Khống Chế Vị Cảnh Sát Hứa Này

Chương 10: Khống Chế Vị Cảnh Sát Hứa Này

Trước Sau

break

Hứa Tứ bất đắc dĩ thở dài.

"Thôi được rồi, giả không thành thật được, em tìm tôi có việc gì?"

"Cũng không có gì, chỉ là mời anh đi ăn cơm."

"Ăn cơm?" Hứa Tứ do dự: "Kế hoạch hôm nay của tôi vốn là tăng ca."

"Vậy không làm phiền anh nữa, tối nay tôi cũng phải tăng ca, giờ về bệnh viện may ra còn kịp ăn tàn canh."

Cô nhắc túi định đi thì Hứa Tứ đã đặt tay lên vai Đường Nguyện.

"Gần đây có quán Tứ Xuyên vị khá ổn, cùng đi nhé."

Quán ăn Tứ Xuyên mà Hứa Tứ nói chỉ là một tiệm nhỏ bình thường.

Bảy tám cái bàn nhưng khách đông, hầu hết là dân văn phòng quanh đây tụ tập sau giờ làm.

Hai người họ đến vừa đúng lúc, vừa kịp có một bàn khách vừa đi.

Bà chủ quen Hứa Tứ, vừa quét rác dưới đất vừa chào hỏi.

"Hứa Cảnh Quan, đây là bạn gái anh à, xinh quá nhỉ."

"Cô ấy là bạn tôi."

Sau vài lời xã giao, Hứa Tứ dùng nước nóng tráng bát đũa rồi đưa cho Đường Nguyện.

"Ở đây, em ăn có quen không?"

"Hứa Tứ, anh tưởng tôi là ŧıểυ thư đài các gì sao?"

Cô chính là thích cái không khí dân dã này.

"Con người ai cũng thay đổi."

"Cũng phải, Hứa Tứ, ba năm không gặp, anh thay đổi nhiều quá."

Hứa Tứ đặt đũa bát xuống, ngẩng đầu nhìn Đường Nguyện đối diện.

"Đường Nguyện, cô bảo tôi thay đổi, vậy cô hiểu tôi được mấy phần?"

Đường Nguyện có hiểu anh ta không?

Dù từ nhỏ đã là hàng xóm, cùng sống trong một con hẻm nhưng cô thực sự hiểu Hứa Tứ được bao nhiêu?

"Tôi không hiểu anh, anh cũng chẳng hiểu tôi, vậy là hòa được chưa?"

Mỗi khi trốn tránh câu trả lời, đôi mắt cô lại liếc ngang liếc dọc như thế.

Hứa Tứ cúi mắt, cười lạnh một tiếng: "Đường Nguyện, tôi hiểu cô còn hơn cả những gì cô tưởng."

Đường Nguyện trợn mắt, sao gã này lại toát lên vẻ oan ức thế này?

Tô San từng nói, làm chó săn thì phải mặt dày miệng ngọt.

Ngay lập tức, cô lấy lại phong độ.

"Đều là lỗi của em, Hứa Cảnh Quan sau này cho em cơ hội hiểu anh kỹ hơn nhé?"

Nói xong, cô còn ném cho Hứa Tứ một ánh mắt tình tứ.

Lần này Hứa Tứ hẳn đã hiểu ý cô chứ?

Quả nhiên, vừa dứt lời đã thấy anh ta ngồi thẳng người lên.

Có hiệu quả!

Đường Nguyện tiếp tục nháy mắt với anh ta.

Nhưng ngay sau đó, Hứa Tứ đột nhiên đưa tay lên xoa nhẹ mắt trái của cô.

"Sao mí mắt lại giật thế? Di chứng từ lần ra oai ngày trước à? Đường Nguyện, cô nên về bệnh viện kiểm tra kỹ đi."

Đồ ngốc thẳng thừng, đáng đời không có bạn gái.

"Mí mắt anh mới giật, cả nhà anh giật luôn."

"Không phải giật à?" Anh ta ngơ ngác: "Vậy là gì?"

"Lười nói chuyện với anh, đừng làm phiền tôi ăn cơm, lát nữa tôi còn phải về bệnh viện trực đêm."

Hứa Tứ rút tay về, nhìn vẻ mặt phùng má của cô: "Cô trực đêm đến mấy giờ?"

"Khoảng mười một giờ tối nhé, Hứa Cảnh Quan có đến đón em không?"

"Tôi rất bận, cô tự lái xe về nhà đi."

Đường Nguyện khẽ càu nhàu một tiếng.

Sau bữa ăn, cô trở lại bệnh viện, nhắn tin với Tô San trên WeChat về những chiêm nghiệm trong vai "Chó liếʍ" hôm nay.

"Đường Nguyện, đây gọi là chó liếʍ sao? Cô hoàn toàn sai lầm rồi, cô chẳng có tâm thế của kẻ chó liếʍ chút nào."

Đường Nguyện suýt sặc vì ngụm trà trong miệng.

Đằng nào cô cũng miễn cưỡng đóng vai chó liếʍ mà!

"Đã có con chó liếʍ nào bắt đối tượng mình theo đuổi đến đón mình tan làm chưa? Cô tự suy nghĩ lại đi!"

Hả?

Chẳng lẽ cô nên đi đón Hứa Tứ tan làm?

Nhưng ai yếu thế ai mạnh thế đây, làm chó liếʍ nhất định phải hèn mọn đến vậy sao?

"Trời ơi, khó quá đi."

Đường Nguyện gục xuống bàn, rêи ɾỉ không ngớt.

"Đường Y Sanh, khó gì thế, bệnh nhân có nguy hiểm không?"

"Không sao không sao, y tá Trương, tôi nói đùa thôi."

Cô quay đầu sang hướng khác, hai tay che mặt.

Khó, khó quá, khó như lên trời.

Tan làm buổi tối, cô lái xe về nhà.

Đèn đường trong khu dân cư đã lâu không được sửa chữa, thi thoảng lại chớp nháy vài cái, âm u khiến người ta nổi da gà.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc