Nhà hàng thịt bò mà Chu Diệc Châu muốn ăn kia được mở trong làng đại học, đêm nào cũng có vô số thực khách đến đây nếm thử, cho nên Chu Diệc Châu và Tần Nhiêu phải đứng xếp hàng ở ngoài cửa một lát.
Có vẻ Tần Nhiêu rất bận, trong lúc xếp hàng đợi bàn anh đều nói chuyện điện thoại, được một lúc thì quay ra xe, để Chu Diệc Châu lẻ loi đứng xếp hàng một mình.
Vì là làng đại học nên có rất nhiều sinh viên, cho nên có người nghĩ Chu Diệc Châu là sinh viên cũng không phải lạ. Dù sao hôm nay cô ăn mặc giống hệt mấy cô em nóng bỏng trong câu lạc bộ.
Chu Diệc Châu còn cố ý trang điểm khác mọi ngày, cho dù đã là cuối mùa thu nhưng cô vẫn mặc quần tất màu đen, đôi chân thon thả được đôi tất đen trong suốt bao vây nhìn cực kỳ gợi cảm mê người, dưới chân là đôi boots đế cao, bên ngoài khoác thêm blazer màu đen kết hợp thêm cà vạt, vừa che được mông lại giấu được quần.
“Hello chị gái nhỏ, em có thể xin wechat của chị được không?”
Chu Diệc Châu đang chán chường lướt xem mấy video ngắn, bỗng dưng nghe thấy một giọng nói có vẻ thẹn thùng, tóc đuôi ngựa khẽ đảo qua, vừa quay đầu đã nhìn thấy một nam sinh cao lớn đang đỏ mặt nhìn mình.
Lâu lắm rồi Chu Diệc Châu chưa tiếp xúc với mấy nam sinh thế này, cô khoanh tay lại rồi hỏi: “Cậu là sinh viên à?”
Cậu ta gật đầu: “Ừm, trường đại học thể ȶᏂασ, còn chị?”
Cậu ta nhìn cô trang điểm xinh đẹp như vậy chắc hẳn học những ngành liên quan đến nghệ thuật: “Chị học phát thanh hay mỹ thuật đúng không?”
Khoé miệng Chu Diệc Châu cong lên, nghĩ cô là nữ sinh học nghệ thuật, chứng tỏ là khen cô xinh đẹp còn có thẩm mỹ.
Cậu ta thấy xung quanh cô không có ai, trong tay còn cầm số đợi bàn cách cậu ta 5 số, đánh bạo hỏi: “Chị đi một mình sao? Có muốn ngồi chung với tụi em không?”
Chu Diệc Châu nghĩ thầm, bây giờ sinh viên thẳng thắn quá nhỉ, chẳng đáng yêu bằng tên nhóc Tần Nhiêu kia hồi đi học gì cả.
“Không cần đâu, tôi có hẹn rồi.”
Cậu ta vẫn chưa từ bỏ ý định: “Cứ ngồi chung với nhau đi, dù sao bên trong cũng có bàn lớn mà.”
Chu Diệc Châu có lệ đáp lại một câu, cậu ta ấp úng hỏi: “Chị…có bạn trai chưa?”
Đúng lúc này có một bàn tay đặt lên vai Chu Diệc Châu rồi mạnh mẽ ôm cô vào trong ngực, ánh mắt sắc bén liếc qua tên sinh viên còn chưa mọc hết lông kia.
Chu Diệc Châu vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy gương mặt đen như đít nồi kia, nghẹn cười rồi ôm lấy eo anh: “Anh hai vừa đi đâu thế?”
Tần Nhiêu không vui lườm cô một cái, mới tách ra một chút mà đã không an phận, sau đó lại liếc nhìn tên nam sinh đang nhìn người trong ngực mình như hổ rình mồi kia: “Chưa thấy một nam một nữ bao giờ à?”
Cậu chàng kia sửng sốt nhìn người đàn ông mặc vest đi giày da ôm cô, bảo sao người đẹp độc thân trong trường càng ngày càng ít, hoá ra đã bị mấy tên mặt người dạ thú ngoài xã hội “bắt cóc” hết rồi, còn ngồi chung bàn cái quỷ gì nữa, khinh thường nhìn anh một cái rồi đi vào quán.
Tần Nhiêu không cảm xúc nhìn cô: “Lại quyến rũ người khác.”
“Sao lại nói vậy? Phải nói là mị lực của tôi quá mạnh mẽ chứ!”
Anh cười mà không nói, chẳng có lý do gì để phản bác cả, vì anh cũng bị cô mê hoặc rất nhiều năm rồi.
Chu Diệc Châu kéo ống tay áo của anh, cười vui vẻ: “Lần sau mà có người hỏi tôi có bạn trai chưa thì tôi phải trả lời thế nào đây?”
Anh lạnh nhạt nhìn đi nơi khác, ra vẻ không sao cả: “Cô thích trả lời sao thì mặc cô.”
Vẫn là thái độ mập mờ ấy, cơ bản là chẳng quan tâm mấy lời cô nói.
Chu Diệc Châu xuỳ một tiếng rồi đẩy anh ra: “Được rồi, vậy tôi sẽ nói bạn trai tôi qua đời vì bệnh ung thư, tôi vì bạn trai mà đóng cửa trái tim.”
“Chu Diệc Châu.” Anh lập tức gắt lên, tuy giọng không lớn nhưng nghe cực kỳ bất mãn.
Chu Diệc Châu nhướng mày, quay đầu lại: “Sao thế? Tôi đâu có nói anh? Mạng anh còn dai lắm.”
Lúc này nhân viên gọi số 55 vào tiệm, Chu Diệc Châu cố tình va vào người anh, tóc đuôi ngựa vung lên rồi đi vào bên trong.
Nước canh ở tiệm này tươi ngon cho nên vừa ngồi vào bàn, Tần Nhiêu đã múc một chén canh rồi đưa cho Chu Diệc Châu đang ngồi đối diện ăn sương sáo.
Chu Diệc Châu kinh ngạc: “Gì thế?”
“Mặc ít thế không lạnh à? Uống nước canh trước đi.” Tần Nhiêu nhìn chằm chằm chỗ cổ tay cô đã lộ ra màu hồng phấn nhàn nhạt, rõ ràng còn chưa tới mùa đông.
Hoá ra là quan tâm cô, trong lòng Chu Diệc Châu vui vẻ, đẩy chén sương sáo sang một bên để uống canh mà anh múc, còn không quên nói: “Tôi mặc ít thế này còn không phải anh được hời à?”
Anh chẳng cho là đúng: “Tôi thấy hình như không phải vậy đâu.”
Tay Chu Diệc Châu chống lên mặt, nhỏ giọng tán tỉnh: “Anh ơi, người khác chỉ có thể nhìn nhưng anh được sờ mà.”
Nói xong cẳng chân của cô bắt đầu không an phận, mũi giày như radar cọ vào giữa háng anh, khiến mặt anh ngẩn ra, sau đó nắm lấy cổ chân thon nhỏ kia, không cho cô làm bậy.
Mới vào cửa cô đã bị ném lên giường lớn, chưa kịp nằm ổn thì quần tất đã bị anh kéo xuống rồi vứt sang một bên, để lộ ra nơi riêng tư trắng nõn, mặc cho anh nhìn không sót chút gì.
“Chu Diệc Châu, cmn cô còn không thèm mặc qυầи ɭóŧ?” Tần Nhiêu xoay gương mặt đang cười ngặt nghẽo của cô lại đối diện với mình.
Chu Diệc Châu thấy mắt của anh sắp phun ra lửa tới nơi, biết anh không nhịn được nữa, nhưng cô vẫn chưa chịu cho anh thực hiện được ý đồ ngay lập tức, nhân lúc anh đang cởi quần áo, cô lăn vài vòng đến mép giường bên kia.
Chu Diệc Châu quyến rũ quay đầu liếc anh: “Anh đi tắm trước đi.”
Tần Nhiêu quấn khăn tắm đi ra, không nhìn thấy người trên giường đâu, nhưng mới đi được vài bước thì đột nhiên bị thứ gì đó thì chặt cổ, quay đầu nhìn lại hoá ra là Chu Diệc Châu dùng và vạt trang trí trên áo để vòng vào cổ anh.
Mũi chân Chu Diệc Châu nhón lên, đi vòng ra trước mặt anh, ép anh đi lùi đến mép bàn mới dừng lại, sau đó kéo cà vạt bắt anh cong lưng xuống.
Anh nhìn chằm chằm vào miệng cô, chẳng khác gì đang mυ"ŧ lấy nơi đó của anh, mỗi một động tác đều mang theo tính ám chỉ mập mờ.
“Chơi cái gì?” Anh khàn giọng hỏi.
Chu Diệc Châu cầm lấy điện thoại trên bàn, giao diện là trò chơi cờ phi hành gia.
“Cờ phi hành gia, là kiểu đã đánh cuộc thì phải chịu thua ý.” Mấy hôm trước Chu Diệc Châu lướt weibo thấy có loại game hâm nóng tình cảm, vì thế cô muốn thử chơi một lần.
Tần Nhiêu nhìn quét qua vài lần, lông mày không tự giác nhíu lại: “Chu Diệc Châu, mấy game cô chơi đều to gan lớn mật thế này à?”
Chân Chu Diệc Châu nhẹ nhàng trêu chọc nơi nào đó của anh, tỏ vẻ oán trách: “Nói bậy, người ta chỉ không biết xấu hổ với mình anh thôi đấy.”
Anh rút ngón tay đã ướt đẫm ra rồi quẹt lên ngực cô, còn không quên nhéo cằm cô nói: “Tắm cho sạch sẽ.”
Chu Diệc Châu đã gấp không chờ nổi, hôn chụt một cái lên môi anh: “Cục cưng đợi tôi nhé!”
Lúc Chu Diệc Châu tắm rửa xong đi ra, trên người chỉ mặc áo tắm dài, dây lưng buộc chặt bên eo, lập tức ngồi quỳ trên giường.
Trò chơi rất đơn giản, chính là ném xúc xắc. Trước tiên Chu Diệc Châu án binh bất động để anh bắt đầu trước, không ngờ anh vừa tung chính là cởi sạch quần áo.
“Nhanh lên.” Chu Diệc Châu thúc giục.
Bên hông anh chỉ quần khăn tắm, sau khi cởi ra thì thứ kia lập tức dựng đứng lên.
Chu Diệc Châu trố mắt, vậy mà anh đã cương rồi sao? Hai ngón chân di qua di lại dươиɠ ѵậŧ khiến nó càng cứng hơn, còn không quên cười nhạo: “Thứ của nợ này thấy tôi thì chắc cương cả ngày mất nhỉ?”
Tần Nhiêu dựa vào đầu giường không màng phản ứng của cô, tung xúc xắc vào đúng ô xấu hổ nhất.
“Lại đây.” Anh lạnh lùng nói.
Chu Diệc Châu chu môi, không muốn cho anh thực hiện được, không tình nguyện bò đến giữa hai chân anh rồi xin xỏ: “Nhẹ nhẹ thôi đấy.”
“Cô cũng nói thứ này cứng rắn mà, sao nhẹ được?” Anh xuống tay tàn nhẫn, cầm lấy thứ thô cứng kia rồi vả lên mặt Chu Diệc Châu.
Lần đầu tiên Chu Diệc Châu bị của nợ này vả miệng, còn bị vả hẳn mười cái, cái sau mạnh hơn cái trước khiến cô cạn lời chẳng biết nói gì.
“Anh không sợ đánh hỏng nó luôn hả?” Cô giận dữ, quỳ dậy tiếp tục chơi.
“Sao đâu, lát nữa lại để cô mát xa cho nó.”
Mồm miệng cũng nhanh lắm, Chu Diệc Châu tuỳ tiện ném xúc xắc, nụ cười lập tức hiện đến bên môi, đắc ý ra lệnh cho anh: “Mát xa cho tôi thoải mái trước đã rồi nói sau.”
Từ ngày gặp lại đến giờ chỉ có Chu Diệc Châu dùng miệng cho anh, bây giờ vận khí đổi thay, cô bò đến bên hông anh rồi nhếch miệng.
Anh nhìn chằm chằm vào đai lưng rồi ngước mắt nhìn cô: “Cô chắc chắn là muốn chứ?”
“Sao lại không muốn? Nhanh lên đi.”
Tần Nhiêu thoả mãn cô, lập tức kéo đai lưng ra, tách hai chân cô rồi vùi mặt vào hút lấy âm đế, đầu lưỡi linh hoạt như cá chạch thọc vào rút ra khiến chân Chu Diệc Châu mềm nhũn thét chói tai, suýt chút nữa đã nằm liệt trên mặt anh, chỉ có thể đỡ lấy đầu giường.
Chu Diệc Châu thấy miệng anh còn sướиɠ hơn cái trứng rung kia, đầu lưỡi không chỉ biết hôn mà còn biết mυ"ŧ vào khiến cô cầm lòng không đặng mà vuốt mặt anh rồi rêи ɾỉ.
“Cục cưng, đầu lưỡi của anh giỏi quá đi mất.”
Đang lúc Chu Diệc Châu sướиɠ đê mê thì anh đột nhiên dừng lại, bởi vì đã hết 30 giây.
Anh nhíu mày ngẩng đầu, vừa lau miệng vừa liếc cô: “Nhiều nước vậy, muốn tôi chết sặc à?”
Chu Diệc Châu ngẩng cổ thở dốc, sau đó cúi đầu thấy anh ném xúc xắc vào ô thứ 6, lập tức ngoan ngoãn cúi đầu ngậm lấy thứ kia của anh, vừa liếʍ vừa mở to mắt quyến rũ anh.
“Của anh lớn quá đi mất, làm người ta thật là khó chịu.”
Cô chính là muốn anh ngứa ngáy khó nhịn, thấy được mà không ăn được, nhưng Tần Nhiêu sẽ chẳng dại gì mà cắn câu, anh dựa vào đầu giường rồi vuốt đầu cô, để cô ngậm càng sâu hơn.
Chơi thêm vài lần nữa, khăn tắm của Chu Diệc Châu đã bay ra khỏi giường từ lâu, toàn thân đều bị anh chà đạp qua. Cuối cùng cô phải đầu hàng trước phản ứng sinh lý, ném điện thoại đi rồi nhào vào lồng ngực anh.
“Làm tôi đi.”
Anh lại không chiều theo, tay để lên mông cô rồi nhéo một cái: “Không phải muốn chơi à? Tôi chơi với cô.”
Cô lắc đầu, thật ra trong lòng đã thèm muốn anh gần chết, nhưng giận dỗi đã gần một tháng, sự kiên nhẫn cũng đã tới cực hạn.
Chu Diệc Châu ôm mặt anh làm nũng; “Chơi đủ rồi, tôi muốn anh thôi.”
“Dựa vào đâu cô chơi đủ rồi thì muốn kết thúc?” Anh lại liếc mắt nhìn cô.
Chu Diệc Châu chớp mắt hỏi: “Thế anh muốn sao?”
“Chơi cho xong đi.”
Chu Diệc Châu thật sự rất mệt mỏi, nằm lì trong lòng anh làm nũng: “Không muốn đâu.”
“Chu Diệc Châu, đừng có làm nũng với tôi.” Anh không hề lung lay.
Cũng chẳng phải mới làm nũng với anh một, hai lần, cố tình đêm nay lại khó nhằn thế này, bầu không khí mập mờ nóng bỏng ban nãy cứ như vậy bị phá tan.
Chu Diệc Châu đứng dậy nhìn anh, mặt anh cứng ngắc từ lúc chơi game đến giờ, không muốn chơi thì nói thẳng, đồng ý rồi lại không vui, đúng là đang muốn làm khó cô mà.
“Anh bị sao thế? Nếu không muốn chơi thì nói ngay từ đầu đi.” Chu Diệc Châu lập tức chẳng còn hứng thú, nhặt áo tắm dài lên rồi mặc vào.
Nói ngay từ đầu? Nếu cô hiểu đa͙σ lý này thì bọn họ sẽ đến nỗi như ngày hôm nay sao?
“Chu Diệc Châu, lúc cô tắm có người tìm cô đấy.” Anh vén chăn ra, lạnh nhạt dựa vào đầu giường, tay cầm một điếu thuốc chưa châm lửa.