừng mắt nhìn Cố Minh Hạo, lập tức nói: "Con không có trong bức ảnh đó! Để xem sang năm con có đến nhà dì chơi nữa không!"

Cố Minh Hạo lại bị mắng, lại khóc.

Khi chụp ảnh gia đình, bố Cố và mẹ Cố hiển nhiên sẽ ngồi trên ghế sofa ở giữa, Cố Minh Mộng ôm Cố Minh Mặc ngồi cạnh mẹ Cố, Bạch Hạo ngồi bên cạnh cô, Cố Minh Hạo ngồi cạnh bố Cố.

Bạch Hạo có chút căng thẳng, bữa tất niên hôm đó mẹ Cố nói muốn giữ làm kỷ niệm nên cậu cũng không để ý nhiều, bây giờ cậu đã biết rõ bức ảnh này là ảnh gia đình nên cậu thậm chí còn không biết đặt tay vào đâu.

Cố Minh Mộng nhận ra sự căng thẳng của cậu, dùng ngón út móc lấy ngón út của cậu, váy của Cố Minh Mặc vừa lúc có thể cản trở sự tương tác giữa họ.

Bạch Hạo lộ ra nụ cười, bạo dạn bao trọn bàn tay của cô vào trong lòng bàn tay của mình.

“Mọi người nhìn hướng này.” Người giúp việc tới giúp chụp ảnh thu hút sự chú ý của mọi người: “Ba, hai, một!”

Nụ cười của hai người được ghi lại, Bạch Hạo nhờ mẹ Cố gửi cho mình bức ảnh này, mẹ Cố cũng thấy đây là một bức ảnh đẹp nên đưa cho cậu bản gốc và in thêm hai tấm nữa, một tấm để giữ làm kỷ niệm, một tấm đưa cho Cố Minh Hạo để đánh lừa giáo viên.
break
Hẹn Tình Với Người Nổi Tiếng
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Bà Chủ Trọ Muốn Được Yêu
Ngôn tình Sắc, Đô Thị
Anh Rể Cứ Muốn Tôi
Ngôn tình Sắc, Sủng
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc