Ngày hôm sau, Cố Minh Mộng tỉnh lại, nhìn chằm chằm khuôn mặt đang ngủ say của Bạch Hạo một lúc lâu, cuối cùng cũng không chịu nổi trực tiếp đá cậu ra khỏi giường.
Bạch Hạo đột nhiên tỉnh lại, xoa xoa mái tóc bù xù của mình sau khi nhìn rõ người bên cạnh, mỉm cười nói: "Còn chưa kết hôn mà đã bắt đầu đá tôi rồi à?"
"Kết mẹ cậu ý, kẻ hiếp dâm." Cố Minh Mộng trừng mắt nhìn cậu: "Bàn chải đánh răng nhà cậu để ở đâu?"
Cố Minh Mộng đã cảm nhận được rồi, nhưng chỉ trừng mắt nhìn cậu rồi trực tiếp rời đi.
Cô ở trong phòng tắm gần một tiếng đồng hồ, Bạch Hạo thúc giục ra ngoài mấy lần lại bị cô mắng lại, cô vừa ra khỏi phòng tắm Bạch Hạo lập tức đi vào, mười phút sau đi ra, véo mặt cô và đe dọa: "Lần sau bắt đợi lâu như vậy tôi sẽ bắn nước ŧıểυ vào bụng cậu."
Bàng quang của cậu suýt chút nữa thì nổ tung.
Sau khi rời giường, Cố Minh Mộng không vui thì bắt đầu không thích cậu, đập vào tay cậu, nói với giọng thẳng thừng: "Tôi đói rồi, ăn gì?"
"Cậu muốn ăn cái gì?" Bạch Hạo mở ngăn kéo dưới bàn trà, danh sách các nhà hàng xếp chồng lên nhau, "Gọi món gì, tôi sẽ chiêu đãi cậu."
Cố Minh Mộng cố ý chọn món đắt tiền, còn đặt hẳn mấy suất, kết quả, lúc Bạch Hạo trả tiền luôn mỉm cười.
Cô tưởng mọi người đang phóng đại hoàn cảnh gia đình của Bạch Hạo, nhưng thức ăn và quần áo bình thường của cậu quả thật không bằng so với con cái của nhà bình thường, nếu thật sự là một người giàu có, liệu cậu có sống trong căn hộ một phòng ngủ không?
Cố Minh Mộng nghĩ một lúc, bạn bè xung quanh cô đều sống trong biệt thự với bố mẹ hoặc toà nhà song lập, lớp học dạy kèm tại nhà vẫn diễn ra hàng ngày, nhưng Bạch Hạo rất nhàn nhã, chưa từng gặp ai là người nhà đến thăm nom.
"Nhìn cái gì?" Bạch Hạo đang ngồi trên ghế sofa đọc sách chờ đồ ăn giao đến, hỏi.
"Người nhà cậu ở đâu thế?"
"Italia."
"Tất cả mọi người đều ở Italia à?"
"Hầu như tất cả, mẹ tôi, ông bà nɠɵạı, cô dì chú bác, và một loạt anh chị em họ."
"Cậu sống ở đây một mình à?"
"Thỉnh thoảng dì tôi sẽ đến thăm tôi."
"Sao cậu không đi Italia cùng với mẹ?" Cố Minh Mộng hỏi.
"Phục vụ quê hương." Vẻ mặt Bạch Hạo tràn đầy chính nghĩa, "Không ai có thể lay động trái tim Trung Quốc của tôi."
"Cậu còn khá yêu nước," Cố Minh Mộng thấy cậu đang né tránh câu hỏi này, không hiểu sao lại hơi không vui, cô không thích bị Bạch Hạo giấu diếm, nhưng trên mặt vẫn không nói gì, chỉ khịt mũi hai cái, nói: "Ngày nào cũng ăn những thứ này, cẩn thận bị gút đấy."
"Tôi rất khoẻ." Bạch Hạo trả lời, khẽ mỉm cười, trên làn da trắng nõn lộ ra một chiếc răng khểnh.
Cố Minh Mộng thấy cậu không lạnh lùng như vẻ bề ngoài, nhưng không thể đoán được tâm tư của cậu, cô im lặng xem TV một lúc rồi mới miễn cưỡng lên tiếng: "Cậu phải chú ý sức khoẻ của mình."
Bạch Hạo lập tức đè lên cô, ngón tay cọ xát lên hạt đậu vẫn còn sưng của cô, "Quan tâm tôi nhiều vậy à? Đã thích tôi rồi à?"
"Tránh ra! Kẻ hiếp dâm!" Cố Minh Mộng chật vật thoát khỏi bên dưới cậu, "Đau! Đau!"
Bạch Hạo không quan tâm đến sự đau đớn của cô dù chỉ một chút, ngược lại ra vào càng lúc càng mạnh, ngón tay tách ra
Nhẹ nhàng chọc vào vị trí miệng huyệt trên qυầи ɭóŧ, nhìn vào biểu cảm đau đớn của cô bằng cảm giác chiếm hữu và thỏa mãn kỳ lạ.
"Không được... Không được..." Cố Minh Mộng cản tay cậu lại, "Tôi thật sự rất đau..."
Bạch Hạo càng da^ʍ đãиɠ, ánh mắt sâu thẳm, giọng nói khàn khàn: "Cởi quần áo ra, để tôi nhìn ngực cậu thì sẽ không làm cậu."
Cố Minh Mộng cắn môi dưới, cô không nên kỳ vọng vào tên này!
Dưới ánh mắt hung hăng của cậu, cô vừa cởi áo phông đôi tay vừa run rẩy, bộ ngực trắng nõn chịu đựng đủ sự tàn phá của cô gái hiện ra, để lại rất nhiều dấu vết án ký của đêm qua.
Bạch Hạo đang chuẩn bị nắm lấy thì chuông cửa vang lên, đồ ăn đặt đã được giao đến, Cố Minh Mộng đã nhanh chóng mặc quần áo rồi trốn sang một bên.