Rừng trúc ở sân sau là nơi Phượng Sở Mạc cùng Phượng Sở Nhiên thích nhất.
Sở Ngự biết rõ nhất định có thể tìm được bọn họ trong này.
Quả nhiên, giữa rừng trúc, hai thân thể nho nhỏ ngồi chồm hổm trên mặt đất, cầm cành trúc bôi bôi vẽ vẽ trên mặt đất.
Anh đi qua, thân thể cao lớn ngồi xổm xuống trước mặt hai đứa nhóc.
“ŧıểυ bảo bối của cậu, đã đói bụng chưa? Đi ăn cơm trưa nha.”
Trầm mặc………….
Hai đứa nhóc cũng không phản ứng.
“Vẽ gì vậy? Có thể nói cho cậu biết không?”
“Đánh yêu quái.”
Tiếng nói trẻ thơ đáng yêu rầu rĩ lẩm bẩm một tiếng.
Biết được yêu quái kia là chỉ ai, Sở Ngự thiếu chút nữa cười ra tiếng, sủng nịnh sờ sờ đầu bọn chúng, “ŧıểυ Mạc, ŧıểυ Nhiên ngoan, trước cùng cậu đi ăn cơm trưa, ăn no xong lại trở về cùng yêu quái đại chiến ba trăm hiệp, được không?”
“Không muốn.”
“Các con không phải muốn học võ sao? Sau khi ăn xong cậu kêu chú Hách Liên dạy các con chiêu thức rất lợi hại, được không?” Anh tiếp tục dụ dỗ.
“Muốn.”
Hai khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn chớp hai mắt chờ mong nhìn anh.
“Có loại chiêu nào có thể đem hai con yêu quái giết chết không?”
“Ách…. Cái này…….”
Không thể nói dối trẻ con, Sở Ngự đột nhiên bị hỏi, dưới đáy lòng thầm mắng mình ngốc, đây không phải là dời tảng đá đập bể chân của mình sao!
“Ngay cả cậu cũng không giúp chúng con.” Hai khuôn mặt nhỏ nhắn chờ mong trong chốc lát không còn sáng rọi, mím môi, không vui cúi đầu xuống, tiếp tục khoa tay múa chân trên mặt đất.
Sở Ngự đổ mồ hôi lạnh, thật sâu ca thán đàn ông của Phượng gia đều cố chấp ngay cả mười con trâu cũng không kéo được, tuy trước mắt chỉ là hai ŧıểυ quỷ bốn tuổi, “Các con nghe cậu nói, hai yêu quái vũ lực cao cường, ngay cả cậu cũng đánh không lại bọn chúng, nhưng mà ŧıểυ Mạc, ŧıểυ Nhiên tiềm lực lớn chỉ cần ăn no cơm…………”
“Không ăn.”
Anh còn chưa nói xong, đã bị bọn nhóc cắt đứt, anh thầm thở dài, “ŧıểυ bảo bối hôm nay làm sao vậy?”
“Bụng không đói, không muốn ăn.”
“Các con buổi sáng cũng không ăn, nếu không ăn sẽ sinh bệnh đó.”
“Nói cho cậu biết, ŧıểυ bảo bối hôm nay làm sao vậy? Hả?” Sở Ngự như cũ kiên nhẫn ôn nhu hỏi.
Phượng Sở Mạc ngửa mặt lên u oán liếc anh một cái, lại cúi đầu xuống, “Ông đã nói, sẽ làm cho mẹ trở về, nhưng mà đã ba ngày rồi.”
Sở Ngự sờ sờ cái đầu nhỏ của cậu, “ŧıểυ Mạc không thể tùy hứng biết không? Ông đã rất cố gắng thuyết phục bọn họ rồi.” Hoàng cùng Diễm thật sự là nhẫn tâm, mình thì âu yếm phụ nữ còn con của mình thương tâm mà không thèm để ý.
“Hôm nay gọi điện thoại cho mẹ được không?”
“Gọi.” Phượng Sở Nhiên gật gật đầu, “Nhưng con không muốn chỉ nghe được thanh âm của mẹ, con muốn gặp mẹ, con muốn ôm mẹ.”
Sở Ngự một tay nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn.
Cánh môi phấn nộn quật cường mân thành một đường thẳng tắp, cái mũi khéo léo có chút co rúm, mắt có chút ướt át, nước mắt gắn kết trong mắt bị kềm nén không cho chảy xuống.
Chứng kiến thấy hai đứa nhóc mình coi như con trai thương tâm lại còn quật cường ẩn nhẫn, Sở Ngự trong lòng cảm thấy khó chịu, hai đứa nhóc đều là bảo bối trong lòng anh, chưa bao giờ thấy bọn họ ủy khuất như thế, anh kéo hai thân thể nho nhỏ kéo vào trong ngực, bàn tay nhu hòa vuốt ve tóc bọn chúng.
“Muốn khóc thì khóc đi! Cậu cho các con mượn bả vai dựa vào.”
Nước mắt không tiếng động chảy xuống khuôn mặt nhỏ nhắn, Phượng Sở Mạc cùng Phượng Sở Nhiên nâng lên bàn tay nhỏ bé lung tung lau một phen, hấp hấp cái mũi, ngửa mặt lên nhìn bầu trời, cố gắng đem nước mắt thu trở về.
Sở Ngự cảm thấy lòng chua xót, ôm chặt hai thân thể, “Khóc đi, khóc lên sẽ không khó chịu nữa.”
“ŧıểυ Mạc, ŧıểυ Nhiên không khóc, mẹ nói con trai không thể đơn giản rơi nước mắt, con trai phải kiên cường, bọn con nghe lời mẹ không làm mẹ giận.”
Sở Ngự nhẹ thở dài, hai đứa con trai này nhu thuận hiểu chuyện làm cho lòng người thấy đau.
“Mẹ có nói phải ngoan ngoãn ăn cơm không thể đói bụng không?”
Bọn họ cắn cắn cánh môi, không được tự nhiên, nhẹ gật đầu.
“Hai đứa phải nghe lời mẹ ngoan ngoãn ăn cơm, biết không? Chờ sau khi ăn cơm xong, cậu cùng các con nghĩ biện pháp, làm cho mẹ trở về được không?”
“Dạ.” Bọn chúng gật đầu.
Một chủ ý hình thành trong đầu Sở Ngự. Hy vọng có thể đả động đến bọn họ………………… Anh cũng không muốn ŧıểυ bảo bối của anh mỗi ngày buồn rầu.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Ti gia tại nước Ý xa xôi
Một người đàn ông tuấn mỹ với mái tóc bạc trắng dài đến eo đẩy cửa lớn ra, đi vào đại sảnh.
“Ngân Hồ đại nhân.” Quản gia cùng người giúp việc kính cẩn chào.
“Ừ” Ngân Hồ hừ nhẹ, lập tức bước về phía nhà ăn.
“Chú Ngân Hồ”
Một cậu bé xinh xắn đang ngồi trên đùi một người đàn ông đẹp trai anh tuấn vừa thấy Ngân Hồ đi vào liền gọi ngọt ngào.
“ŧıểυ Liệt ngoan” Ngân Hồ sờ sờ đầu của cậu, kéo chiếc ghế kế bên ra ngồi xuống, trên mặt mang theo nụ cười cưng chiều nhìn Ti Duật Liệt, “Đã lớn như vậy rồi, còn muốn người khác đút ăn, ŧıểυ Liệt không xấu hổ sao?”
“Ha ha…” Ti Duật Liệt cười vô hại, “ŧıểυ Diệt rất vô tội nha, chú Hắc Báo thích, ŧıểυ Liệt cũng không có biện pháp nào!”
Ngân Hồ chịu không nổi nhìn người đàn ông lạnh lùng mặt vô biểu tình, “Tôi nói này Hắc Báo, anh ôm chặt như vậy, không sợ tiêu hóa của ŧıểυ Liệt bị rối loạn sao?”
Đôi mắt Hắc Báo lạnh lùng liếc anh một cái, “Đã từng bị?” Sau đó lại cúi đầu nhìn Ti Duật Liệt với vẻ mặt cưng chiều.
“Ừ” Ngân Hồ gật đầu, “Đúng rồi, Hắc Báo, bố già anh mới mất ngày hôm qua, tại sao anh còn ở đây, ngươi không sợ vị trí bố già Maifia bị người ta đoạt mất sao?”
Hắc Báo lạnh lùng hừ, “Ai dám đoạt? Trừ phi muốn đối địch với tôi.”
“Đúng vậy, trừ phi không muốn sống nữa, nếu không ai dám chọc đến Hắc Báo đại nhân hung tàn.” Ngân Hồ lạnh lùng trào phúng
Múc một muỗng nhỏ canh cá đưa vào trong miệng Ti Duật Liệt, trong mắt Hắc Báo tràn đầy ý cười thản nhiên, “Nghe nói Ngân Hồ đại nhân xảo quyệt chỉ vì muốn rời đảo mà phải núp vào trong thùng rượu, có thật hay không?”
“Hắc Báo.” Hai chữ chậm rãi từ giữa hai hàm răng phun ra, Ngân Hồ thu lại nụ cười cợt nhả, híp lại đôi mắt hẹp dài nguy hiểm, bình tĩnh trừng mắt người đàn ông lạnh lùng, “Anh cũng muốn nếm thử một chút ngân châm của tôi phải không?”
“Nếu anh muốn thỉnh giáo phi đao trong truyền thuyết của tôi, tôi sẽ không để bụng việc nếm thử chút ngân châm của anh.”
Ngân Hồ rủa thầm vài tiếng khinh khỉnh cho hả giận, “Lão đại đâu?”
“Trong thư phòng, lầu hai.”
Ngân Hồ đứng lên, phóng khoáng xoay người, mái tóc bạc dài đến eo xinh đẹp ở trên không trung tạo ra một vòng cung hoàn mỹ.
“Tự kỷ.” Hắc Báo cười lạnh một tiếng, “Tôi khuyên anh…” Còn chưa nói xong, cái miệng của anh bị bàn tay nhỏ bé trắng noãn của Ti Duật Liệt che lại.
Ngân Hồ dừng lại bước chân, xoay người lại ngờ vực nhìn Hắc Báo, “Anh khuyên tôi cái gì? ŧıểυ Liệt, con bụm miệng anh ta làm gì?” Ti Duật Liệt tươi cười vô hại làm cho anh cảnh giác nhíu mày.
“Không có gì, ha ha….Chú Ngân Hồ, con với chú cùng đi lên đi!” Ti Duật Liệt nhảy xuống đùi Hắc Báo, chạy bình bịch tới bên cạnh Ngân Hồ.
“Con có ý đồ gì?” Ngân Hồ nhìn chằm chằm bàn tay nhỏ bé trắng noãn của cậu, ŧıểυ bướng bỉnh niềm nở quá mức, chắc chắn có mờ ám.
“Không có gì, nhanh lên, nhanh lên.” Hai tay Ti Duật Liệt ôm lấy cánh tay Ngân Hồ.
Ngân Hồ còn bán tín bán nghi để tùy ý cậu lôi kéo, nếu anh xoay đầu lại, sẽ thấy vẻ mặt trêu tức của Hắc Báo khi thấy người khác gặp họa, anh sẽ không ngoan ngoãn để bị lôi kéo.
Ti Duật Liệt chạy bình bịch, Ngân Hồ sợ cậu ngã, đành phải đi theo sát bên một tấc cũng không rời, lên lầu hai, đứng trước cửa thư phòng, Ti Duật Liệt không thèm gõ cửa cứ xoay nắm cửa đẩy ra, thân mình nho nhỏ lập tức vọt vào bên trong.
Ngân Hồ vừa ngước mặt lên nhìn, liền sửng sờ ngây ngốc nhìn một màn phía trước.
Ngân Hồ phản ứng lại, cảm thấy kinh sợ, “rầm” một tiếng vội vàng đóng cửa lại, “Xin lỗi, xin lỗi, lão đại, tôi không cố ý”. Anh giải thích sau cánh cửa.
Tại sao gần đây anh luôn bắt gặp người khác đang hành sự? Anh thật sự không cố ý. Nhưng mà cái mông của lão đại thật tốt, vừa tròn lại vừa vểnh, vừa nhìn thấy đã biết là người đàn ông tràn đầy tính dục.
“ŧıểυ Liệt! Con hại chú!” Thân mình anh ngồi xổm xuống, híp đôi mắt nhéo nhéo cái mũi nhỏ của Ti Duật Liệt. Lần này anh sống sót trở về, ngay cả đứa nhóc bốn tuổi cũng khi dễ anh.
“Cháu không có” Ti Duật Liệt bẹt bẹt cái miệng nhỏ nhắn, vẻ mặt vô tội, “ŧıểυ Liệt cũng không cố ý”
“Đi vào đây cho tôi”
Bên trong vang lên tiếng gầm nhẹ, một lớn một nhỏ sợ tới mức hơi run rẩy, liếc nhau một cái, nuốt nuốt nước miếng, Ngân Hồ cân nhắc có nên lui xuống, hôm nào lại đến không.
“Một.”
“Hai.”
“Tới đây, tới đây, đừng đếm.” Ngân Hồ bất chấp khó khăn mở cửa ra, thuận tay đẩy mạnh Ti Duật Liệt vào phòng, đầu sỏ gây chuỵên không thể chuồn được.
Cô gái ngước mặt lên, nhẹ gật đầu, nở một nụ cười nhạt “Anh Ngân Hồ.”
“Mẹ.” Ti Duật Liệt nhào vào trong lồng ngực cô gái.
“ŧıểυ Liệt.” Cô gái sờ sờ đầu của cậu, “Ăn cơm chưa?”
Cậu ngoan ngoãn gật đầu, “Dạ rồi”
“Tránh ra xa một chút cho ba”. Khuôn mặt Ti Quân Hạo bình tĩnh, bàn tay to nắm sau cổ Ti Quân Diệt kéo cậu tách ra khỏi cô gái.
“Mẹ.” Ti Quân Diệt bẹt cái miệng nhỏ nhắn, tủi thân nhìn cô gái, trong mắt dâng lên hơi nước.
Cô gái nghiêng gương mặt lạnh lùng trừng mắt nhìn Ti Quân Hạo, đẩy cánh tay của anh ở trên lưng cô ra, nhảy xuống đùi anh, ôm Ti Duật Liệt sát vào ngực, “ŧıểυ Liệt ngoan, mẹ chơi với con”
“Dạ” Ti Duật Liệt ngẩng mặt lên cười đáng yêu, trước khi đi còn quay đầu lại liếc Ti Quân Hạo khiêu khích một cái.
Ông già khi dễ con nít, con nít làm cho vợ ông cự tuyệt ông.
Ngân Hồ rất muốn cười ra tiếng, nhưng mà nhớ đến người nào đó còn đang tức giận mãnh liệt, không muốn lại giẫm phải địa lôi, nên bóp chết ý cười ngay từ trong bụng.
Ngân Hồ tiến đến sô pha ngồi xuống, hai tay gối sau đầu, hai chân bất nhã vắt ngang lên sô pha
“Có chuyện gì?” Ti Quân Hạo tựa vào ghế da, miễn cưỡng thu lại ánh mắt.
“Tôi đi tra xét Ám đảo, không tìm được văn kiện bí mật gì, chắc là không có ở trên đảo.” Ngân Hồ chỉ cần nhắc tới Ám đảo liền nhớ tới một màn chật vật kia, lại hận đến nghiến răng nghiến lợi.
“Phải không?” Ti Quân Hạo hơi trầm ngâm, “Bên ngoài có tin đồn…”
“Muốn nói có gì quý giá, đối với bọn họ mà nói, có lẽ là một phòng đầy ảnh chụp của Tô Mộ Thu!” Ngân Hồ nhún nhún vai, âm thầm phỏng đoán. Trong đầu hiện lên đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng, anh lóe lên ý nghĩ: “Lão đại, có lẽ Tô Mộ Thu là con cờ đáng lợi dụng, sẽ giúp đỡ rất nhiều cho việc khuếch trương thế lực của chúng ta, anh cảm thấy sao?”