Không Cần Đến Trêu Chọc Ta

Chương 38: Học trưởng vô tội

Trước Sau

break
Thân thể Nhỏ nhắn cuộn mình nằm nghiêng trên giường lớn màu lam, tóc đen rối tung như hải tảo xinh đẹp dưới biển.

Vô ý thức “ưm” một tiếng, mí mắt chậm rãi mở ra, lộ ra một đôi mắt sáng ngời.

“ŧıểυ Mạc? ŧıểυ Nhiên?”

Đầu giường, Sở Mạc, Sở Nhiên ngồi xổm trước người Tô Mộ Thu, khuôn mặt nhỏ xinh đáng yêu mỉm cười ngọt ngào.

“Mẹ, chào buổi sáng.”

Cánh môi mềm non nớt một trái một phải nhẹ nhàng in lên gò má cô.

Cô cười ôn nhu, “Bảo bối, chào buổi sáng.” Cô muốn ngồi dậy, mới phát hiện toàn thân vô lực như nhũn ra, xương cốt rã rời.

Bọn họ không biết khống chế yêu cầu, thân thể của cô thật sự không chịu đựng nổi.

Sở Mạc Sở Nhiên giữ chặt cánh tay cô, nâng cô dậy.

Lòng cô tràn đầy vui mừng, “Cám ơn ŧıểυ Mạc, ŧıểυ Nhiên.” Cô ôm hai con trai vào trong ngực, hôn lên trán bọn chúng, còn bọn chúng thì ôm chặt cổ của cô, cọ cọ nhẹ.

Không giống như trước, sau khi hoan ái xong có cảm giác nóng bỏng, lần này hạ thể sảng khoái, cảm giác mát lạnh làm cho đáy mắt cô hiện lên dị sắc, rõ ràng đã được xử lý qua, còn được bôi thuốc mỡ.

Ngoài cửa sổ ánh sáng mặt trời sáng lạn chói mắt, cô nhìn đồng hồ trên tường.

Chín giờ bốn mươi phút. Cô lại ngủ muộn như vậy.

“ŧıểυ Mạc, ŧıểυ Nhiên có ngoan ngoãn ăn điểm tâm sáng không?” Cô xoa xoa đầu bọn chúng, vẻ mặt ôn nhu cưng chiều.

“Dạ có.” Sở Mạc, Sở Nhiên đồng thanh trả lời, “Mẹ đã dậy, vậy mau đi ăn sáng đi? Dì Ngữ Nhu làm bánh ngọt ăn rất ngon!”

Cô lắc đầu, “Không vội, mẹ vẫn chưa đói.”

“Mẹ, ŧıểυ Mạc thật ghét bọn họ.” thanh âm Sở Mạc rầu rĩ vang lên bên tai cô, “Không cho chúng con làm ồn mẹ còn chưa nói, còn uy hiếp chúng con từ nay về sau không thể chạm vào mẹ, bằng không sẽ đem chúng con ném đến Liệt Phong đường, vĩnh viễn không thể gặp mẹ.”

“ŧıểυ Nhiên cũng ghét bọn họ, tối hôm qua bọn họ ném ŧıểυ Mạc, ŧıểυ Nhiên trở lại phòng kia, ném rất mạnh làm cho mông nhỏ của ŧıểυ Nhiên thật đau.” Sở Nhiên bẹt cái miệng nhỏ nhắn, mở to mắt đáng thương nhìn cô.

Biết rõ bọn họ vô tình, vẻ mặt cô đau lòng, xoa xoa mông nhỏ của Sở Nhiên, “Còn đau không? Mẹ giúp ŧıểυ Nhiên xoa xoa.”

Sở Mạc ở trên cổ cô, hung ác trừng cậu.

ŧıểυ Nhiên ngu ngốc! Đã nói bao nhiêu lần rồi, có thể làm nhưng không được làm cho mẹ đau lòng! Coi chừng ta đánh ngươi!

Được được! Lần sau ŧıểυ Nhiên nhất định chú ý a!

Sở Nhiên nhăn nhăn mũi, dí dỏm le lưỡi.

“Mẹ đừng lo lắng, ŧıểυ Nhiên không đau.” Cậu lắc đầu với mẹ, mắt to tròn nháy nháy, thật là đáng yêu.

“Mẹ nói với bọn họ để cho ŧıểυ Mạc, ŧıểυ Nhiên từ nay về sau ngủ cùng mẹ không được sao ạ?” Sở Mạc chu môi, làm nũng lắc lắc cánh tay của cô, ánh mắt đáng thương giống như bị người khác vứt bỏ.

Nhớ tới lời uy hiếp tối hôm qua, cô bất đắc dĩ thở dài, sờ sờ đầu hai cục cưng, “ŧıểυ Mạc, ŧıểυ Nhiên đã bốn tuổi, không còn là ŧıểυ bảo bảo nữa, các con phải học tính tự lập, hiểu không? Cho nên từ nay về sau mẹ không thể ngủ cùng ŧıểυ Mạc ŧıểυ Nhiên nữa!”

“Mẹ không ngủ cùng ŧıểυ Mạc ŧıểυ Nhiên nữa có phải ý của bọn họ không? Hừ! ŧıểυ Nhiên chán ghét bọn họ!”

Sở Nhiên mất hứng hừ lạnh, vẻ mặt tức giận.

“Mẹ là của chúng con.” Sở Mạc ôm sát cổ Tô Mộ Thu, vừa nghĩ tới khả năng mẹ sẽ bị bọn họ cướp đi, cậu đã cảm thấy thật ghét, thật ghét. Không được! Cậu sẽ không để cho mẹ bị cướp đi!

Cô cười bất lực, “ŧıểυ Mạc, ŧıểυ Nhiên biết bọn họ là ai không?”

“Dạ.” Bọn họ gật đầu.

Cô ôm chặt hai con trai, vẻ mặt áy náy, “Mẹ thực xin lỗi các con.”

Sở Mạc, Sở Nhiên liếc nhau, trong mắt là sự thâm trầm không nên có ở lứa tuổi bọn chúng, “Mẹ không cần cảm thấy có lỗi với ŧıểυ Mạc, ŧıểυ Nhiên, bọn con chỉ cần có mẹ là đủ rồi.”

“Là mẹ vô dụng, không thể cho ŧıểυ Mạc, ŧıểυ Nhiên một gia đình đầy đủ.”

“ŧıểυ Mạc, ŧıểυ Nhiên không cần ba.”

Hai người bại hoại đó không có cũng được, đều do bọn họ nên mẹ vẫn thường lén lút khóc, thật căm hận bọn họ.

Cô nhìn chằm chằm bọn nhóc, cười cưng chiều, “Được, không cần ba, vậy sau này ŧıểυ Mạc, ŧıểυ Nhiên phải phụ trách nuôi mẹ đó!”

Tuy so với những đứa trẻ bình thường khác hiểu chuyện hơn, nhưng dù sao vẫn là con nít, trong ánh mắt sự khát vọng tình thương của cha không che giấu được, cô biết, dù sao cô cũng đã từng trải qua.

Rầm rầm rầm ·······

“Mời vào.”

“Chị Diệc Thanh.” Tô Mộ Thu nhìn về phía người mới tới.

“Dì Diệc Thanh.” Sở Mạc Sở Nhiên gọi thật ngọt ngào.

“Ngoan!” Diệc Thanh xoa xoa đầu bọn nhóc, cười ôn nhu, cô quay đầu nhìn về phía Tô Mộ Thu, “ŧıểυ Thu, em đã dậy, trước hết đi rửa mặt đi, hai vị thiếu gia chờ em ở phòng khách, có khách tới tìm em.”

Tô Mộ Thu cảm thấy kỳ quái, là ai tìm cô? Mà còn đến Phượng gia tìm?

Nhìn ra nghi ngờ của cô, Diệc Thanh sờ sờ đầu của cô, “Chị cũng không rõ là ai, là Sở thiếu gia mang tới.”

Tô Mộ Thu gật đầu, “Phiền chị nói với bọn họ lát em nữa sẽ xuống.”

“Được.” Diệc Thanh gật đầu, nhìn về phía Sở Mạc, Sở Nhiên đang dính trên người Tô Mộ Thu, “Hai ŧıểυ bảo bối cùng dì đi ra ngoài trước nha!”

“Không muốn” Bọn họ lắc đầu, “Bọn con chờ mẹ.”

“Vậy dì đi trước!” Diệc Thanh cười cười, xoa hai má bọn nhóc, thật mềm, thật trơn, thật đàn hồi, khó trách những ŧıểυ nha đầu kia cả ngày oa oa kêu muốn nựng bọn chúng bên tai cô, ngay cả cô cũng nựng đến nghiện, ha ha.

“Dì, lát nữa gặp.” Bọn chúng phất phất tay với cô.

“Được, dì sẽ mang chocolate cho bảo bối ăn.”

Diệc Thanh dí dỏm nháy mắt sau đó xoay người rời phòng.

Bởi vì có khách chờ, Tô Mộ Thu không muốn kéo dài thời gian, rửa mặt qua loa, chọn lấy một bộ váy liền màu xanh đơn giản trong đống quần áo giá trị xa xỉ, cô kéo tay Sở Mạc, Sở Nhiên đang ngoan ngoãn ngồi ở trên giường, “Chúng ta đi xuống đi!”

“Dạ.” Bọn nhóc nghe lời cô đi ra khỏi phòng, bước xuống phòng khách dưới lầu.

Tại đầu bậc thang đụng phải Phượng Dật Hành cùng Lãnh Nghiên đang đi lên, Sở Mạc, Sở Nhiên mỉm cười ngọt ngào, chào thật mềm mại.

“Ông nội bà nội.”

Phượng Dật Hành cùng Lãnh Nghiên xoay người, mỗi người ôm lấy một đứa.

“Cả đêm không thấy, có nhớ ông nội không?” Phượng Dật Hành sờ sờ cái mũi Sở Mạc.

“Nhớ! Rất nhớ…!” Sở Mạc hôn lên mặt ông, trong lòng rất vui vẻ.

“Lão gia, phu nhân.” Tô Mộ Thu khẽ gật đầu, kính cẩn hành lễ.

Cô sẽ không cho rằng sinh hai người con trai là có thể tùy ý cho mình là nữ chủ nhân Phượng gia, cô cũng không có hứng thú đó.

“ŧıểυ Thu, phòng khách có khách tìm con, con trước đi xuống đi! Bọn trẻ giao cho chúng tôi.” Lãnh Nghiên cười cười nói với cô.

“Dạ.” Cô gật đầu, nhìn hai con trai, “ŧıểυ Mạc, ŧıểυ Nhiên phải nghe lời không được quậy phá nha!”

“Sẽ không quậy phá, ŧıểυ Mạc, ŧıểυ Nhiên rất ngoan, là đứa trẻ hiểu chuyện nhất.” Lãnh Nghiên nhìn hài tử, trong mắt tràn đầy cưng chiều vui vẻ.

“So với hai thằng nhóc kia hiểu chuyện gấp nghìn lần.” Phượng Dật Hành hừ lạnh, nghĩ đến Phượng Dạ Hoàng cùng Phượng Dạ Diễm liền tức giận, thiên sứ như ông tại sao lại sinh ra ác ma, mà ác ma bọn họ tại sao có thể sinh ra thiên sứ? Đúng là không công bằng!

“ŧıểυ Thu đi trước ạ.” Tô Mộ Thu gật gật đầu, cười ôn nhu với họ rồi xoay người xuống lầu.

Trong phòng khách lớn, mấy nữ giúp việc kính cẩn đứng ở một bên, Phượng Dạ Hoàng cùng Phượng Dạ Diễm đang lười biếng tựa người vào ghế sô pha, hình dáng bất đồng khác xa nhau, thần sắc lại không có sai biệt, mắt phượng híp lại, ánh mắt tà tứ nghiền ngẫm nhìn xem người đàn ông ở sô pha đối diện.

Trên ghế sô pha đối diện, Sở Ngự thờ ơ vuốt vuốt chiếc ly trong tay, trong mắt nồng đậm vui vẻ, bên cạnh anh là một người đàn ông khôi ngô, nhưng thần sắc không được tự nhiên, ngồi nghiêm chỉnh, thở cũng không dám thở mạnh, thỉnh thoảng ngước mắt nhìn hai người đàn ông toàn thân phát ra cảm giác áp bách ở đối diện, sau đó lại nhanh chóng hạ mắt xuống, mắt nhìn mũi, lỗ mũi nhìn trái tim.

“Anh Sở.”

Giọng nói trong trẻo của Tô Mộ Thu vang lên phá tan không khí quỷ dị trong phòng khách.

“Ha ha ···” Sở Ngự cười nhẹ, “ŧıểυ Thu, em đã tới!” Anh rõ ràng nghe được người đàn ông thở ra một hơi nhẹ nhõm, nếu cô không xuất hiện không chừng một giây sau anh ta sẽ chạy trốn a!?

“Tần học trưởng?” Tô Mộ Thu kinh ngạc nhìn xem nam tử trẻ tuổi tuấn lãng bên cạnh Sở Ngự.

“ŧıểυ Mộ.” Tần Tử Dương đứng lên nhìn Tô Mộ Thu.

Phượng Dạ Hoàng cũng đứng lên, chậm rãi tiến đến ôm lấy Tô Mộ Thu, không để ý đến sự kháng nghị của cô, trở lại trên ghế sô pha, để cô ngồi ở giữa anh và Diễm.

Lập tức, hai cánh tay sắt song song quấn lên vòng eo cô.

“Các anh không nên quá đáng!” Vẻ mặt cô xấu hổ và giận dữ, hai tay dùng lực muốn kéo hai cánh tay ở trên eo ra, mặc dù biết không thể lay chuyển được bọn họ.

Tần Tử Dương kinh ngạc trừng lớn mắt, không thể tin được nhìn bọn họ, “ŧıểυ Mộ em ····”

Đôi mắt Phượng Dạ Diễm nhướng lên lạnh lùng liếc anh, “Đừng ŧıểυ Mộ này, ŧıểυ Mộ nọ, cô ấy tên là Tô Mộ Thu, không phải ŧıểυ Mộ của cậu.” Tiếng nói thấp lãnh.

“Tôi ···” Tần Tử Dương nghẹn lời, không rõ chuyện gì xảy ra, rõ ràng là Sở Ngự lôi cậu tới, cậu mới bất đắc dĩ phải tới gặp Tô Mộ Thu, “ŧıểυ Thu ····”

“ŧıểυ Thu là để cho cậu gọi sao?” Phượng Dạ Hoàng hừ lạnh, con ngươi lạnh lẽo không thèm che giấu nhìn thẳng về phía cậu ta.

“Tôi········” Khuôn mặt tuấn tú của Tần Tử Dương tú trắng xanh, xoay đầu đi để che giấu hàn ý tỏa ra toàn thân.

“Các anh không cần phải khinh người quá đáng!” Tô Mộ Thu không đành lòng nhìn Tần Tử Dương bị khó xử.

“Như thế nào? Em đau lòng? Cậu ta là gì của em?” Phượng Dạ Hoàng dùng ngón trỏ nâng cằm cô lên, lạnh lùng nhìn cô.

Cô lạnh lùng đối diện anh, “Anh đang cố tình gây sự! Anh ấy là học trưởng của tôi tại đại học Thanh Dương, rất hay giúp đỡ tôi.”

“Giúp đỡ như thế nào? Trên giường cũng giúp sao?”

“Anh ····” Đáy mắt cô xẹt qua thần sắc bi thương, nếu đã cho rằng cô là người phụ nữ chơi bời, vì sao còn cố ý muốn nhục nhã cô?

Sự bi thương trong mắt cô làm cho anh đau lòng, anh ôm sát cô, “Thực xin lỗi.” Anh tiến đến gần bên tai cô, môi mỏng khẽ mở, nói thật nhỏ.

Anh đã từng nói sẽ không để cho cô thương tâm nữa, nhưng mà anh không khống chế được, anh không thể chịu đựng được việc trong mắt cô có người đàn ông khác.

Cô mở to mắt, vẻ mặt khiếp sợ. Cô không nghĩ tới khả năng có thể nghe được lời xin lỗi của anh, kiêu ngạo như anh làm sao có thể nói lên hai từ đó. Điều này thể hiện cho cái gì? Cô không muốn đoán.

“Phượng thiếu gia, chúng tôi thật sự chỉ là bạn.”

Tần Tử Dương ở một bên không biết tình huống, chỉ thấy Phượng Dạ Hoàng sắc mặt âm trầm nên cậu lo lắng mở miệng.

Phượng Dạ Hoàng cùng Phượng Dạ Diễm hừ lạnh, sắc mặt không có ý tốt đối với cậu ta.

Tô Mộ Thu giãy ra khỏi lồng ngực của Phượng Dạ Hoàng, cố gắng bình tĩnh, quay đầu nhìn về phía Tần Tử Dương, “Học trưởng tìm em có chuyện gì không?”

“ŧıểυ ···” Chữ “Mộ” còn chưa nói ra thì Tần Tử Dương đã nhìn thấy ánh mắt rét lạnh của Phượng Dạ Hoàng cùng Phượng Dạ Diễm lập tức nuốt vào trong, “Em một tuần lễ không có tới trường học, cũng không xin nghỉ, anh ···· a không, trường học lo lắng có xảy ra chuyện gì không, cho nên yêu cầu anh thử liên lạc.” Không nghĩ tới lại liên quan tới Phượng gia.

Câu nói thứ hai cậu không dám nói ra miệng. Cô cùng Phượng gia có quan hệ thật sự làm cho anh rất khiếp sợ, hoàn toàn ngoài dự đoán.

Cô cười ôn nhu, “Thật có lỗi, em không có xin nghỉ, làm học trưởng phiền toái, liên lụy anh phải đặc biệt chạy tới đây một chuyến.”

Tần Tử Dương lần đầu tiên mỉm cười từ lúc đến đây tới giờ, “Không có gì, đây là trách nhiệm của hội học sinh.”

“Ha ha ···” Cô nở nụ cười, “Học trưởng có trách nhiệm như vậy, có phải em nên hỗ trợ nhiều hơn cho công việc của hội trưởng?”

“Điều đó là đương nhiên!” Tần Tử Dương cười nhìn cô.

Sở Ngự từ đầu đến cuối một mực không nói chuyện, chỉ giữ vẻ mặt nghiền ngẫm, sắc mặt Phượng Dạ Hoàng cùng Phượng Dạ Diễm càng ngày càng âm trầm, Phượng Dạ Diễm khẽ vẫy tay, một nữ giúp việc đi tới trước mặt anh.

“Đem hai ŧıểυ quỷ tới đây.”

Sở Ngự, Tô Mộ Thu, Tần Tử Dương nghi hoặc nhìn anh, vẻ mặt khó hiểu.

Một lát sau, hai cô gái song sinh ôm Sở Mạc cùng Sở Nhiên xuất hiện.

“Cậu!” Vẻ mặt bọn chúng vui mừng, phóng xuống mặt đất, không thể chờ đợi lập tức chạy về phía Sở Ngự, nhào vào trong ngực.

“ŧıểυ quỷ, cậu rất nhớ các con, các con có nhớ cậu không?” Sở Ngự cưng chiều ôm chặt hai thân thể nho nhỏ.

“Có! Nhớ…rất nhớ…!” Sở Mạc, Sở Nhiên gật đầu thật mạnh, vẻ mặt thành thật, dường như e sợ anh sẽ không tin.

“Ha ha ···· cậu thật yêu các con.” Anh xoa chiếc mũi thanh tú của hai nhóc.

“Lại đây.” Phượng Dạ Hoàng lạnh giọng nói.

Sở Mạc, Sở Nhiên nặng nề hừ một tiếng, cuộn người trong ngực Sở Ngự giả bộ như không có nghe đến.

“Ngoan!” Sở Ngự vỗ vỗ đầu bọn chúng, “Nghe lời đi, các con xem, mẹ ở đằng kia!”

Bọn nhóc quay đầu lại, nhìn thấy Tô Mộ Thu bị kẹp ở giữa Phượng Dạ Hoàng cùng Phượng Dạ Diễm.

“Mẹ.” Bọn họ nhảy ra khỏi ngực của Sở Ngự chạy tới trước mặt Tô Mộ Thu, trước khi thân thể chạm được cô liền bị xách đến trước ngực của Phượng Dạ Hoàng cùng Phượng Dạ Diễm.

“Quên những gì tôi đã nói với hai nhóc sao?” Phượng Dạ Diễm hỏi thật nhẹ nhàng, cười tà nhìn Sở Nhiên trong ngực mình.

Sở Nhiên quay đầu đi không nhìn anh, đáng thương nhìn qua Tô Mộ Thu, “Mẹ.”

Tô Mộ Thu muốn ôm Sở Nhiên, duỗi tay ra lại bị Phượng Dạ Diễm đè xuống, cô bất đắc dĩ nói, “Anh······”

Tần Tử Dương nghe được Sở Mạc, Sở Nhiên gọi Tô Mộ Thu là mẹ thì lộ ra khuôn mặt trắng xanh, nhìn gương mặt bốn người bọn họ tương tự nhau, trong lòng dần dần nặng nề.

“Cô ấy đã có con rồi, cậu nên biết, từ lúc bắt đầu, cậu đã không có cơ hội chiến thắng, đừng vọng tưởng có được tâm tư của cô ấy.” Phượng Dạ Hoàng thâm thúy nói, mắt phượng không hề che giấu chán ghét đối với Tần Tử Dương.

Cùng là đàn ông, anh nhìn ra được khát vọng trong ánh mắt cậu ta, anh chán ghét người đàn ông khác ngấp nghé người phụ nữ của anh.

“Tôi······” Tần Tử Dương quẫn bách cúi đầu xuống, “Tôi không có.”

Phượng Dạ Diễm hừ lạnh, “Có hay không chính cậu biết rõ nhất.”

Tô Mộ Thu cau chặt mày, nhìn Tần Tử Dương, quay đầu lại trừng mắt Phượng Dạ Hoàng cùng Phượng Dạ Diễm, “Các anh không nói lý lẽ!”

“Ha ha ···” Sở Ngự ở bên cạnh cười đến đau cả hông.

Hiếm khi thấy Hoàng cùng Diễm ngây thơ như vậy, giống như hai cậu bé mới lớn. Những người khác không thấy được thật sự là lỗ vốn, ha ha ····

“Xin lỗi!” Tần Tử Dương đứng lên, vẻ mặt quẫn bách, “Trường học còn có chút việc! Tôi cáo từ trước.” Cậu ta một khắc cũng không dám ở lâu, không dám quay đầu lại chỉ một mực đi thẳng về hướng cửa.

“Học trưởng!” Tô Mộ Thu đứng lên, gọi một tiếng, muốn đuổi theo liền bị Phượng Dạ Hoàng giữ chặt.

“Các anh rất quá đáng!” Cô gạt tay anh ra, cắn cắn môi, chạy lên lầu.

“Các cậu quá trớn rồi.” Sở Ngự chán nản nói. A, không được a! Lần này anh tới là tìm ŧıểυ Thu có việc vậy mà bọn họ lại chọc cho cô tức giận bỏ đi.

“Biết rõ quá trớn anh còn đem cậu ta tới. Không phải anh nên vui mừng với kết quả này sao?” Khóe môi Phượng Dạ Hoàng kéo ra một nụ cười mỉa mai.

“Ha ha ··” Sở Ngự cười mỉa, “Hoàng lão đại anh minh.” Tần Tử Dương đáng thương, bị anh dùng làm vật thí nghiệm, kiểm tra xem Hoàng cùng Diễm xem trọng ŧıểυ Thu đến đâu. Thật sự là có lỗi!

“Ngự, có phải anh rất rảnh rỗi không? Những văn kiện Vân giao cho anh đều giải quyết xong rồi? Hay là anh không muốn tình nhân nhỏ của mình nữa?” Phượng Dạ Diễm nhìn anh. Vẻ mặt tà tứ vui vẻ.

“Đương nhiên không phải!” Sở Ngự oán giận kêu lên, tâm tư xoay chuyển một cái, mặt mày cười đến cong cong.

Sở Mạc, Sở Nhiên ở trong ngực Phượng Dạ Hoàng cùng Phượng Dạ Diễm liếc nhìn nhau, nhún nhún vai, để mặc bọn họ ôm, nhìn ba cáo già tâm tư chuyển đổi.
break
Đàn Anh Cứ Muốn Tôi
Sắc, Sủng, Nữ Cường, Nam Cường
Ước Hẹn Với Hai Người Đàn Ông (H)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Thái Tử Tỷ Phu Và Cô Em Vợ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc