Không Cần Đến Trêu Chọc Ta

Chương 49: Bữa sáng? Biến chất…

Trước Sau

break
Một nơi tối đen chẳng nhìn thấy điểm cuối cùng, cô hai chân trần chạy trốn. Trong thế giới tối đen, những hình ảnh quen thuộc xuất hiện, rồi một giây sau liền biến mất.

Không………… Ba, đừng bỏ mẹ con con………

Mẹ, mẹ, mẹ đang ở đây sao? Vì sao mẹ cũng vứt bỏ ŧıểυ Thu?

ŧıểυ Mạc, ŧıểυ Nhiên, các con ở nơi nào? Nhanh đến bên cạnh mẹ …………

Mệt mỏi quá, mệt mỏi quá…….. Dường như đã chạy rất lâu rồi…. Chỗ nào mới là điểm đến cuối cùng?

Dừng lại, đừng chạy nữa, để cho cô nghỉ ngơi một chút đi……………

“ŧıểυ Thu đừng sợ, an tâm ngủ đi! Chúng tôi đều ở bên cạnh em.”

Bên tai là ai đang nói chuyện? Vì sao lại ôn nhu như vậy? Thật ôn hòa! Là mẹ sao?

Cảm giác đó là như thế nào nhỉ? Giống như cô đang đứng ở thế giới bóng tối, tâm trạng bối rối không thể bình tĩnh lại, lúc đó lại mơ hồ trông thấy phía trước một chút ánh sáng. Cô khẽ cắn môi chạy tới hướng đó.

Tô Mộ Thu mở mắt ra, ánh sáng chói mắt làm cho cô vô ý thức vươn tay che lại hai mắt, chớp mắt vài cái mới chậm rãi thích ứng được.

Thì ra là nằm mơ, nhưng mà toàn thân lại mệt mỏi rã rời.

Cô chuyển động thân thể, mới tỉnh ngủ làm cho đầu óc cô có chút hỗn loạn.

Ở Phượng gia, cơ hồ mỗi sáng sớm thức dậy ŧıểυ Mạc, ŧıểυ Nhiên đều ở trên giường đáng yêu gọi cô một tiếng mẹ, bây giờ, cô mở mắt ra nhìn căn phòng lạ lẫm chỉ cảm thấy không quen.

Quan trọng nhất là……..

Mặt cô hoảng hốt nhìn mặt giường mềm mại, trên giường chỉ có gối cô nằm mới có dấu vết lún xuống, đêm qua dường như hai người bọn họ đều chưa từng qua đêm tại phòng cô.

Giọng nói nghe được trong mơ, là của bọn họ sao?

Xoa xoa huyệt thái dương, cô xuống giường đi vào nhà tắm rửa mặt.

Đi trên hành lang, Tô Mộ Thu nhíu mày, nội tâm cảm thấy kỳ quái, nhưng lại không nói được cụ thể kỳ quái ở chỗ nào, đi xuống cầu thang, nhìn phòng khách không một bóng người, lúc này mới ý thức được phòng khách hôm nay đặc biệt yên tĩnh, người nơi này giống như đều biến mất trong vòng một đêm.

Phượng Dạ Hoàng và Phượng Dạ Diễm đâu? Cũng đi rồi sao? Lòng cô bỗng nhiên cảm thấy hoảng loạn. Cô vô ý thức nắm tay lại, móng tay đâm vào lòng bàn tay cũng không biết, cảm giác bất lực tỏa ra bốn phía, nơi này trống trải làm cho cô sợ hãi.

Quả nhiên là trở nên yếu ớt!

Cô vô lực dựa vào sô pha cười khổ.

Phòng khách to như vậy chỉ có Tô Mộ Thu, nhưng mà trong một góc cô không nhìn thấy, người đàn ông tuấn mị đang đứng yên lặng, hai tay của anh ta vây quanh trước ngực, thanh thản dựa trên tường, đôi mắt bình tĩnh quan sát nhất cử nhất động của cô, ánh mắt cực nóng giống như nhìn chằm chằm vào con mồi của mình, anh ta mỉm cười, bước ra.

“ŧıểυ Thu, dậy rồi sao?” Phượng Dạ Diễm đi đến trước mặt cô, cúi thấp đầu hôn một cái trên trán cô, “Sao không ngủ thêm một chút nữa?”

Tô Mộ Thu vô ý thức nhẹ nhàng thở ra, trong lòng có cảm giác mừng rỡ.

“Làm sao vậy? Vì sao khóc?” Phượng Dạ Diễm nhẹ nhàng lau đi nước mắt tràn ra trên khóe mắt cô.

Cô khóc?

Cô giật mình sửng sốt, ngơ ngác nhìn anh, cuối cùng lắc đầu, “Không có gì! Quản gia cùng mọi người đâu?”

Phượng Dạ Diễm như suy nghĩ điều gì nhìn khuôn mặt thanh lệ của cô, không bỏ qua bất kì phản ứng nào, “Sáng nay chúng tôi kêu tất cả mọi người trở về rồi, nói cách khác, trên đảo này, ngoại trừ ám vệ, chỉ còn lại ba người chúng ta.”

Tâm không khống chế được nhảy dựng, giương mắt lên lại chạm được mục quang nóng rực của anh, cô cúi đầu xuống, nội tâm bị tin tức vừa nghe được đánh sâu vào. Chỉ còn ba người, ý gì đây……. Không cần nói cũng biết!?

“Tới bên kia ngồi xuống trước đi! Hoàng đang chuẩn bị bữa sáng, một lát nữa sẽ có.” Anh ôm cô thân mật.

Hoàng biết làm bữa sáng?

Anh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô không che giấu được biểu lộ kinh ngạc, cười khẽ lên tiếng, “Cảm thấy rất kỳ lạ sao?”

“Dạ.” Cô thành thật gật đầu. Bọn họ như đế vương vậy cho nên không có khả năng đi vào nhà bếp, không phải sao?

“Từ nhỏ chúng tôi đã tiếp nhận các loại huấn luyện nghiêm khắc, năng lực cơ bản nhất là làm no bụng mình đương nhiên cũng cần phải biết.” Chỉ là nhiều năm rồi không có làm, ngay cả Phượng Dật Hành cùng Lãnh Nghiên và chưa từng được hưởng thụ qua đãi ngộ này, hôm nay chỉ vì ŧıểυ Thu.

Phượng Dạ Diễm cưng chiều nhìn cô, ngồi xuống trước bàn ăn, thuận thế đem thân thể cô ôm vào trong ngực.

“Tôi tự mình ngồi.” Tô Mộ Thu ngồi ở trên đùi của anh, giãy dụa muốn xuống.

“Đừng nhúc nhích, để cho tôi ôm em một cái, được không?” Anh ôm chặt cô, vùi đầu lên lồng ngực mềm mại của cô.

Cô ảo não cắn môi, bất đắc dĩ phát hiện mỗi lần anh dùng ngữ khí như vậy để nói chuyện, cô sẽ không có cách nào cự tuyệt.

“Diễm thiếu gia, dùng cơm thôi.” Tiếng nói lạnh lùng vang lên, mang theo nồng đậm trào phúng.

Tô Mộ Thu ngẩng mặt lên, đầu tiên nhìn cháo loãng cùng hột vịt muối đặt trên bàn, sau đó đem ánh mắt chuyển lên người vừa mới cất tiếng nói.

Phượng Dạ Hoàng mặc quần áo thoải mái ở nhà, thân hình cường tráng bị vây quanh bởi một cái tạp dề màu xanh nhạt, thật không hợp với khí chất tôn quý, nhất là khóe môi lại hiện lên nụ cười giễu cợt, như đế vương bao quát nhìn hai người bọn họ.

“Ha ha….” Phượng Dạ Diễm cười ra tiếng, lần đầu tiên thấy Phượng Dạ Hoàng ăn giấm chua, đáng đời, lúc trước đều là anh nhìn thấy Hoàng và ŧıểυ Thu thân mật ôm nhau cũng tức điên lên. Phượng Dạ Diễm cảm thấy hờn dỗi mà mình một mực giấu ở trong lòng tiêu tán đi không ít.

Phượng Dạ Hoàng hừ lạnh, cởi tạp dề trên người ra tùy ý ném qua một bên, ngồi xuống bên cạnh bọn họ, cánh tay dài duỗi ra, đem thân thể nhỏ nhắn trong ngực Phượng Dạ Diễm ôm vào ngực mình.

Tô Mộ Thu chớp mắt mấy cái, chỉ cảm thấy trước mắt nhá một cái, nệm êm của cô đã thay đổi thành cái khác.

“Húp một miếng đi.” Phượng Dạ Hoàng múc một ít cháo đưa tới miệng cô, cô giơ tay muốn tiếp nhận muỗng trong tay anh, nhưng lại không được nên cuối cùng đành phải thuận theo há mồm.

Phượng Dạ Hoàng lại vội vàng cúi thấp đầu chiếm lấy môi cô, tham lam hấp thu cháo trong miệng cô, cô không thể tin mở to mắt, ngơ ngác tùy ý để anh đoạt đi cháo trong miệng cô.

“Hoàng, anh thực gian trá.” Phượng Dạ Diễm khinh thường nhìn Phượng Dạ Hoàng, rồi sau đó cũng lười phản ứng chỉ lạnh lùng liếc mắt nhìn anh.

“Há miệng.” Phượng Dạ Hoàng lại múc một muỗng.

“Không.” Tô Mộ Thu ngậm miệng không muốn đi theo vết xe đổ lúc trước, thấy Phượng Dạ Hoàng không hề bức cô ngược lại đem thìa đưa vào trong miệng mình. Cô thấy vậy vừa định thở phào thì đôi môi đỏ mọng lại lần nữa bị chiếm đóng, anh đem cháo trong miệng mớm vào trong miệng của cô, cô bị ép nuốt vào cháo loãng, anh vẫn không thỏa mãn khiêu khích chiếc lưỡi đinh hương của cô nhẹ mυ"ŧ đùa.

Buông đôi môi sưng đỏ của cô ra, khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn đã biến thành một màu hồng nhạt mê người, đôi mắt mê ly mờ mịt. Còn chưa kịp định thần lại thì bị một đôi môi mỏng khác áp xuống, môi cô lần nữa bị xâm chiếm.

“Ngô………” Tô Mộ Thu hai tay chống đỡ trên lồng ngực của anh, vô lực chống đẩy.

Sau khi hôn môi xong, trong lúc bất tri bất giác, không khí xung quanh chậm rãi nóng lên, tràn ngập hơi thở mập mờ, Phượng Dạ Hoàng cùng Phượng Dạ Diễm ánh mắt nóng rực chăm chú nhìn Tô Mộ Thu làm cho cô không được tự nhiên, nhịp tim càng đập nhanh, không khống chế được đập loạn.

Phượng Dạ Hoàng đặt Tô Mộ Thu lên trên bàn ăn, hai thân hình cao lớn cường tráng lập tức đè lên.

“Đừng mà……..” Cô lắc đầu, ngượng ngùng nhìn bọn họ. Nơi này là………

“Ngoan, bảo bối, cho chúng tôi được không?” Phượng Dạ Diễm dương như bắt được tâm lý của cô, thấp giọng nỉ non bên tai cô như một loại rượu đậm đà mê hoặc thần trí của cô.

Phượng Dạ Hoàng cùng Phượng Dạ Diễm liếc nhau, khóe môi kéo ra một nụ cười tà mị.

Cởi đi quần áo trên người Tô Mộ Thu, trong nháy mắt một thân thể trắng muốt hoàn mỹ lộ ra trước mặt hai người, bàn ăn bằng gỗ đào bên dưới càng làm nổi bật thân thể cô hơn, du͙© vọиɠ của bọn họ bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ mạnh, khiêu khích cảm xúc nam tính nguyên thủy nhất trong người bọn họ.

Trên mặt bọn họ không có bất luận biểu lộ gì, chỉ có ánh mắt chứa đầy du͙© vọиɠ tiết lộ tâm tư thật của họ, hơi thở bắt đầu gấp gáp, du͙© vọиɠ bên dưới kêu gào muốn phát tiết, nhưng bọn họ vẫn như cũ lựa chọn vuốt ve thật tốt thân thể trước mắt.

Hai bàn tay to lớn lướt qua mỗi một tấc da thịt mềm mại, cuối cùng dừng ở nơi tròn trịa cao ngất của cô vuốt ve, thỏa mãn thấy hai quả anh đào dưới tay mình cứng lên.

Phượng Dạ Hoàng kéo đôi chân thon dài của cô quấn lên hông mình, cởi quần ra, cự đại sớm đã cứng rắn chậm rãi đưa vào trong cơ thể cô.

“Ân ngô……………” Tô Mộ Thu kêu lên một tiếng đau đớn, tuyết trắng thân thể khó nhịn có chút cong lên, cảm giác quen thuộc tràn đầy dưới hạ thể làm toàn thân cô tê dại.

Phượng Dạ Hoàng dần dần nhanh hơn làm cho Tô Mộ Thu khống chế không được tiếng rêи ɾỉ tràn ra miệng, khuôn mặt nhỏ nhắn lãnh đạm giờ phút này tràn ngập thần sắc mê say tìиɧ ɖu͙©, Phượng Dạ Diễm ở bên cạnh xoay qua khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, “ŧıểυ Thu, nhìn tôi.” Tiếng nói khàn khàn, ẩn nhẫn tìиɧ ɖu͙© làm cho hai mắt anh đỏ lên.

“Ngô……….” Tô Mộ Thu lắc lư đầu, mái tóc đen nhánh tản ra trên bàn, cố gắng mở ra hai mắt mông lung nhìn người đàn ông trước mắt.

Ánh mắt cô chứa đầy tìиɧ ɖu͙© giống như thôi thúc anh, Phượng Dạ Diễm gầm nhẹ một tiếng, cúi thấp đầu chiếm lấy môi cô, tay vội vàng vuốt ve làn da cô.

Phượng Dạ Hoàng cực lực cử động eo, gấp gáp đem phân thân chôn trong cơ thể Tô Mộ Thu, cảm giác run rẩy tràn ngập toàn thân, anh cúi thấp đầu há miệng cắn lên xương quai xanh của cô, dùng răng nanh tinh tế gặm cắn.

Thân thể mẫn cảm bị hai người trêu đùa rất nhanh liền đạt tới cao trào, sau cao triều cô muốn nằm nghỉ nhưng hai người đàn ông cường thế kia không chịu, cô chỉ có thể vô lực hư nhuyễn nằm trên người Phượng Dạ Diễm, thừa nhận một vòng hoan ái nữa.

Trong lúc đắm chìm vào tìиɧ ɖu͙© Phượng Dạ Hoàng cùng Phượng Dạ Diễm liếc nhau, đồng thời quay đầu nhìn ra bên ngoài ngoài cửa sổ, mắt phượng bắn ra tia sắc bén.

Trên cây đại thụ trong sân, Ngân Hồ đang xem một màn trình diễn thì bị Phượng Dạ Hoàng cùng Phượng Dạ Diễm đột nhiên nhìn chằm chằm khiến cho anh ta kinh hãi nhảy dựng, lần đầu tiên trong đời chạy trối chết.

“May quá! Thiếu chút nữa liền chết.” Ngân Hồ tâm thần chưa định vỗ vỗ ngực, sau nửa ngày mới ngửa đầu lên trời nói, “Có người như bọn họ sao? Hoan ái còn dư lực dọa người? Đúng rồi, còn có lão đại, lần trước nhìn lén cũng bị anh ta dọa, hô…… Thật là xui xẻo.” Anh ta nặng nề thở dài, không hề cảm thấy xấu hổ chút nào vì hành vi nhìn lén người khác của mình.

Huống chi anh ta chỉ vô tình. Anh ta đang đi dạo một vòng tại nơi đây, sao biết sẽ được chứng kiến một màn nóng bỏng như thế, hai người kia phát hiện anh ta lúc nào? Nhớ lại thì hình như động tác lơ đãng của bọn họ hoàn toàn che thân thể Tô Mộ Thu, xem ra, từ lúc anh ta vừa đến, bọn họ đã phát hiện.

Nhớ tới ánh mắt khi nãy, anh ta lại một lần nữa nhịn không được run lên một cái, chà xát hai cánh tay, anh ta lấy điện thoại trong túi ra, gọi một cú điện thoại.

“Nhóc con cậu muốn ăn đòn sao! Nói! Chuyện gì?”

Đối phương giọng nói khàn khàn chứa đầy tìиɧ ɖu͙© làm cho Ngân Hồ sững sờ. Mấy con sói tại sao đều lựa chọn buổi sáng động dục? Vậy anh có phải là đang quấy rầy việc tốt của người nào đó? Tay bất giác sờ lên cái cổ, anh hơi sợ mở miệng, “Là vầy……….. Cái kia…………Anh hiện tại có rảnh hay không?”

“Nói! Nếu như không có chuyện quan trọng, cậu cũng đừng nghĩ sẽ thấy thái dương ngày mai.” Người đàn ông ở đầu dây kia nóng nảy gầm nhẹ.

“Tôi đang ở trên Ám đảo…..”

“Cái gì!?” Bên kia rống to một tiếng.

Ngân Hồ đưa điện thoại di động cách xa lỗ tai, nhe răng trợn mắt xoa xoa lỗ tai, “Lão đại, cầu xin anh đừng lớn tiếng như vậy, được không?”

“Cậu vào đó khi nào? Cậu không muốn sống nữa à!? Nếu như nhớ không lầm, Phượng gia hai người kia đang ở Ám đảo phải không?”

“Anh nhớ không lầm, cho nên tôi hiện tại gọi điện thoại thỉnh cầu anh cứu viện a!” Ngân Hồ cười khổ. Trời biết vì cái gì anh lại xui xẻo như vậy, chân trước vừa bước vào Ám đảo, hai người kia chân sau đã tới rồi.

“Đáng đời cậu.” Người bên kia không cho là đúng hừ lạnh, “Cậu tự cầu phúc đi!”

“Anh thật nhẫn tâm!?” Ngân Hồ khiển trách, “Tôi bình thường đi theo anh vào sinh ra tử, bây giờ anh lại nói kiểu đó?”

“Tôi không quan tâm sống chết của cậu!”

Ngân Hồ không nói gì nhìn trời, không phải chỉ là trong lúc vô tình quấy rầy chuyện tốt của anh ta sao? Sao lại đối xử với anh em như vậy? Đồ không có nhân tính! “Anh thật nhỏ mọn!” Anh tức giận bĩu môi.

“Báo cáo! Tôi nghe được bên kia có tiếng nói.”

“Mấy người các cậu đi theo tôi.”

Shit! Ngân Hồ rủa thầm một tiếng, tắt điện thoại, dáng người kiện tráng nhảy lên vài cái, xoay người trốn vào nhà kính.


Tàu là phương tiện giao thông duy nhất để người trong Ám đảo liên lạc với bên ngoài. Ám đảo mỗi ngày có vài chiếc thuyền qua lại.

Giờ phút này, bên cảng có một con thuyền vận chuyển thật to, chỉ là mấy ngày nay canh gác nghiêm ngặt hơn bình thường. Bình thường gác tại cảng chỉ có một thủ vệ, vài ngày gần đây lại đổi thành ám vệ, người ra vào Ám đảo đều trải qua kiểm tra nghiêm ngặt rối mới được cho đi.

“Tất cả nghe cho kỹ, Ngân Hồ rất giảo hoạt, có khả năng giả trang thành những người khác, điều tra cẩn thận, đừng để cho hắn vượt qua kiểm tra như lần trước, nghe rõ chưa?”

“Dạ.” Đám ám vệ nghiêm túc nhìn người dẫn đầu, không dám có chút lười biếng.

Mặt biển xanh biếc, người giúp việc ở Ám đảo chưa bao giờ thấy cuộc kiểm tra nào nghiêm khắc như vậy, không tránh khỏi có chút kinh hãi, mấy cô gái chưa từng được nhìn trực tiếp ám vệ trong truyền thuyết càng sợ tới mức chậm chạp không dám tiến lên.

“Dừng lại.” Ám vệ ngăn một người đàn ông lại, “Làm ơn đưa ra chứng minh thư, giấy chứng nhận công tác.”

“Dạ.” Người đàn ông bị ngăn lại khẽ run gật đầu, cuống quít từ túi tiền lấy ra chứng minh thư cùng giấy chứng nhận công tác trình cho ám vệ.

Ám vệ tùy ý lật vài cái, đem hai thứ trả lại cho anh ta, “Cho qua.”

Người đàn ông vừa định nhấc chân rời đi, “Đợi một chút.” Bị ám vệ quát khẽ một tiếng liền ngừng lại cước bộ, ngước mặt lên sợ hãi nhìn vẻ mặt không biểu tình của ám vệ.

Ám vệ lạnh lùng nhìn anh ta, bàn tay không hề báo động trước giựt mái tóc ngắn của anh ta lên, lực đạo to lớn làm cho anh ta đau đến nhe răng trợn mắt, rồi sau đó, mặt của anh ta cũng không thể may mắn thoát khỏi bị chà đạp một phen.

Ám vệ buông anh ta ra, “Anh có thể đi.”

“Dạ.” Người đàn ông đáng thương ủy khuất xoa da đầu rất nhanh rời đi.

Ám vệ khác nhìn bóng lưng chạy trối chết của anh ta, lấy khuỷu tay đụng ám vệ bên cạnh, “Ngân Hồ có tóc bạc dài đến eo, không có khả năng ngụy trang thành tóc ngắn đâu?”

Anh không cho là đúng nhẹ giọng hừ hừ, “Ai dám cam đoan? Cẩn thận vẫn hơn.”

Một cô gái kéo theo túi hành lý đến gần, ám vệ xoay người kêu một cô gái xinh đẹp lạnh lùng gần đó, “Thiên Diệp, cô tới đây một chút.”

“Đến đây.” Thiên Diệp đi tới, trực tiếp đi đến trước mặt cô gái, “Vị ŧıểυ thư này, mời.”

Cô gái tuy vẻ mặt sợ hãi nhưng vẫn phối hợp đi theo Thiên Diệp vào căn nhà kho nhỏ.

Một phút đồng hồ trôi qua, các cô đi ra, Thiên Diệp gật đầu với ám vệ kia, rồi sau đó mới nói với cô gái kia, “ŧıểυ thư, cô có thể đi qua.”

“Anh nghĩ Ngân Hồ sẽ ngu xuẩn đến mức áp dụng chiêu thức thoát thân giống lần trước sao?” Thiên Diệp khó hiểu hỏi.

“Ai biết được?” Ám vệ lúc nãy gọi cô nhún nhún vai, “Nếu như không lên thuyền, cho dù là hồ ly gian trá giảo hoạt, ở trong Ám đảo hắn chạy đằng trời cũng không thoát.”

“Dừng lại.” Ám vệ chặn ba gã đang khiêng một cái thùng gỗ tròn lại, “Các anh đang làm gì?”

“Dạ, chúng tôi phụ trách vận chuyển rượu nho.”

“Đưa chứng minh thư cùng với giấy chứng nhận công tác.”

“Dạ.”

Ba gã nam tử thả xe đẩy trong tay ra, phối hợp xuất ra chứng minh thư cùng với giấy chứng nhận công tác.

“Thùng gỗ kia chính là rượu?” Ám vệ quét mắt về phía thùng gỗ trên xe đẩy.

“Dạ đúng vậy.” Một người đàn ông kính cẩn đáp lời.

“Tôi nhớ chủ tử hình như không uống rượu nho? Rượu này từ đâu mà đến? Đem đi nơi nào?” Ám vệ cau mày, nghi hoặc nhìn ba gã đàn ông, ba gã đàn ông hai mặt nhìn nhau, “Bọn tôi cũng không rõ.”

Ngân Hồ cao ngạo như vậy người sao có thể trốn trong thùng gỗ, ám vệ mặc dù cảm thấy kỳ quái thật nhưng cũng không yêu cầu kiểm tra thùng gỗ, chỉ chăm chú kiểm tra ba gã đàn ông rồi cho bọn họ đi.

Mà trên thực tế, Ngân Hồ đích thực là ở trong thùng gỗ, hơn nữa còn cực kỳ chật vật.

Giờ phút này khuôn mặt tuấn mĩ sớm đã không còn biểu lộ vẻ mặt bình tĩnh bất cần đời như lúc trước nữa, mà thế vào đó là thần sắc tức giận, vào thời khắc đặc biệt này, lại ở dưới mái hiên nhà người ta, anh ta cũng không thể tùy ý nổi giận.

Cho đến khi bên ngoài không có tiếng vang nữa, Ngân Hồ mới lập tức phá thùng ra, đỉnh đạc đi ra buồng nhỏ trên tàu, đứng ở boong thuyền nhìn một đám ám vệ, nghĩ đến cái thùng gỗ nhỏ xíu, đột nhiên có loại cảm giác bị đùa giỡn.

“Ha ha……..” Anh ta không giận ngược lại cười, mặt tuấn mỹ thoạt nhìn so với bất luận cái gì cũng đều nguy hiểm hơn, “Phượng Dạ Hoàng, Phượng Dạ Diễm, món nợ này tôi sẽ ghi nhớ.”

Lại quay lại bên kia, sau khi ba gã đàn ông phụ giúp khiêng thùng gỗ lên thuyền, Mị La từ phòng bảo vệ nghỉ ngơi đi ra, giơ một tay lên, “Thu đội, ám vệ đều tự trở lại cương vị của mình.”

“Dạ.” Chúng ám vệ gật đầu.

“Tại sao chủ tử lại để Ngân Hồ chạy?”

“Nghe nói hắn quấy rầy đến hai vị chủ tử.”

“Tại sao chủ tử không cho chúng ta bắt sống hắn?”

“Không phải nói muốn tra ra mục đích hắn lẻn vào ám đảo sao?”

“Bắt sống sau đưa đến Lôi Sát đường nghiêm hình khảo cung là được.”

“Đối phương là Ngân Hồ, là sát thủ nổi danh nhất thế giới, cậu cho rằng chỉ nghiêm hình khảo cung là có thể đối phó được? Bắt hắn chẳng phải là đả thảo kinh xà?”

“Nhưng hắn tự tiện xông vào Ám đảo, chuyện như vậy đủ để đem hắn mang đến Lôi Sát đường không phải sao?”

“Đối phương dù sao cũng là người của Hắc Đế Tư, cậu như thế nào nhiều chuyện như vậy? Cách làm của chủ tử, chúng ta không tư cách xen vào, chúng ta chỉ cần phục tùng.”

“Hai người các cậu là muốn tiếp nhận hình phạt của Lôi Sát đường sao?” Mị La quay sang lạnh lùng trừng mắt với hai cái ám vệ đang nói chuyện đằng sau.

Hai ám vệ cả kinh, vội vàng nghiêm mặt nói, “Thuộc hạ biết sai, xin thứ tội.”

Đại đội ám vệ đều tự trở lại cương vị của mình, mà Ngân Hồ thì tức giận rời khỏi Ám đảo, cứ như vậy, trò chơi trốn tìm của ám vệ và Ngân Hồ chơi hai ngày qua chính thức kết thúc.
break
Anh Rể Cứ Muốn Tôi
Ngôn tình Sắc, Sủng
Chỉ Mê Đội Trưởng Đội Bóng Rổ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Hắn Như Lửa
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc