Đã giao hẹn trở thành bạn giường giải quyết sinh lí cho nhau, hiển nhiên không có tư cách cùng nhau đón lễ Tình nhân. Chu Diệc Châu sáng ra tỉnh dậy, lườm nguýt nhìn tên đàn ông thối đang ngủ say tít mít bên cạnh mình, xuống giường dọn dẹp xong liền rời khỏi khách sạn.
Lâu không làm chuyện đó, mấy lần trước Chu Diệc Châu còn bị đau nhức thắt lưng, nhưng hôm nay đặc biệt sảng khoái tinh thần, có thể là bởi vì do cô đã điên cuồng mua sắm.
Chu Diệc Châu ngồi trong quán cà phê đợi Cận Mộng tới, khắp nơi xung quanh đều là những cặp đôi đi chơi lễ Tình nhân, cô quét qua tất cả, trong đầu nhớ tới khoảng thời gian cô và Tần Nhiêu còn bên nhau.
“Hâm mộ người khác có đôi có cặp à?”
Cận Mộng đã tới, Chu Diệc Châu quay đầu lại ngay lập tức, vừa khuấy cà phê vừa mạnh miệng: “Có cái gì hay mà phải hâm mộ chứ.”
Cận Mộng ngồi xuống đối diện cô, quét mắt nhìn những chiến lợi phẩm bày trên bàn, kêu lên một tiếng: “Phát tài rồi à? Mua nhiều quần áo đồ trang điểm thế.”
Chu Diệc Châu thần thái nhàn nhã ngồi uống cà phê: “Ừm, không phải tiền của mình, tiêu vui vẻ hẳn.”
Cận Mộng nhạy bén nhận ra điều gì, chỉ chỉ cô: “Tần Nhiêu?”
Cô không lên tiếng, cũng không phủ nhận.
“Hai người các cậu cuối cùng cũng làm hoà rồi?” Cận Mộng mừng rỡ.
Chu Diệc Châu lắc đầu, vẻ mặt có chút ảm đạm, đặt tách cà phê xuống bàn: “Hoà cái mông, mình vòi anh ấy, thế mới không tiện lợi cho anh ấy.”
Cận Mộng biết Chu Diệc Châu là người không dễ bị lừa chịu thiệt thòi, bưng cà phê lên uống một ngụm, hóng drama: “Hai người bây giờ rốt cục là như nào? Tiền này của cậu ta là muốn dỗ cậu vui lên, hay là muốn bye bye cậu?”
Bye bye? Lần này Chu Diệc Châu sẽ không kết thúc với anh dễ dàng như thế. Càng khỏi nói, mục đích của anh, cô đã nắm rõ trong lòng bàn tay rồi.
“Anh ấy nghĩ hay lắm. Vừa gặp mặt đã mời gọi mình lên giường, làm mình thần hồn điên đảo, cũng không coi mình ra cái gì. Mình xem như là đã sáng mắt ra rồi, anh ấy quay lại là để báo thù mình.”
“Vậy thì thế nào? Lần này trả giá mình còn muốn đoạt anh ấy về tay mình nữa.” Chu Diệc Châu tràn đầy tự tin như xưa.
Cận Mộng hít một hơi: “Thế giới của người trưởng thành thật phức tạp, cậu ta bị mắc lừa một lần rồi, lần này chắc không ngu ngốc như trước nữa chứ?”
Ngốc? Chu Diệc Châu cảm thấy anh bây giờ vô cùng hư hỏng, nhưng càng hư hỏng, cô lại càng thích.
“Chỉ có thể nói lần trước thành thật quá rồi, bây giờ thì…”
“Thì sao?” Cận Mộng hiếu kì xích lại gần.
Chu Diệc Châu nâng cằm lên, nhớ đến thái độ ác liệt đêm qua của anh, trong lòng hận không thể xé nát anh.
“Đàn ông chó má.”
Đúng, rất chó. Chó đến mức Chu Diệc Châu không cảm thấy anh thích cô một chút nào cả, chỉ thấy trút hận, nhưng trước đây anh lại yêu thương cô như vậy, mỗi lần làʍ t̠ìиɦ xong đều sẽ ôm cô không buông tay.
Một người thật sự có thể lãng quên tất cả yêu thương ư? Chu Diệc Châu không tin, cô nhất định sẽ đánh thức hồi ức sâu bên trong Tần Nhiêu.
“Thế cậu có thể bắt cậu ta tới tay trước cuối năm nay không?” Cận Mộng lo lắng.
Chu Diệc Châu đã nghĩ xong hết rồi, cô cùng Tần Nhiêu không có khả năng cứ giằng co ở mối quan hệ bạn giường mãi được. Cô cũng là người có tôn nghiêm, không thành công thì đành tạm biệt mãi mãi.
“Ba tháng. Nếu như ba tháng sau bọn mình không quay lại với nhau, vậy thì cả đời này mình không muốn gặp lại anh ấy lần nào nữa.”
Vào lúc Chu Diệc Châu cho rằng anh đã hoàn toàn biến mất, anh lại xuất hiện. Như vậy cô liền thử dùng toàn tâm toàn ý tiến lại gần anh thêm lần nữa xem sao.
Vậy mà lại có người đem chuyện sinh lý và tình cảm phân chia rõ ràng như vậy, những khi không có ham muốn làm chuyện đó, Chu Diệc Châu chẳng mảy may nghe thấy tin tức gì về anh.
Ở công ty, Chu Diệc Châu vừa mới tiếp xong buổi họp báo giới thiệu sản phẩm mới ra, còn chưa kịp uống ngụm nước, người phụ trách Sáng Mỹ lại gọi điện tới.
Chu Diệc Châu đen mặt ngắt điện thoại, cầm túi đứng dậy định rời đi, Hoàng Băng gọi cô: “Định đi đâu vậy? Lát nữa còn một cuộc họp đấy.”
Chu Diệc Châu làm gì còn thời gian họp hành? Bên đây còn đang gặp phải một vị khách khó chơi, không thể không xem như thượng đế mà cung phụng, vội vã: “Không kịp rồi, người phụ trách sáng tạo bên kia không vừa ý với trang trí hiện trường, tôi phải đi xem một chút.”
Hoàng Băng thấy cô chạy nhanh như bôi dầu dưới chân, tranh thủ thời gian căn dặn: “Đừng tranh cãi với bố đó!”
Chu Diệc Châu năm mười mấy tuổi sẽ vì bất đồng quan điểm, tranh luận đến mức đối phương tán thành bản thân mới thôi, nhưng Chu Diệc Châu năm hai mươi mấy tuổi, đã không còn là cô công chúa bốc đồng đó nữa, tất cả đều lấy ý kiến khách hàng làm nguyên tắc hàng đầu.
Người phụ trách của Sáng Mỹ tạm gọi là Vương tổng, ở trong giới nổi tiếng là người có thói ép buộc, chủ nghĩa hoàn mĩ, đối với hiện trường hoạt động lần này có rất nhiều điểm không hài lòng.
“Phần bối cảnh trước và sau cách nhau quá gần, phải dời về sau một chút. Bục diễn giảng loại bỏ đi, không cần thiết. Còn nữa, khu vực chỗ ngồi tôi không ưng lắm, ghế ngồi màu trắng rất thu hút ánh nhìn, giọng khách át giọng chủ rồi, đổi toàn bộ thành ghế trong suốt đi.” Ngón tay lan hoa của Vương tổng chỉ về phía khán giả.
Chu Diệc Châu nhìn mấy trăm cái ghế, trong lòng thầm chửi mẹ nó, lập tức gật đầu: “Vương tổng, ngài xem còn nơi nào cần phải thay đổi, hoạt động cuối tuần này đã bắt đầu rồi.”
Vương tổng nhìn ngắm bốn phía, giày cao gót hướng thẳng ra cửa: “Hết rồi, bố trí xong xuôi nhớ chụp ảnh gửi tôi.”
Chu Diệc Châu tiễn bà ta đến tận cửa, lễ phép: “Vương tổng đi thong thả, hẹn gặp lại ngài hôm diễn ra hoạt động.”
Vương tổng cười với cô, cánh cửa thang máy đóng lại, chỉ còn Chu Diệc Châu đang chỉ huy nhân viên di dời thay đổi bối cảnh, không nghĩ rằng một khi đã bận liền bận đến khi trời tối đen.
Chiều nay cô rời đi rất vội, chìa khoá nhà vẫn để ở công ty, hết việc bước ra khỏi hội trường, chỉ có thể bắt xe về công ty lấy.
Công ty chỉ còn lác đác vài người đang tăng ca, thấy Chu Diệc Châu quay về mới phát hiện đã sắp đến chín giờ rồi, ai cũng vội vàng dọn dẹp đồ đạc đi về.
“Châu Châu, nhớ khoá cửa nhé.”
Chu Diệc Châu nằm co quắp trên ghế, ỉu xìu: “Ừ, bái bai.”
Cô nghỉ ngơi một lúc lâu, mới vơ lấy chìa khoá nhét vào túi xách, cầm theo cốc trà sữa mua được ở trước cổng hội trường hôm nay đợi thang máy, mở cửa liền nghe thấy một nhóm đồng nghiệp nữ đang tám chuyện.
“Tổng giám đốc Tần, cũng đã muộn thế này rồi, anh định đưa chúng tôi đi ăn cái gì?”
“Hay là đi uống rượu không? Dù sao ngày mai cũng được nghỉ ngơi.”
“Uống rượu cũng được đó, tôi biết có một quán bar nhà hàng ngoài trời, vừa có thể ăn vừa có thể uống, bầu không khí khá tốt.”
Líu ra líu ríu xung quanh một người đàn ông, Chu Diệc Châu mặt không cảm xúc nhai trân châu đi vào phòng, toàn thân đều là mỏi mệt, cũng lười nhìn tên đàn ông thối tha đó một lần, đứng bắt chéo chân ngay trước mặt anh.
Một nhóm nữ cấp dưới tăng ca muốn uống rượu, người mời khách đương nhiên không có ý kiến gì: “Có thể.”
Có thời gian đi uống rượu cùng đồng nghiệp nữ mà không có thời gian liên lạc cho cô. Chu Diệc Châu coi như là đã hiểu ra, rõ rành rành là muốn cô nhịn không được chủ động đi tìm.
Chu Diệc Châu hung hăng nhai trân châu, oán thầm anh, vừa muốn đứng lên ngay ngắn, giày cao gót lung lay không vững bị lệch về sau, theo thói quen bóp cốc trà sữa, chỉ thấy một dòng chất lỏng màu ngà từ ống hút phun thẳng vào quần áo Tần Nhiêu.
Sự việc xảy ra quá nhanh, đến Chu Diệc Châu cũng ngơ ngác mất một lúc, tiếng kêu kinh hãi nổi lên từ bốn phía.
“Tổng giám đốc Tần, quần áo của anh…”
“Tại sao lại không cẩn thận như vậy?”
“Dính vào áo sơ mi bên trong chưa?”
Chu Diệc Châu thề, cô thật sự không cố ý, có điều nghe mấy cô gái xoắn xuýt như che chở cho con, trong lòng không thoải mái. Chuyện này người trong cuộc còn chưa lên tiếng, các cô vội cái gì?
Chu Diệc Châu ngẩng đầu nhìn anh, quả nhiên thấy một khuôn mặt xám xịt, ánh mắt trầm mặc còn có một tia như muốn xé xác cô ra, thật là làm người khác vui sướиɠ.
Chu Diệc Châu dở khóc dở cười, giả vờ giả vịt lôi khăn giấy trong túi ra lau cho anh: “Thật là có lỗi quá, hình như đôi giày cao gót này chất lượng không được tốt, đứng không vững còn làm tung toé lên người anh.”
Chu Diệc Châu nhìn anh nở nụ cười, khuôn mặt anh lại càng đen xì, vội vàng phủi đi bàn tay đang to gan lớn mật xoa lau trên người anh: “Lần sau cẩn thận chút.”
Chu Diệc Châu gật đầu, ánh mắt đảo qua mấy cô nhân viên nữ, giọng nói hâm mộ bọn họ: “Đãi ngộ của các cô tốt thật, tăng ca còn có cấp trên mời uống rượu, không giống tôi, mệt đến mức uống cốc trà sữa cũng có chuyện.”
Bọn họ nhận ra cô chính là người đẹp ở công ty PR tầng dưới Chu Diệc Châu, nghe vậy liền cười nói: “Ai mà không biết Áo Á các cô nhận được đơn của Sáng Mỹ cơ chứ, mệt cũng có giá trị của mệt, chúng tôi cũng vậy.”
Chu Diệc Châu lắc đầu, nhìn khuôn mặt cứng nhắc của Tần Nhiêu ở đằng sau, bộ dạng rất tiếc nuối: “Tôi làm sao giống các cô cho được? Công ty chúng tôi lấy đâu ra đồng nghiệp nam bổ mắt như vậy, chỉ có thể hâm mộ các cô thôi.”
Cô nói như vậy, mấy đồng nghiệp nữ nhanh chóng ngửi được mùi vị tình địch, ý vị sâu xa đồng loạt nhìn sang Tổng giám đốc Tần.
Chu Diệc Châu chính là muốn mọi người trêu đùa anh, cũng để cho nhóm fan cuồng của anh này biết được cô có ý đối với anh. Cửa thang máy mở ra, cô lập tức lùi bước rời đi, không quên cười chúc bọn họ buổi tối vui vẻ.
Bọn họ tiêu sái đi uống rượu, Chu Diệc Châu thì đi cửa hàng tiện lợi ăn mì. Làm nghề dựa vào đầu óc, thể lực cũng rất mệt nhọc, chỉ gói mì tôm cùng sandwich vậy là đủ no, điện thoại trên bàn đột nhiên vang lên.
Chu Diệc Châu nghĩ thầm, không trêu chọc anh, giống như đã chết vậy, một khi đã trêu chọc, liền ngay lập tức cắn câu, cũng khá là nghe lời đó.
Cô vừa tiếp điện thoại, liền nghe thấy giọng nói của Tần Nhiêu, mang theo một tia lưu luyến: “Đang ở đâu?”
Chu Diệc Châu không hơi sức đâu lăn giường cùng anh, xách túi bước ra khỏi cửa hàng tiện lợi, ăn miếng trả miếng: “Cút, bà đây không còn sức chơi anh.”
Đầu dây bên kia không ngoài dự liệu bật cười: “Không làʍ t̠ìиɦ.”
Cô cây ngay không sợ chết đứng: “Vậy anh tìm tôi làm gì? Không phải là bắt tôi đền bộ vest của anh đó chứ? Muốn tiền không có, muốn mạng cũng không cho, anh coi như là mình xui xẻo đi.”
Tần Nhiêu tựa lan can không nhịn được cười, nhìn những cô gái đang mê mải selfie trên sân thượng, bước đến chỗ thu ngân thanh toán trước.
Anh bước xuống cầu thang: “Ăn cơm tối chưa?”
Bây giờ mới thấy quan tâm, quả là một kẻ giỏi vuốt đuôi ngựa.
Chu Diệc Châu cố ý ganh tị: “Yo, uống rượu nói chuyện cùng đồng nghiệp nữ cơ mà, vẫn còn nhớ tới loại sâu bọ đáng thương như tôi sao?”
Tần Nhiêu cười thành tiếng; “Ghen gì mà ghen? Đón cô đi ăn đêm.”
Chu Diệc Châu cúi đầu nhìn bụng mình tròn lẳn, lòng thầm than ăn quá sớm, lại còn quá no. Chẳng qua, cô cũng không muốn lãng phí cơ hội gặp mặt đâu.
“Không cần tiếp đồng nghiệp nữ nữa à?” Cô xoa xoa móng tay giả vờ hỏi, nụ cười đắc ý sớm đã lan tràn trên mặt.
Tiếng bước chân xuống lầu ở bên kia rất nhanh, có tiếng thở dốc yếu ớt truyền đến: “Tiếp em sâu đáng thương nhé.”
Chu Diệc Châu cười không ngậm được mồm, gửi địa chỉ cho anh xong, lòng sục sôi dâng trào đứng trước cửa hàng tiện lợi chờ anh. Không quên nhìn vào cửa kính phản chiếu chỉnh sửa tóc tai, dặm phấn đến mức mặt mày rạng rỡ toả sáng mới hài lòng.