Cô ôm chặt lấy cậu, cơ thể vặn vẹo theo từng cú va chạm của cậu, huyệt thịt hút xoắn lấy cự vật đang đâm vào rút ra, cho đến khi Bạch Hạo ấn vào cô và hung hăng bắn ra.
Cơ thể Cố Minh Mộng run rẩy cùng cậu leo lên đỉnh cao trào, thật vất vả mới hít một hơi ổn định hô hấp, Bạch Hạo đã đưa ngón tay vào hậu huyệt đang khép chặt của cô, cậu vẫn còn nhớ nó chặt khít đến mức nào.
Cố Minh Mộng kẹp hai chân lại, một ngón tay đã thọc vào hậu huyệt, thanh âm vừa mềm mại lại ngọt ngào: "Cậu làm cái gì vậy! Đừng ~"
Đầu gối của Cố Minh Mộng yếu ớt như vậy, nhưng dù cô có chống cự, cầu xin tha thứ như thế nào, Bạch Hạo vẫn có nhiều ngón tay hơn, khi ba ngón tay ra vào cùng lúc, Cố Minh Mộng sắp ngã xuống.
Bạch Hạo lót hai chiếc gối dưới bụng cô, miễn cưỡng ổn định cơ thể cô, nhéo mông cô, nhét vật cứng rắn của mình vào trong.
"A... Không..." Cố Minh Mộng muốn bò về phía trước, nhưng lại bị cậu túm tóc kéo về phía sau.
Bai Hao dùng sức nhét toàn bộ cự vật của mình vào, Cố Minh Mộng thốt lên một tiếng nức nở trong cổ họng, gần như khó chịu vì nghẹt thở, "Ui... Đừng..... A a…."
Cố Minh Mộng hít sâu một hơi thả lỏng cơ thể, hậu huyệt nóng rát, cô ôm chặt gối đầu, bầu ngực gần như bị đẩy lên đến cằm, nước bọt không tự chủ được mà chảy ra từ khóe miệng: "Hu hu… Buông tha tôi đi…"
"Sao lại cầu xin tha thứ? Lúc trước cậu chặn đường trấn lột tôi, không phải trông rất hùng hổ sao?" Bạch Hạo cười nói.
"Không... . . . Tôi sai rồi. . . . Tôi không dám làm như vậy nữa... A a a a a ~" Cố Minh Mộng đỏ mặt nằm trên gối, căn bản không còn sức chống cự, bị chàng trai đút vào mông mình. "Cậu không sai, là tôi sai rồi. Lẽ ra tôi nên cắm vào mông cậu nhiều hơn, nếu thế thì bây giờ cậu sẽ không cảm thấy khó chịu như vậy nữa."
Cậu vừa dứt lời Cố Minh Mộng càng khóc thảm thiết hơn, cô bị va chạm mà lắc lư qua lại, bụng dưới co rút đau nhức, dịch thể trơn trượt bị tắc lại, càng tiết ra dữ dội hơn.
Bạch Hạo xoa xoa cái mông tròn trịa của cô, giọng điệu vui vẻ nói: "Mông cậu to thật! Cậu sinh ra là để cho tôi làm mà! Con điếm mông to!"
Cố Minh Mộng nghe vậy xấu hổ kẹp chặt hai chân, muốn ép cậu ra khỏi cúc hoa, nhưng điều đó chỉ khiến cậu càng thoải mái hơn, cự vật thô to gần như phá nát cô, Bạch Hạo dùng sức bóp nắn cái mông đầy đặn của cô và hỏi: "Nói! Có phải gậy thịt của tôi làm cậu sướиɠ không?"
Vật nóng bỏng to lớn ra sức đưa đẩy, đợi đến khi Bạch Hạo xuất tinh xong, Cố Minh Mộng đã không còn cảm nhận được sự tồn tại của phần thân dưới của mình nữa.
Bạch Hạo vuốt ve cổ cô, chậm rãi xoa bóp, Cố Minh Mộng thỉnh thoảng lại nức nở hai tiếng, eo cô đau nhức vô cùng, khi cự vật rút ra, cô rõ ràng cảm giác được có thứ gì đó chảy ra từ mông mình.
Bạch Hạo nhìn một hồi, sau đó hứng thú bừng bừng nhéo mông cô, hưng phấn nói: "Cúc hoa của cậu thật sự bị tôi làm hỏng rồi."