Sau đó lại ngẩng đầu mở to hai mắt quan sát, càng nhìn trong lòng càng thêm khẩn trương, thật sự tò mò: “Tần Nhiêu, bình thường anh mang theo nó có mệt không?”
Câu hỏi kỳ lạ của cô khiến Tần Nhiêu bất lực, cười nói: “Cũng đâu phải là anh không mặc qυầи ɭóŧ.”
Chu Diệc Châu mím môi, kéo anh xuống hôn: “Đồ ngốc, ý em là hình như nó hơi lớn.”
Đầu gối Chu Diệc Châu cố tình cọ kia chỗ nóng bỏng kia, Tần Nhiêu cảm thấy mỗi lúc một cứng hơn, anh vuốt ve cơ thể trơn mịn của cô, sau đó dừng lại xoa xoa ở giữa bông hoa non hồng.
Chu Diệc Chu “ưm” một tiếng, cảm giác nhộn nhạo từ bụng nhỏ truyền lên đến đỉnh đầu, hôn Tần Nhiêu một cách nồng nhiệt.
Cô hôn càng lâu, thời gian xoa vuốt của Tần Nhiêu cũng kéo dài theo đó, lâu đến mức làm cho chỗ kia ướt nhẹp sền sệt, đủ để đút một ngón tay vào, Chu Diệc Châu lại rêи ɾỉ một tiếng.
“Đau sao?” Tần Nhiêu rời khỏi miệng cô.
Không đau, Chu Diệc Châu chỉ kinh ngạc khi anh cắm ngón tay vào, lắc đầu hỏi: “Sao anh lại đút ngón tay vào trong?”
Anh chớp chớp mắt nói: “Để em thích ứng trước đã.”
Chu Diệc Châu cảm thấy anh hiểu quá rõ, bèn ôm sát cổ anh, mỉm cười hỏi thử: “Cục cưng, anh xem qua phim người lớn rồi à?”
Anh liếʍ môi, lập tức dời ánh mắt sang nơi khác, không muốn cho Chu Diệc Châu biết được chuyện này, làm như bản thân không biết gì cả.
Chu Diệc Châu vuốt ve mặt anh, nói: “Em cũng muốn xem.”
“Không có gì đẹp hết, không cho phép em xem.” Anh quay đầu lại, tỏ vẻ không thể thương lượng.
“Dựa vào cái gì mà anh có thể xem, còn em thì không? Anh biết đưa ngón tay vào trong để giúp em thích ứng, nhưng em lại không biết gì cả, chỉ nằm bất động một chỗ. Em cũng muốn xem để học hỏi nữa mà.” Chu Diệc thật sự không hề biết chút gì, cũng thật sự muốn học.
Tần Nhiêu ấn giữa hai đôi mày của cô, bất đắc dĩ nhắm mắt lại: “Châu Châu, anh chỉ xem qua một lần thôi. Em tin anh, đừng xem gì hết, không có gì để học theo cả.”
Chu Diệc Châu không chịu, cô muốn làm gì thì phải làm liền, ôm lấy anh làm nũng: “Không chịu đâu, em muốn xem, bọn mình xem cùng nhau nha.”
Chu Diệc Châu nằm trong lòng anh cắn môi, đôi mắt có phần trốn tránh dừng trên hai cơ thể trần truồng đang quấn lấy nhau, bị tiếng rêи ɾỉ của nữ diễn viên bên trong tai nghe làm cho mặt đỏ tim đập thình thịch.
Chu Diệc Châu nghe thấy cô ta càng lúc càng rên lớn hơn, vẻ mặt lại vô cùng hưởng thụ, khiến cô không ngừng muốn thử trải nghiệm qua cảm giác này, bắt chước cô ta sờ mó cây gậy cương cứng của Tần Nhiêu.
Lòng bàn tay Chu Diệc Châu nóng bừng, ghen tị lắc lắc: “Không cho anh nhìn, ngực cô ta bự hơn em.”
Tần Nhiêu bị cô sờ, cơ thể càng thêm nóng hổi, lập tức tắt điện thoại rồi đè cô xuống hôn, còn xoa xoa ngực.
Cả người Chu Diệc Châu nhũn ra, ngẩng cổ để anh hôn loạn xạ, thở hổn hển hỏi: “Anh có thấy ngực em lớn không?”
“Rất lớn.” Vì khi cô mặc áo lót, có thể nhìn thấy khe rãnh.
Tần Nhiêu đút một bên vào miệng, ngậm trong miệng mυ"ŧ mát, dùng đầu lưỡi chọc chọc đầu vυ" tròn mẫn cảm, khiến nó trở nên săn cứng.
Chu Diệc Châu không khỏi vặn vẹo, gãi tóc anh: “Vậy anh có thích không?”
Một hồi lâu, anh lại hôn lên, liếʍ mυ"ŧ miệng cô: “Thích, rất trắng rất mềm.”
Chu Diệc Châu đỏ mặt, chọc vào má lúm đồng tiền của anh: “Anh háo sắc quá.”
Anh bật cười, lại đút nhẹ tay vào huyệt cô thăm dò: “Châu Châu, anh sẽ làm em đau đấy, em thật sự muốn anh đi vào à?”
Chu Diệc Châu đã không nhịn được nữa, cô cắn môi gật đầu: “Muốn, em muốn anh đi vào.”
Tần Nhiêu không thể chịu đựng khi nhìn dáng vẻ này của cô, xinh đẹp nằm trên giường, cả người ửng đỏ khiến người ta đau lòng, cũng khiến anh mất đi khả năng khống chế của bản thân.
Anh xé vỏ áo mưa, vì là lần đầu tiên nên tay chân vụng về, đến mức Chu Diệc Châu nằm trên giường nhịn không được cười trêu: “Anh ngốc thật đấy.”
Tần Nhiêu túm lấy hai chân cô tách ra, quy đầu chuẩn xác nhắm ngay vào miệng huyệt ướt át khiến Chu Diệc Châu sợ tới mức cắn chặt môi, cô nhìn chăm chú vào Tần Nhiêu mà không dám nói lời nào.
“Đau thì nói anh dừng lại.” Tần Nhiêu áp người xuống.
Chu Diệc Châu nằm im, ôm cổ anh gật đầu: “Vâng.”
Anh cúi đầu cầm lấy cây gậy, cắm vào trong hang động chưa từng được khám phá, nó thật sự quá nhỏ, thử vài lần đều trượt ra ngoài, Chu Diệc Châu không thể chịu nổi khi cứ cọ tới cọ lui.
“Tần Nhiêu, em khó chịu quá.” Cô thành thật nói ra cảm giác của mình vào lúc này.
Tần Nhiêu hôn cô, dỗ dành: “Châu Châu, nơi đó của em nhỏ quá, anh không thể đi vào. Em thả lỏng chút nhé, cho anh thêm ít thời gian.”
Chu Diệc Châu gật đầu, thở hổn hển cho anh thời gian, đột nhiên xuýt một tiếng ngẩng đầu lên, thấy anh đã cắm vào hơn một nửa.
Tần Nhiêu trướng đến mức không dám động đậy, lần đầu tiên được trải nghiệm cảm giác nơi đó của mình bị bao vây kín kẽ, chặt đến mức toát đầy mồ hôi.
Chu Diệc Châu cắn môi chậm rãi nằm xuống: “Vào nữa đi anh, cứ làm lại như vừa rồi anh xem ý.”
Anh hiểu ý, cúi người xuống hôn cô, đồng thời đưa cả cây cắm vào lối đi nóng bỏng, cùng cô mất đi lần đầu.
Chu Diệc Châu bị đau hơn anh, nước mắt rơi xuống từng giọt, ôm anh khóc nghẹn ngào: “Tần Nhiêu, đau quá.”
Tần Nhiêu trao cho cô nụ hôn cực kỳ dịu dàng, hy vọng sẽ khiến cô cảm nhận được yêu thương nhiều hơn, dùng nó để xoa dịu cơn đau đớn: “Châu Châu, anh yêu em, rất yêu em.”
Sau khi được anh hôn, Chu Diệc Châu từ từ không còn cảm giác đau nữa, một bên tiếp nhận những cú va chạm chậm rãi bên dưới, một bên đáp lại nụ hôn của anh, dần dần chuyển từ trắc trở thành suôn sẻ, càng lúc càng trở nên thành thạo hơn.
Chu Diệc Châu dùng sức siết chặt ga giường, mái tóc xoăn như rong biển rơi rải khắp nơi, bao trùm âm thanh rêи ɾỉ của cô, khiến cuộc yêu đầu tiên của cô tăng thêm vài phần mông lung.
Chu Diệc Châu còn chưa hưởng thụ đủ, đột nhiên cảm giác cây gậy không còn cắm vào trong, đôi mắt chứa đầy màn sương mở to, hỏi Tần Nhiêu: “Cục cưng, sao anh lại dừng thế?”
Tần Nhiêu sửng sốt, ngẩng đầu lên, đỏ mặt khó khăn đáp: “Anh bắn rồi.”
Chu Diệc Châu kinh ngạc: “Mới vài phút thôi mà?”
Những lời này càng khiến mặt anh đỏ bừng, cây gậy đã mềm nhũn hoàn toàn trượt ra ngoài, còn mang theo vệt máu nhàn nhạt.
Đây là lần đầu tiên Tần Nhiêu làʍ t̠ìиɦ, không thể phát huy tốt cũng là điều bình thường, nhưng lời nói vô tình của Chu Diệc Châu vẫn sẽ gây tổn thương đến lòng tự trọng của anh.
Tần Nhiêu cẩn thận giúp cô lau hạ thể, ngồi thẳng lưng xin lỗi cô: “Xin lỗi em, lần sau sẽ không như vậy nữa đâu, em hãy tin anh.”
Lúc này Chu Diệc Châu mới nhận ra sức sát thương trong câu nói vừa rồi của mình, lập tức từ sau lưng ôm lấy anh, dỗ dành: “Cục cưng, vừa rồi anh thật sự rất đỉnh, anh không nghe thấy em rên sao?”
“Có dễ nghe không?” Chu Diệc Châu vươn tay đến trước cơ bụng của anh vuốt ve.
Anh ừ một tiếng: “Rất biết quyến rũ người ta, khiến anh suy nghĩ….”
“Nghĩ cái gì cơ?” Chu Diệc Châu sờ xuống dưới, dươиɠ ѵậŧ mềm nhũn lại từ từ cứng lên.
Cơ thể của anh lại nóng lên, nuốt nước miếng: “Nghĩ không ngừng muốn em.”
Chu Diệc Châu cảm giác lòng bàn tay lại trở nên nóng hổi, quỳ bò đến đùi anh rồi ngồi lên, ôm chặt lấy cổ anh, cười ngại ngùng: “Anh trai, làm thêm lần nữa được không?”
Hai chữ anh trai trực tiếp đánh thức cậu nhỏ của anh, mạnh mẽ ngóc đầu lên, dưới sự trêu chọc của Chu Diệc Châu, hai người lại một lần nữa quên mình lăn lộn trên giường.
Cô rêи ɾỉ, thở hổn hển, liên tục thét muốn vỡ giọng gọi tên anh hơn bao giờ hết, mãi đến khi mồ hôi che mờ tầm nhìn, khi đôi môi khô nứt trở nên ướt át, khi thân hình nóng bỏng của anh lại lần nữa áp xuống. Căn phòng trở về yên tĩnh, âm thanh cuối cùng còn sót lại là tiếng hít thở nhẹ nhàng hoà vào nhau của hai người.