Tới Quốc Khánh, Chu Diệc Châu bận rộn mấy tháng cuối cùng cũng được nghỉ ngơi. Nhưng vẫn phải bớt thời giờ về trông em giúp chú Tống và mẹ, dẫn Tống Diệc Trần đi xem triển lãm Jurassic World.
Từ lúc vào khu triển lãm, cơ mặt Tống Diệc Trần chưa bao giờ được thả lỏng, nhìn thấy khủng long ăn cỏ là hét, khủng long bay cũng hét, nhất là khi thấy khủng long bạo chúa là vội vàng trốn sau Chu Diệc Châu.
“Em trai cô nhát gan thật đấy.” Có người bên cạnh chê cười.
Tống Diệc Trần bĩu môi nhưng vẫn không dám đi lên sờ, Chu Diệc Châu thấy vậy thì ngồi xổm xuống cổ vũ cậu bé: “Nam tử hán đại trượng phu thì sợ cái gì? Khủng long con ngoan lắm, em dũng cảm sờ thử xem nào.”
Cậu bé dẩu miệng, dưới sự cổ vũ của chị gái, cuối cùng cũng dám duỗi tay sờ soạng một chút, sau đó thấy nó thật sự không đáng sợ thì lá gan mới lớn hơn.
“Chị ơi em sờ được rồi nè, nó không cắn người đâu, ngoan lắm ạ.”
Chu Diệc Châu cũng vui vẻ cười, bởi vì mẹ Chu mang thai Tống Diệc Trần khi đã có tuổi nên thể chất của thằng bé không bằng các bạn cùng lứa, từ nhỏ đã được ba mẹ bảo bọc kỹ càng, khó tránh khỏi có hơi nhát gan.
“Cục cưng nhà chị giỏi nhất.” Chu Diệc Châu cổ vũ cậu bé, lại dẫn cậu bé đi nhìn mấy con khủng long uy mãnh thêm vài vòng cho bớt sợ.
Chơi mệt rồi thì phải ăn, lúc Chu Diệc Châu dắt em trai đi mua nước trái cây với hotdog, không ngờ lại đụng mặt một đôi chị em khác.
Tống Diệc Trần thấy anh trai nhỏ kia vẫn luôn nhìn chị mình, ánh mắt y hệt chú khủng long bạo chúa ban nãy thì buông tay Chu Diệc Châu ra, dũng cảm chạy đến trước mặt cậu bé kia: “Không được nhìn chị em như thế!”
Chu Diệc Châu và Tưởng Hàm đều đang gọi món nên hoàn toàn không nhận ra hai cậu nhóc đánh nhau ở phía sau.
Tống Diệc Trần bị đẩy ngã xuống đất, hai tay nhỏ đau chết lặng, nước mắt lưng tròng nhìn anh trai nhỏ không dễ chọc.
“Mày là ai mà dám cấm tao?”
Chu Diệc Châu nghe vậy thì vội vàng chạy đến đỡ em mình lên, có hơi khó hiểu: “Sao em lại ngã thế này?”
Chu Nhất đứng sát vào Tưởng Hàm, ngón tay chỉ Tống Diệc Trần: “Nó không lễ phép gì cả, dám ra lệnh cho em.”
Tống Diệc Trần ấm ức: “Em chỉ nói mỗi câu thôi mà anh ý đã đẩy em rồi.”
Chu Diệc Châu nghe thấy chữ “đẩy” thì lập tức trừng mắt nhìn qua: “Em đẩy em ấy thì có lễ phép sao?”
Tưởng Hàm cũng không để yên cho Chu Diệc Châu mắng em mình: “Sao cô không hỏi xem em cô nói câu gì trước?”
Chu Diệc Châu nâng Tống Diệc Trần dậy, lau nước mắt cho cậu bé rồi hỏi: “Em nói gì với người ta mà để người ta đẩy em như vậy?”
Tống Diệc Trần vừa khóc vừa khụt khịt, mắt to chớp chớp mấy cái: “Anh ấy nhìn chằm chằm vào chị như con khủng long bạo chúa ban nãy ấy, em sợ anh ấy cắn chị nên mới bảo không được nhìn chị như vậy.”
Phải biết rằng Tống Diệc Trần sợ khủng long bạo chúa cỡ nào mà còn dũng cảm bảo vệ chị của mình như vậy.
Chu Diệc Châu nghe xong mà ấm lòng, nắm tay cậu bé đứng lên, quay sang nhìn Chu Nhất: “Chu Nhất, em lớn hơn em ấy ba tuổi, làm anh mà lại đi bắt nạt em trai chẳng lẽ em không thấy ngại à?”
Tính tình Chu Nhất cũng tuỳ hứng, huống hồ cậu nhóc biết đây là con gái của ba mình với người phụ nữ khác, trong lòng không thể chịu đựng nổi nên quật cường nói: “Ai cho chị gọi tên của em?”
Tưởng Hàm vỗ vai cậu nhóc, dạy dỗ: “Nhất Nhất không được lớn tiếng.”
Chu Diệc Châu lười đôi co với cậu nhóc, nhìn về phía Tưởng Hàm: “Dạy dỗ em cô cho tốt đi, hở tí là đẩy người khác không phải hay đâu.”
Tưởng Hàm cũng chẳng chịu thua: “Chu Diệc Châu, cô biết bênh em mình thì tôi cũng biết bênh em tôi chứ? Em cô yếu đuối thế, tốt nhất hạn chế đưa ra ngoài đi.”
Lửa giận của Chu Diệc Châu như bùng lên: “Nhà cô ra ngoài được còn nhà tôi thì không à? Đường nhà cô chắc? Khùng điên!”
Mắng xong cô lập tức dẫn Tống Diệc Trần đi, không để ý chị em nhà kia nữa.
Ngoài khu triển lãm, Chu Diệc Châu đang chuẩn bị gọi xe để đưa Tống Diệc Trần về, đột nhiên thấy Chu Nhất chạy một mình ra xem biểu diễn ngoài đường lớn.
Chu Diệc Châu không thấy Tưởng Hàm đâu, có lẽ là đi lấy xe rồi, lập tức dẫn Tống Diệc Trần đi tới đó.
“Chu Nhất.”
Chu Nhất đang vui vẻ xem biểu diễn, nghe có người gọi thì sửng sốt quay đầu nhìn hai vị khách không mời kia, vội vàng tìm bóng dáng chị gái theo bản năng.
“Không cần tìm, chị em chưa ra ngay được đâu. Em lại đây chúng ta nói chuyện chút.” Chu Diệc Châu ôm tay, nghĩ thầm chẳng lẽ mình còn không dạy dỗ được thằng bé này sao?
Chu Nhất cũng không phải người nhu nhược, đi đến rồi ngẩng đầu hỏi: “Chị có chuyện gì muốn nói với em?”
“Giỏi lắm, bé tí tuổi mà đã kiêu ngạo thế này, lớn lên rồi định đi đường ngang như con cua đúng không?”
“Em có đi lộn ngược thì cũng chẳng đến lượt chị nói, lêu lêu.” Chu Nhất nói xong còn làm mặt quỷ.
Tống Diệc Trần thấy vậy thì cười khanh khách, kéo tay áo Chu Diệc Châu: “Chị ơi, nhìn anh ấy mắc cười quá.”
Chu Diệc Châu cạn lời, muốn nói rõ ràng với cậu bé ai ngờ lại thành trò cười.
Chu Nhất liếc hai người một cái rồi kiêu ngạo nhìn đi nơi khác.
Chu Diệc Châu lại gọi cậu nhóc: “Chu Nhất, xin lỗi em đi.”
Chu Nhất kinh ngạc: “Dựa vào đâu chứ?”
Tưởng Hàm có thể mặc kệ nhưng Chu Diệc Châu thì không, nhất định cô phải nói rõ ràng: “Em cũng biết làm người phải lễ phép mà, thế đẩy người khác là đúng sao?”
Chu Nhất đuối lý, biện giải: “Nhưng em ý có quen em đâu mà lại ra lệnh cho em?”
“Đấy không phải ra lệnh mà là xuất phát từ bản năng muốn bảo vệ người quan trọng. Chị hỏi em nhé, có phải vừa nãy em lườm chị không? Nam tử hán đại trượng phu dám làm dám chịu, nói dối là không cao được đâu.” Chu Diệc Châu hù hoạ.
Chu Nhất bĩu môi: “Đúng là em có lườm chị.”
“Sao lại lườm chị?”
Trong lòng Chu Nhất cũng ấm ức, mếu máo nói: “Lúc nào ba cũng nói em còn có một chị gái rất giỏi giang, lần nào cũng khen chị rồi còn chê em hay nghịch ngợm gây chuyện nữa.”
Chu Diệc Châu bất đắc dĩ, cái tính hơn thua này đúng là giống hệt cô.
“Chẳng lẽ em không nghịch ngợm gây sự sao? Nhìn này, tay em trai cũng đỏ hết lên rồi.” Chu Diệc Châu nắm tay Tống Diệc Trần cho cậu nhóc xem.
Chu Nhất liếc một cái, thấy đúng là đỏ thật, mà cậu em kia vẫn còn đang ngây ngô cười.
Chu Diệc Châu ngồi xổm xuống, trong lòng bình tĩnh hơn rất nhiều, kéo Chu Nhất lại gần mình rồi nói: “Vấn đề có thể giải quyết bằng lời nói thì không nên động tay động chân, tại đó không phải thói quen tốt. Chị tin em không có ý xấu, chắc chắn em cũng không muốn đẩy ngã em trai đúng chứ?”
Vừa nãy Chu Nhất đã bị chị gái dạy dỗ một trận, bây giờ cúi đầu ngẫm lại cẩn thận, sau đó mới chậm rãi gật đầu: “Em không cố ý đâu.”
Chu Diệc Châu ừ một tiếng: “Vậy em xin lỗi em trai đi.”
Chu Nhất hiếm khi xin lỗi ai, nghe vậy thì kinh ngạc: “Tại sao ạ?”
“Thế là em cố ý sao?” Chu Diệc Châu nghi hoặc nhìn cậu nhóc.
Cậu nhóc nghe vậy thì ấp úng: “Xin…xin lỗi, vừa nãy anh không nên đẩy em. Nhưng sau này em nói gì cũng phải lễ phép.”
Chu Diệc Châu lại kéo Tống Diệc Trần tới rồi hỏi: “Em phải trả lời anh trai thế nào?”
Tống Diệc Trần ngoan ngoãn gật đầu: “Không sao đâu ạ. Lần sau em sẽ không như vậy nữa, nhưng anh cũng đừng lườm chị em nha.”
Lúc này Chu Nhất mới cảm thấy công bằng, ánh mắt to tròn nhìn chị gái trước mặt cũng nhu hoà không ít.
Ban nãy Chu Diệc Châu có mua hai mô hình khủng long, lúc này lại đưa mô hình khủng long bạo chúa cho Chu Nhất: “Đây là quà xin lỗi của Tống Diệc Trần gửi em.”
Chu Nhất vui vẻ nhận lấy: “Cảm ơn chị ạ.”
Đều là chị gái, hồi trẻ Chu Diệc Châu hận đứa nhỏ này biết bao nhiêu, nhưng đến khi trưởng thành, suy nghĩ đã thông suốt, huống chi sinh mệnh ấy đã lớn lên.
Chu Diệc Châu nhìn Chu Nhất tung tăng đi theo Tưởng Hàm, vừa định dẫn Tống Diệc Trần về lại nhận được điện thoại từ Thiệu Nam.
Thiệu Nam hẹn cô ăn cơm trưa, từ ngày hôm qua đã bắt đầu hỏi, Chu Diệc Châu lại quên chưa trả lời anh ta.
Tống Diệc Trần nhanh tai nghe lỏm được, biết sắp đi ăn nên ôm tay Chu Diệc Châu làm nũng: “Chị ơi, người ta muốn ăn pizza.”
Chu Diệc Châu bất đắc dĩ, chẳng qua Thiệu Nam không ngại có thêm cái đuôi nhỏ, ngược lại còn nhanh nhảu lái xe tới đón hai chị em.
Thiệu Nam vừa tới đã xin lỗi: “Ngại quá, tôi chưa quen đường lắm nên để hai chị em đợi lâu rồi.”
Chu Diệc Châu bế Tống Diệc Trần lên xe, hất cằm ra hiệu cho em trai, cậu bé lập tức ngoan ngoãn nói: “Em chào anh Thiệu ạ, cảm ơn anh đã mời em ăn pizza.”
Thiệu Nam bật cười nhìn Chu Diệc Châu: “Miệng em trai em ngọt thật đấy, sợ sau này lại tốn gái rồi.”
Chu Diệc Châu cũng thấy buồn cười, mấy câu này đều là học lỏm từ cô, miệng không ngọt mới lạ đó.
Hiếm khi được ra ngoài nên Tống Diệc Trần phải chơi cho thoả thích, cơm nước xong thì đến khu vui chơi, Chu Diệc Châu ngồi bên ngoài đợi cậu bé.
Thiệu Nam đi mua cafe, lúc quay lại đưa cho cô một ly Latte rồi hỏi: “Bình thường em cũng hay dẫn em trai đi chơi à?”
Chu Diệc Châu cắn ống hút, mắt vẫn chăm chú nhìn Tống Diệc Trần: “Đúng vậy, hôm nào không bận thì sẽ dẫn nó ra ngoài chơi, ai không biết còn nghĩ đó là con trai tôi đó.”
Thiệu Nam nhìn cô rồi gật đầu nói giỡn: “Ừ, giống mẹ con thật.”
Chu Diệc Châu giật mình, lườm anh ta một cái: “Thôi đi nhé, nhìn tôi trẻ măng thế này cơ mà?”
Thiệu Nam rất thích dáng vẻ hoạt bát đáng yêu này của cô, tay chống vào lan can rồi khom lưng cười, đúng lúc đó, Chu Diệc Châu lại nhìn thấy Tần Nhiêu ở cách đó không xa.
Từ đêm Chu Diệc Châu tức giận xuống xe thì hai người đã không liên lạc với nhau. Tuy Chu Diệc Châu có thể nhẫn nhịn chịu đựng vì dù sao năm đó cũng là cô làm tổn thương anh, nhưng cũng không thể hèn hạ mặc anh giày xéo được.
Còn Tần Nhiêu, tuy vẫn còn tức giận, bất mãn với cô, nhưng lại không nhịn được mà nhung nhớ đến cô.
Chẳng qua cô lại không có vẻ gì gọi là nhớ anh, có thể là tên đàn ông kia biết cách dỗ dành cô vui vẻ, hoặc cũng có khả năng vốn dĩ cô đã không tim không phổi như vậy.
Trên tay Tần Nhiêu vẫn còn đang cầm quà để dỗ dành Chu Diệc Châu, là set son môi bản giới hạn vừa mới được tung ta. Cô thích mua son, còn hay dùng nó đánh dấu lên người anh, chắc hẳn sẽ rất hài lòng với món quà này.
Nhưng bây giờ anh không còn tâm trạng đâu mà dỗ dành cô nữa, xụ mặt cầm túi xoay người đi thẳng.