Không Bằng Anh (H)

Chương 5: Không Bằng Anh (H)

Trước Sau

break

"Ồ."
Không ai chỉ dẫn, cô tự nhiên không hiểu những quy tắc này.
Trưởng phòng trường quay nói: "Hỏng một cái rồi, cô cứ ghi hình trước đi, sau này sửa xong sẽ đưa cho cô."
Cảnh Dao không quá để ý, chỉ lại ồ một tiếng.
Thực ra cô chỉ muốn hỏi xem chuyện gì đang xảy ra.
Bởi vì dù micro không hỏng, cô cũng chẳng nói được mấy câu, cảnh quay cuối cùng được phát sóng, có lẽ còn ít hơn cả một nhân viên vô tình lọt vào khung hình.
Nói một cách nhẹ nhàng là đến ghi hình, nói khó nghe hơn chính là đến làm bối cảnh. Vừa mới hy vọng có một lúc tất cả mọi người đều trong khung hình, đạo diễn lại đột nhiên hô dừng.
Cảnh Dao cảm thấy vô cùng khó hiểu.
Mọi người trên trường quay cũng nhìn nhau, hỏi xem chuyện gì đang xảy ra.
"Cô gái kia—" đạo diễn cất cao giọng nhưng không nhớ tên cô, suy nghĩ mãi, chỉ từ xa dùng ngón tay chỉ về phía cô.
Tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía cô.
Cảnh Dao ngẩn người, giơ tay chỉ vào mình: "Tôi sao?"
"Đúng, đúng, đúng, chính là cô." Đạo diễn nói: "Cô đứng sang bên kia đi. Lùi lại một chút, lùi thêm chút nữa... Đúng rồi!"
Ông ta rất hài lòng với vị trí hiện tại, bảo Cảnh Dao đừng động đậy: "Cứ đứng đó đi. Được rồi, tất cả mọi người giữ nguyên vị trí, chuẩn bị bắt đầu."
Và Cảnh Dao đã không còn trong khung hình.
Lúc này, Trần Du Thời đang đứng bên cạnh quan sát. Cảnh Dao một mình ngồi ở góc, cầm bát đũa vừa mới chưa kịp đặt xuống, khuấy cơm trắng, từng miếng từng miếng nuốt xuống.
Cũng không thấy cô khóc.
Còn vui vẻ gọi điện cho Tạ Triều Dương, nói rằng mình đang được ăn cơm miễn phí.
Tạ Triều Dương mắng cô là đồ ngốc, nói: "Chị gái, đó vốn là phần cơm trưa của chị mà."
"Ừ." Cảnh Dao mặt lạnh như tiền: "Cảm ơn anh nhắc nhở, anh im đi. Anh làm phiền tâm trạng đẹp đẽ của em rồi đấy."
"Không phải em đang quay chương trình sao? Sao lại rảnh gọi cho anh?" Tạ Triều Dương nắm được trọng tâm.
Cảnh Dao nhìn về phía cảnh quay ồn ào ở phía xa. Trong lòng chợt chua xót, cô nói: "Xong rồi mà."
Giọng điệu nghe rất bình thản.
Lời nói có vẻ nhẹ nhàng nhưng Tạ Triều Dương nghe ra được vị chua xót trong giọng cô. Anh nghiến răng nói: "Dao Dao, hay là chúng ta..."
Anh chắc chắn định nhắc đến chuyện hủy hợp đồng.
Cảnh Dao biết điều đó. Nhưng 500 triệu tiền phạt bồi thường, họ làm sao có đủ nổi.
Hải Giải Trí giờ đây hành hạ cô, chính là để kiếm món tiền này, Cảnh Dao kiên quyết không chịu, đặt đũa xuống bàn với tiếng "Bạch", bảo Tạ Triều Dương đừng nhắc nữa.
"Em sẽ không mãi như thế này đâu." Cô nói: "Tạ Triều Dương, anh phải tin em chứ."
Cảnh Dao hùng hồn nói xong câu đó. Bưng bát cơm đứng dậy, chân lại vướng vào đồ đạc trên sàn, ngã thẳng một cái chúi mặt xuống đất.
"Á—" Lòng bàn tay đau điếng, đầu gối cũng vậy, may mắn duy nhất là chiếc bát này chất lượng tốt, không dễ vỡ như thủy tinh hay sứ nên không có mảnh vỡ đâm vào tay cô, cũng không phải đền tiền.
Chỉ là lúc ấy, nước mắt bỗng rơi.
Ngẩng đầu, trong làn nước mắt mờ ảo, cô thấy một đôi giày da đen.
Người đàn ông đứng trước mặt cô.
Vẫn mặc chiếc áo sơ mi xám đầy ấn tượng, tay cầm chai nước suối vừa lấy từ tủ lạnh, thân chai còn bốc khói lạnh. 

Dường như anh vừa mở nắp chai.
Chiếc bát lăn lóc đến chân anh vài hạt cơm trắng bắn lên đôi giày da đắt tiền. Dầu mỡ từ thức ăn cũng bắn lên mặt giày.
Trông thật chói mắt.
Trần Du Thời nhíu mày.
Má, tai và cổ Cảnh Dao đỏ ửng lên như vừa bị ném vào nồi hấp.
"Ơ..." Cô cân nhắc từ ngữ, cuối cùng vẫn chịu đau, cầu cứu Trần Du Thời: "Anh có thể đỡ em dậy được không?"

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc