Khống Chế Vị Cảnh Sát Hứa Này

Chương 4: Khống Chế Vị Cảnh Sát Hứa Này

Trước Sau

break

"Anh ơi, em thật sự không uống rượu, em chỉ uống một ống Hoắc hương chính khí lỏng thôi, vỏ thuốc em còn giữ trong xe, có thể đưa cho anh xem."
Thấy Đường Nguyện thành khẩn như vậy, chàng cảnh sát trẻ nhíu mày phân vân.
Đúng là đã có nhiều trường hợp không uống rượu nhưng vẫn bị phát hiện nồng độ cồn do ảnh hưởng một số loại thực phẩm.
Hơn nữa trời nóng bức, Hoắc hương chính khí lỏng lại có tác dụng giải nhiệt rất tốt.
Đúng lúc Đường Nguyện cúi người chuẩn bị lấy bằng chứng, một người đàn ông cao lớn bước tới.
"Chuyện gì xảy ra vậy?"
"Anh Hứa Tứ, lại đi chạy bộ đêm à?"
Hứa Tứ mặc đồ thể ȶᏂασ, trên cổ vẫn đeo khăn mặt.
"Ừ." Anh liếc nhìn Đường Nguyện: "Bắt được người say rượu lái xe hả?"
"Hứa Tứ, em không say rượu lái xe, anh biết mà, em không thể nào say rượu lái xe được."
Viên cảnh sát trẻ ngạc nhiên: "Anh Hứa quen cô này à?"
Hứa Tứ mím môi không nói, đôi mắt đen láy dừng lại ở khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Nguyện.
"Cô ấy nói do uống Hoắc hương chính khí lỏng nên mới thổi ra nồng độ cồn. Này cô, thổi lại lần nữa đi."
Viên cảnh sát điều chỉnh máy, ra hiệu cho Đường Nguyện kiểm tra lại.
"Cứ đưa đi xét nghiệm máu luôn đi."
"Ơ? Anh Hứa nghiêm túc đấy à?"
Hứa Tứ gật đầu: "Vô cùng nghiêm túc, tôi còn phải chạy thêm ba cây số nữa, không làm phiền cô lâu đâu."
Nói xong, anh bước những bước dài, tiếp tục buổi chạy đêm.
"Hứa Tứ, đồ khốn nạn!"
Đường Nguyện tức giận nghiến răng, chỉ muốn cắn chết Hứa Tứ ngay tại chỗ.
Bệnh viện xét nghiệm máu chọn chính là nơi Đường Nguyện thực tập, mấy cô y tá thấy người do cảnh sát giao thông đưa đến là Đường Nguyện thì mắt chữ O miệng chữ A.
"Bác sĩ Đường, cô uống rượu lái xe à?"
"Không."
Cô trả lời gắt gỏng, trong lòng căm ghét Hứa Tứ đến cực điểm.
"Cô là bác sĩ ở đây à?"
Anh cảnh sát giao thông ngạc nhiên.
Đường Nguyện không thèm đáp, lấy máu xong ngồi một góc ngoan ngoãn chờ kết quả.
Nửa tiếng sau, anh cảnh sát cầm tờ kết quả, hơi áy náy nhìn Đường Nguyện.
"À, kết quả có rồi, đúng là cô không uống rượu."
Đường Nguyện hít một hơi sâu, bình tĩnh hỏi: "Vậy giờ tôi đi được chưa? Tôi còn phải đưa bạn về."
"Được, tất nhiên là được."
Bãi đỗ xe.
Hứa Tứ dựa vào xe cô hút thuốc.
Từ xa, anh đã cảm nhận được cục lửa giận đang hướng về phía mình.
"Hứa Tứ."
Đường Nguyện ném tờ kết quả vào mặt anh.
"Anh biết rõ tôi không bao giờ uống rượu lái xe, như thể anh cả đời không đụng đến rượu vậy, thế mà còn bắt tôi đi xét nghiệm máu, anh cố tình làm khó tôi, anh ghét tôi."
Hứa Tứ nghiêng đầu, đôi môi mỏng khép chặt thành một đường thẳng.
"Hứa Tứ, đồ khốn kiếp."
Cô lao tới đấm anh một cái, rồi giận dữ mở cửa xe phóng đi.
Trong gương chiếu hậu, người đàn ông vẫn đứng nguyên tại chỗ, dần nhỏ lại cho đến khi biến mất khỏi tầm mắt.
Đường Nguyện mới nhổ nước bọt một cái rồi bỏ đi.
Lúc này trên bầu trời, vài ngôi sao băng vụt qua.
Ngày hôm sau.
Điện Thương cuối cùng cũng đổ mưa sau nửa tháng nắng ráo.
Nghe tiếng mưa rả rích ngoài cửa sổ, Đường Nguyện ôm chặt chăn, không muốn rời giường.
Đêm qua vừa làm xong việc, lại còn đưa Tô San về nhà, khi về đến nhà đã hơn mười hai giờ đêm, ngủ không đủ giấc.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc