Châu Diệc Châu hát xong liền vứt micro sang một bên, vui vẻ chui vào trong lòng Tần Nhiêu, cũng chẳng màng những ánh mắt tò mò hóng hớt xung quanh, nhón chân hôn anh: “Đứng ngây ra làm gì thế? Em hát có hay không hả? Có phải anh nghe xong cảm động rồi không? Em cố ý hát cho anh nghe đó.”
Trong phòng bao ồn ào, Chu Diệc Châu cười không khép được miệng, nhưng sắc mặt Tần Nhiêu từ đầu tới cuối vẫn cứng đờ. À phải nói là anh đã cố gắng thế nào mới có thể nén nước mắt tràn mi.
Chu Diệc Châu thấy anh không nói gì, cả người cũng anh cũng run bần bật, đôi mắt sâu hun hút buồn bã, nụ cười của cô dần tắt, ôm lấy cánh tay anh rồi lo lắng hỏi: “Cục cưng, anh sao thế?”
Chỉ là hai chữ “cục cưng” thuận miệng này của cô, khiến Tần Nhiêu cảm thấy bản thân mình cơ bản chẳng bằng một cọng rơm.
Chu Diệc Châu ôm càng chặt thì người Tần Nhiêu càng run lên dữ dội hơn, phản xạ có điều kiện mà vùng khỏi tay cô, giọng nói ủ dột đến nỗi ngay cả bản thân anh cũng chưa từng nghe qua: “Đừng chạm vào tôi.”
Trực giác của Chu Diệc Châu mách bảo có điều gì đó không thích hợp, liếc mắt xung quanh không có mấy người bạn mà cô quen biết, vì thế lập tức mở cửa, đi theo Tần Nhiêu ra ngoài.
Chu Diệc Châu đuổi theo anh, còn chưa kịp gọi thì anh đột nhiên dừng lại, xoay người rồi ném điện thoại cho cô.
Chu Diệc Châu nhanh tay lẹ mắt bắt được, đập vào mắt chính là lịch sử tin nhắn giữa cô và Cận Mộng, trong lúc hoảng hốt lập tức biết vừa xảy ra chuyện gì.
Cô nhíu mày: “Sao anh lại xem điện thoại của người khác chứ?”
“Em tưởng tôi muốn xem lắm sao?” Tần Nhiêu gần như hét lên.
Chu Diệc Châu sợ tới mức rụt người, chưa bao giờ cô thấy Tần Nhiêu đáng sợ như vậy. Nhưng cho dù thế thì sao chứ? Cô vẫn có thể làm anh tin mình.
Cô ngang nhiên đi tới trước mặt anh, đúng lý hợp tình nói: “Là Tưởng Hàm cho anh xem chứ gì? Mấy cái tin nhắn này thì chứng minh được cái gì? Đơn giản chỉ là em trong quá khứ thôi, bây giờ anh đang đối mặt là em của hiện tại mà.”
Cô không cảm thấy bản thân mình sai ở đâu, bởi cô chưa từng làm tổn thương tình cảm thật lòng của anh.
“Chu Diệc Châu, em có biết cái gì là tự tôn không? Em có từng tôn trọng tôi sao? Từng thật lòng với tôi sao?” Tần Nhiêu cắn chặt răng, hốc mắt cũng nóng lên.
Có chứ, đương nhiên là cô có, không lúc nào là cô không cảm thấy bản thân mình may mắn vì có được Tần Nhiêu, chưa bao giờ là không biết ơn tình cảm của anh cả.
“Sao em lại không thật lòng với anh? Ngay cả lần đầu tiên cũng cho anh, vậy còn chưa đủ thật lòng sao?”
Lần đầu tiên của Tần Nhiêu cũng trao cho Chu Diệc Châu, bao gồm cả trái tim đơn thuần mới biết yêu lần đầu.
Anh buông khớp hàm, cười nhạo thành tiếng, cúi đầu túm lấy bả vai cô: “Chu Diệc Châu, thật lòng của em là dùng để tính kế người khác. Em coi tôi như thứ đồ để cạnh tranh, coi như món đồ chơi, ngay cả ảnh thân mật trên giường cũng gửi cho người khác xem để bản thân em được hả giận, còn chuyện gì là em không làm không?”
Không gì đau đớn bằng bị người mình yêu chất vấn, không tổn thương nào bằng việc người yêu không tin tưởng mình.
Chu Diệc Châu bị anh túm đau, vẻ mặt không hề hối cải: “Là cậu ta chọc giận em trước, em mới gửi cho cậu ta thôi, em không sai.”
“Em không sai vậy tôi sai sao? Vì sao cứ lừa dối tôi hết lần này đến lần khác, liên tục giẫm đạp lên niềm tin của tôi dành cho em chứ? Chu Diệc Châu, em thật sự thích tôi, quan tâm tôi, trân trọng tôi sao? Tôi không cảm nhận được. Em nói dối tôi mà mặt không đỏ tim không loạn, tôi thật sự không biết câu nào của em là thật, câu nào là giả. Sao em có thể tàn nhẫn vậy chứ?” Tần Nhiêu dùng sức chộp lấy vai cô, hốc mắt đỏ lên như muốn nhỏ máu.
Chu Diệc Châu đau đến chảy nước mắt, không cách nào chấp nhận được sự ngờ vực của Tần Nhiêu đối với mình. Cô gạt anh là thật, nhưng yêu anh cũng là thật.
“Sao anh không thể tin em?”
Anh cũng muốn tin cô nhưng không làm được. Anh là một người sống sờ sờ, có máu có thịt, biết đau biết khóc. Anh yêu cô như vậy, nguyện vì cô mà hy sinh cả mục tiêu của mình, nhưng đổi lại thì chỉ nhận về những lời nói dối, tất cả như lật đổ hết thảy mọi tín niệm của anh.
Anh không muốn mù quáng tin cô nữa, càng không bị những giọt nước mắt giả dối của cô mê hoặc, vào giây phút anh lắc đầu, trái tim hoàn chỉnh đang nhảy lên kia cũng rách nát vỡ vụn.
“Chu Diệc Châu, không phải tôi không tin em, là em không đối xử thật lòng với tôi.”
Một giọt nước mắt chảy qua từ khoé mắt Tần Nhiêu, như lưỡi dao khoét vào tim Chu Diệc Châu. Đôi tay bấu lấy vai cô cũng dần buông lỏng, nhìn chàng trai trước mắt, cô vội vàng duỗi tay giữ chặt anh.
“Tần Nhiêu, anh đã nói sẽ luôn yêu em mà.” Cô kéo Tần Nhiêu lại, không cho anh đi.
Anh không muốn chạm vào cô, vì như vậy sẽ làm cả người anh run rẩy, thất vọng cùng đau đớn ùa vào không thể khống chế. Tần Nhiêu nhẫn tâm rút tay ra, hoàn toàn vạch rõ giới hạn với tên ngốc trong mắt cô: “Chu Diệc Châu, người chọn yêu em không điều kiện là thằng ngu Tần Nhiêu, không phải tôi.”
Không phải anh, anh sẽ không bao giờ tin tưởng, mềm lòng vì một người dối trá đến mức tàn nhẫn như cô nữa.
Hai tay Chu Diệc Châu trống rỗng, nhoè mắt nhìn Tần Nhiêu dần đi xa mình. Cả người như lạc vào hố đen không đáy, người mà cô cho rằng vĩnh viễn sẽ không bao giờ quay lưng với cô, nay đã hoàn toàn rời đi rồi.
Không biết Chu Diệc Châu đã khóc bao lâu, cũng chẳng biết cô về nhà bằng cách nào. Cô chỉ biết mình đã ngồi ngây ngốc suốt một đêm, đến hừng đông vẫn còn nhớ rõ phải đứng dậy đi sắp đồ chuẩn bị đi du lịch với Tần Nhiêu.
Thật ra đồ đã sắp hết vào vali, nhưng cô vẫn máy móc làm lại một lần, sau đó gửi tin nhắn QQ cho Tần Nhiêu.
[Châu Châu: Nhớ mua bình giữ nhiệt cho em.]
[Châu Châu: Em ở nhà chờ anh đấy.]
Nhưng một phút, mười phút rồi một giờ trôi qua, anh đều không trả lời.
Dù anh không trả lời tin nhắn nhưng cô vẫn kéo vali đến sân bay, chờ đợi sự xuất hiện của anh giữa lối vào tấp nập.
[Châu Châu: Em đến sân bay rồi, ba giờ chúng ta bay đấy, anh đừng đến muộn.]
[Châu Châu: Em sẽ chờ anh.]
Hai giờ hai mươi phút, anh chưa tới, cô cũng chẳng nhận được tin nhắn nào.
Ánh mặt trời chói chang xán lạn, đôi mắt Chu Diệc Châu lại mờ mịt không chút ánh sáng, yên lặng chảy nước mắt, ngoan cố chống lại sự thật tàn khốc, vẫn đứng ở cửa vào để chờ anh.
[Châu Châu: Đến giờ làm thủ tục rồi, bao giờ anh mới tới nơi?]
Hai giờ rưỡi.
[Châu Châu: Em phải đi vào rồi. Anh đang ở đâu thế?]
Hai giờ ba mươi năm phút.
[Châu Châu: Em phải đi vào thật đấy, Tần Nhiêu, anh đang ở đâu?]
Hai giờ bốn mươi phút.
Ánh mặt trời vẫn sáng chói như cũ, đáng lẽ nó phải chiếu lên gương mặt với nụ cười ngọt ngào của hai người, nhưng bây giờ chỉ còn lại gương mặt đẫm nước mắt của Chu Diệc Châu.
Chu Diệc Châu nhìn những tin nhắn mình liên tục gửi đi chẳng khác nào đá chìm đáy bể. Hóa ra việc một người từ bỏ người khác vẫn luôn đơn giản như vậy.
Đây cũng chẳng phải lần đầu tiên Chu Diệc Châu bị vứt bỏ, cô đã quen với cảm giác này, nhưng chưa bao giờ đau đớn đến thế.
Cô đã từng nói, nếu đã vứt bỏ nhau, người không cần cô thì cô cũng không muốn trân trọng người đó nữa.
[Châu Châu: Em không cần anh nữa. Chúng ta chia tay đi.]
[Châu Châu: Tạm biệt.]
Không có ngày mai, sẽ không bao giờ còn ngày mai gặp lại nữa.
Chu Diệc Châu vừa khóc vừa xé nát chiếc vé máy bay thừa kia, quyết tuyệt vứt vào thùng rác như cách anh vứt bỏ cô vậy, kéo vali, không quay đầu lại mà đi thẳng vào sân bay.
Cô sẽ không quay đầu, vì cô cảm thấy bản thân mình không hề sai, tình yêu của cô không được thấu hiểu, vậy cứ để nó tan biến theo cơn gió đi.
Sau lời tạm biệt ấy, hai người thật sự không gặp nhau suốt bảy năm.
Thời gian sau đó, Chu Diệc Châu đậu đại học Nam Kinh với số điểm cao, điều này giải tỏa rất nhiều ưu phiền sau khi mối tình đầu tan vỡ, mà còn mở ra những năm tháng gian nan nhất trong cuộc đời cô. Ba kế phá sản, mẹ sinh con, ba ruột quyết liệt, những chuyện xảy ra trong mấy năm đó đã bào mòn hết sức sống của cô, khiến cô chẳng còn sức lực đâu mà nhớ đến người đó.
Mà sau khi người kia rời bỏ cô, nɠɵạı trừ việc anh không còn tin vào tình yêu nữa thì những chuyện khác đều đi đúng hướng. Thành tích đứng nhất thành phố, trở thành truyền kỳ siêu việt ở trường trung học phổ thông Thanh Lưu, sau khi được nhận vào chuyên ngành tài chính của Đại học Bắc Kinh, thậm chí anh còn ra nước ngoài một năm, là hoàn toàn bước ra khỏi hồi ức.
Nhưng người trong hồi ức cuối cùng sẽ gặp lại nhau, ở trong mơ, ở trước mặt, ở mỗi ngày mai không thể vứt đi được.