Lúc này thang máy đã xuống đến tầng một.
"Hứa Tứ, vậy là anh đặc biệt đuổi theo để giải thích với tôi sao?"
Cô gái cười híp mắt, trông như một con cáo tinh ranh.
Bước chân Hứa Tứ theo ra khỏi thang máy bỗng dừng lại, sau đó lập tức đổi hướng.
"Đừng hiểu nhầm, tôi chỉ xuống mua thuốc lá thôi."
Anh bình thản bước vào cửa hàng tạp hóa bên cạnh, chủ quán đang chống cằm nghe radio.
"ŧıểυ Hứa à, tối qua cậu không mới mua một bao thuốc sao, dạo này nghiện nặng thế?"
"Ừ, dạo này gặp chuyện khó giải quyết."
Hứa Tứ lấy từ túi ra hai mươi nghìn đặt lên quầy kính.
Ngoảnh đầu nhìn, Đường Nguyện đã đi mất.
Hứa Tứ lại cúi đầu xuống, vẻ mặt đầy tâm sự.
"ŧıểυ Hứa, cô gái đó đi xa rồi, là bạn gái cậu à?"
Chủ quán tò mò cúi người qua, ánh mắt lấm lét.
Hứa Tứ là người nổi tiếng khắp khu Bi Thủy, đẹp trai, phong độ, lại còn là cảnh sát.
Bao nhiêu ông bà trong khu muốn giới thiệu con gái, cháu gái làm bạn gái anh nhưng đều bị Hứa Tứ lạnh lùng từ chối.
"Không phải."
"Chú từng trải rồi, chú hiểu mà, thích thì nhanh tay hành động, gái tốt không đợi ai bao giờ."
Hứa Tứ mặt lạnh nhận bao thuốc rồi lên lầu.
"Anh Hứa về rồi à, em đã hâm nóng canh gà cho anh rồi."
Nhìn bát canh gà thơm phức trên bàn, Hứa Tứ không hề động lòng.
"Em mang về đi, tôi không thích uống canh gà."
Nụ cười trên mặt Hà Tuệ khựng lại: "Vậy anh ăn hai món này đi."
"Không cần, đã có người làm cho tôi rồi."
Anh lắc nhẹ chiếc túi vải trên tay, đặt xuống bàn một cách bình thản.
Dù không ngờ Đường Nguyện biết nấu ăn nhưng trong lòng Hứa Tứ vẫn có chút mong chờ.
Hai món mặn một canh, cùng một hộp cơm trắng.
Hà Tuệ nhìn chằm chằm vào bát canh, biểu cảm trên mặt càng lúc càng khó coi.
Đây chẳng phải cũng là canh gà sao?
"Anh Hứa, anh không phải không bao giờ ăn đồ ngoài sao?"
"Đây không phải..."
Hứa Tứ vừa định giải thích đây là đồ Đường Nguyện nấu thì Hà Tuệ đã giật mảnh giấy nhớ trên nắp nhựa.
"Lời nhắn: Dù bận rộn cũng nhớ ăn cơm nhé! Thêm zalo nhân viên, đánh giá 5 sao hoàn 5k, kèm 3 ảnh hoàn 10k. Anh Hứa muốn thêm không?"
Mu bàn tay Hứa Tứ nắm đũa nổi gân xanh.
Anh tưởng tờ giấy hình trái tim kia là lời nhắn ấm áp của Đường Nguyện, định đợi Hà Tuệ về mới từ từ đọc.
"Anh Hứa, anh không sao chứ?"
Ở đồn cảnh sát, dù gặp vụ án khó đến mấy, Hà Tuệ cũng chưa từng thấy Hứa Tứ biểu lộ vẻ mặt như vậy.
"Không sao." Anh thở dài khẽ: "Thỉnh thoảng ăn đồ ngoài một lần, coi như đổi khẩu vị."
Ngoài cửa sổ, tiếng ve vẫn rền rĩ không ngớt.
Hứa Tứ hết kỳ nghỉ liền trở lại cơ quan.
Viên cảnh sát trẻ hôm qua tiếp Đường Nguyện hớn hở chạy tới:
"Đội trưởng Hứa, hôm qua bạn cũ Đường Nguyện tìm anh, còn hỏi tôi địa chỉ nhà anh nữa."
Hứa Tứ mặt lạnh như tiền nhìn vào tập hồ sơ trên tay.
"Đội trưởng Hứa, Đường Nguyện cô ấy có bạn trai chưa ạ, cái này, em, em có thể xin…"
Hai chữ "WeChat" còn chưa kịp nói xong, Hứa Tứ đã ngẩng đầu lên.
"Trương Phàm, sau này đừng tùy tiện tiết lộ địa chỉ nhà tôi cho người khác."
"Hả?" Trương Phàm gãi đầu: "Em tưởng cô ấy là bạn thân từ nhỏ của anh nên em mới…"
"Tôi không nói đến Đường Nguyện." Anh đứng dậy, cầm một xấp tài liệu: "Đội một đến phòng họp họp."
"Không phải Đường Nguyện, vậy là ai vậy?"
Trương Phàm đi theo phía sau, lẩm bẩm một mình.
Mười hai giờ trưa.
Hứa Tứ xách chiếc túi vải đựng cơm Đường Nguyện tặng đến bệnh viện nhân dân Điên Thương.
"Anh tìm Đường Nguyện? Cô ấy vừa đi ăn với một anh chàng đẹp trai rồi."
Nữ bác sĩ trẻ đẩy gọng kính trên mặt, nhìn Hứa Tứ với vẻ mặt tò mò.
"Anh là bệnh nhân của cô ấy?"
"Không, thôi được, phiền cô chuyển giúp tôi cái này cho cô ấy."
"Này này, anh tên gì vậy, lát nữa tôi sẽ chuyển lời giúp anh."
Hứa Tứ mím chặt môi mỏng: "Cứ nói là bạn của cô ấy."
"Bạn của Đường Nguyện ở Điên Thương ngoài tôi và Tô San ra còn ai nữa, à, hình như còn có một người bạn thân từ nhỏ làm cảnh sát, không lẽ anh là Hứa Tứ?"