Đường Nguyện cười rót cho mình một tách trà.
"Vậy cô và anh ấy không phải là tình nhân nhỉ?"
"Phụt, haha, em trai, em thấy chị và Hứa Tứ giống tình nhân không?"
"Không, không giống chút nào." Tần Hằng lắc đầu rất nghiêm túc: "Em nghĩ Đường Y Sanh hợp với người hoạt bát hơn, Hứa Cảnh Quan quá nghiêm túc, không hợp với chị."
Thấy cô không nói gì, Tần Hằng tiếp tục:
"Hơn nữa Hứa Cảnh Quan quá nguyên tắc, tối hôm đó nếu để chị kiểm tra lại một lần nữa có lẽ đã cho qua nhưng anh ấy bắt em đưa chị đi xét nghiệm máu, em nhớ lúc đó Đường Y Sanh hình như rất tức giận."
Đường Nguyện nhấp một ngụm từ tách trà.
Ừa, sao nước lọc lại có vị trà nhè nhẹ?
"À, cái đó, Đường Y Sanh, em không có ý nói Hứa Cảnh Quan không tốt, em chỉ nghĩ anh ấy quá nghiêm túc, không hợp với chị thôi."
Đối mặt với ánh mắt đùa cợt của Đường Nguyện, gương mặt trắng trẻo của Tần Hằng lại đỏ lên.
"Đừng căng thẳng Tần Giao Cảnh, dù em có nói xấu anh ấy, chị cũng sẽ không mách đâu."
"Hứa Cảnh Quan là một cảnh sát rất tốt nhưng chưa chắc đã là bạn trai tốt."
Đường Nguyện gật đầu: "Vậy nói nhiều như thế, có phải em có tình cảm với Hứa Tứ không?"
Tần Hằng giật mình trợn mắt, mặt đỏ bừng lên trong tích tắc.
Lần này là vì hoảng hốt.
"Không, không phải, Đường Y Sanh em thích những người phụ nữ tri thức và xinh đẹp như chị, chị đừng hiểu lầm."
"Chị tưởng em tìm hiểu về Hứa Tứ là vì có tình cảm với anh ấy chứ?"
Nhìn gương mặt Tần Hằng đỏ ửng như mông khỉ, Đường Nguyện không nhịn được cười gian xảo.
Em trai trẻ tuổi đúng là trêu chọc rất vui.
"Tôi không có ý gì với Hứa Cảnh Quan đâu, tôi chỉ rất ngưỡng mộ anh ấy vì anh ấy cực kỳ giỏi."
"Ồ?" Đường Nguyện bỗng hứng thú: "Hứa Tứ giỏi như thế nào?"
"Ba năm qua từ khi anh ấy đến Điên Thương, anh ấy đã xử lý rất nhiều vụ án khó nhằn. Tội phạm nào nhìn thấy anh ấy cũng phải sợ và..."
Tần Hằng ngập ngừng một chút, rồi thần bí áp sát vào tai Đường Nguyện: "Với lại, ngày mai Hứa Cảnh Quan sẽ đi thành phố B xử lý một vụ án mạng hàng loạt. Nghe nói chính cục tổng thành phố B đích thân đến mời anh ấy đấy."
"Sao em biết chuyện này?"
Tần Hằng tự hào xoa mũi: "Ba tôi nói cho tôi biết."
"Vụ án đó nguy hiểm lắm sao?"
"Vụ án mà đặc biệt mời Hứa Cảnh Quan đi hỗ trợ chắc chắn rất nguy hiểm. Nhưng anh ấy rất giỏi, tôi tin anh ấy nhất định sẽ bắt được tội phạm."
Đường Nguyện nghe mà lòng dạ bồn chồn, chẳng còn thiết ăn uống gì nữa. Cuối cùng Hứa Tứ cũng không đến.
Khi Tần Hằng tiễn cô về nhà, chàng trai đỏ mặt lại gọi cô dừng lại.
"Đường Y Sanh, cuối tuần này em có thể mời chị đi chơi không?"
Đường Nguyện đang bận nghĩ ngợi chuyện riêng, nhất thời không nghe rõ lời anh nói.
"Em nói gì cơ?"
"Em nói là, cuối tuần em muốn mời chị đi chơi, được không ạ?"
Nhìn gương mặt đỏ ửng đầy ngại ngùng của Tần Hằng, Đường Nguyện bất ngờ bước lên một bước.
"Em trai, có phải em đang muốn tán tỉnh chị không?"
"Á, em, em..."
Có lẽ không ngờ Đường Nguyện lại thẳng thắn như vậy, Tần Hằng lúng túng hồi hộp đến mức không thốt nên lời.
"Tần Giao Cảnh, tôi hơn anh ba tuổi, người ta thường nói ba tuổi là một khoảng cách thế hệ. Nếu anh muốn hẹn hò, tốt hơn hết nên tìm người cùng tuổi hoặc nhỏ tuổi hơn mình, sẽ có nhiều điểm chung để nói chuyện hơn."
Tần Hằng sững sờ, chỉ trong chưa đầy một phút, từ thiên đường rơi xuống địa ngục.
Đường Nguyện đi được hai bước, rồi quay trở lại.
"Đây là hai vé vào khu vui chơi, cuối tuần hãy đi cùng một cô gái trẻ đi."
Dù sao cô một mình cũng không thể đi được, chi bằng đưa cho Tần Hằng.
Tần Hằng ngây người nắm chặt tấm vé Đường Nguyện đưa, mãi một lúc sau mới tỉnh táo lại. Anh hướng về phía bóng lưng Đường Nguyện, bất mãn gọi to:
"Đường Y Sanh, tôi đã yêu cô ngay từ cái nhìn đầu tiên, tôi không ngại yêu chị lớn tuổi hơn, mong cô cũng đừng ngại."