Có người vui thì cũng có người buồn, Chu Diệc Châu xua đi mây mù, nhìn thấy được ánh mặt trời, lại khiến Tưởng Hàm bị đả kích trầm trọng, liên tiếp mấy ngày liền đều u uất như mưa dầm liên miên.
Tiết thể dục, Tưởng Hàm ngồi một mình trên bãi cỏ nhân tạo, xung quanh đều là các bạn học đang vui đùa ầm ĩ, chỉ có mình cô ta là cô đơn tịch mịch.
Chu Diệc Châu và Cận Mộng chơi đến nỗi toát mồ hôi, lúc đi lấy nước mới để ý đến Tưởng Hàm, cũng là lần đầu tiên thấy dáng vẻ suy sụp này của cô ta.
Chu Diệc Châu ngồi xuống cạnh Tưởng Hàm, ngửa đầu uống nước: “Phải đến mức này sao? Vì một tên con trai mà tự hành hạ bản thân thành như vậy?”
Tưởng Hàm cười lạnh, rốt cuộc là ai hành hạ cô ta thành dáng vẻ này chứ? Ánh mắt cô ta bén nhọn như dao nhỏ phóng về phía Chu Diệc Châu: “Như thế nào là không đến mức? Cậu ấy thà tin một kẻ giả dối như cậu chứ không chịu tin tôi, với tôi mà nói chính là nỗi nhục lớn nhất.”
Chu Diệc Châu liếʍ vệt nước trên môi, không cho là đúng: “Tưởng Hàm, chúng ta làm việc gì cũng đều dựa vào bản lĩnh của bản thân. Cậu có thể khiến cậu ta nghi ngờ tôi, thì tôi cũng có thể làm cậu ta tin tưởng mình.”
“Dựa vào cái gì chứ?” Tưởng Hàm không phục, rõ ràng những gì cô ta nói đều là sự thật.
Chu Diệc Châu nhún vai, nói nghe rất nhẹ nhàng: “Chắc là cậu ta thích tôi thật.”
Không biết Tưởng Hàm phải có bao nhiêu tự tin, nắm chắc bao nhiêu phần thì mới có thể không sợ hãi nói ra mấy lời này như Chu Diệc Châu. Cô ta cố gắng lâu như vậy cũng không thể khiến Tần Nhiêu thích mình, nhưng cố tình Chu Diệc Châu nhảy từ đâu ra, chưa đến một năm đã khiến người luôn thanh tỉnh lý trí như Tần Nhiêu cũng phải mù quáng.
“Chu Diệc Châu, rồi cậu sẽ hối hận.”
Chu Diệc Châu không hiểu: “Hối hận cái gì cơ?”
“Có một ngày cậu sẽ hối hận vì đã lừa dối Tần Nhiêu, vì đã coi khinh tình cảm thật lòng của cậu ấy.” Tưởng Hàm muốn khuyên can cô.
Chu Diệc Châu cũng không cảm thấy bản thân mình lừa ai, vì trong quá trình này cô chưa từng giẫm đạp lên tôn nghiêm của Tần Nhiêu.
Cô cười thản nhiên, không hề sợ hãi: “Không đâu, tôi sẽ không bao giờ hối hận.”
Tưởng Hàm khinh miệt: “Chu Diệc Châu, tôi sẽ không bỏ qua cho cậu đâu.”
Cô ta sẽ không bỏ qua cho Chu Diệc Châu, mặc kệ là vì chính mình hay vì Tần Nhiêu.
Chu Diệc Châu chỉ muốn đến chọc ngoáy cho tinh thần cô ta sa sút thêm, thấy mình đã thành công thì đứng dậy nói: “Tưởng Hàm, tôi chờ cậu đó. Sắp thi cuối kỳ rồi, vượt qua tôi rồi nói sau.”
Buổi tối tan học, Vương Á tan làm đến đón Tưởng Hàm, thấy cô ta rầu rĩ không vui thì hỏi: “Sao vậy con gái? Lại cãi nhau với Chu Diệc Châu à?”
Tưởng Hàm ngây người ngồi vào xe, sau khi im lặng một lúc, đột nhiên nhìn về phía Vương Á: “Mẹ, mẹ với ba Chu sinh em bé đi, con muốn có thêm em.”
Vương Á giật mình, cười: “Hàm Hàm, con nói gì thế? Mẹ đã bao nhiêu tuổi rồi chứ?”
Tưởng Hàm còn có thể dùng cách gì để khiến Chu Diệc Châu đau khổ chứ? Đó chính là khiến cô hoàn toàn mất đi tình yêu duy nhất của ba. Chỉ có như vậy, Chu Diệc Châu mới đau đớn sợ hãi.
“Nếu mẹ không sinh thêm thì cả đời này ba Chu cũng chỉ biết nhớ thương đến cô con gái duy nhất của ba thôi.” Tưởng Hàm tình nguyện hy sinh tình thương từ ba của mình, cũng muốn Chu Diệc Châu phải mất theo.
Vương Á như khựng lại, khẽ liếc mắt nhìn Tưởng Hàm: “Nói sau đi.”
Bà ta nói vậy cũng tốt hơn là từ chối ngay lập tức. Tưởng Hàm tin tưởng, trong tương lai gần nhất định cô ta sẽ nhìn thấy dáng vẻ sa sút nhất của Chu Diệc Châu.
Buổi chiều thứ sáu, Lưu Nguyên ở bên A4 đột nhiên tới tìm Chu Diệc Châu, hai người đứng nói chuyện ngoài cửa lớp.
“Chu Diệc Châu, thứ bảy tuần này cậu rảnh không?”
Chu Diệc Châu nhướng mày: “Sao vậy?”
Lưu Nguyên cười xấu hổ, lấy trong túi ra hai tấm vé xem kịch: “Tôi có hai vé xem , muốn mời cậu đi xem cùng.”
Chu Diệc Châu khẽ bĩu môi, trắng trợn mời cô đi xem kịch, còn sợ cô không biết cậu ta yêu thầm mình sao?
Trong lúc cô đang do dự, bỗng nhiên nhìn thấy một bóng người đứng ở cửa sổ, nhìn hai người như hổ rình mồi.
Chu Diệc Châu nghĩ thầm, người ta yêu thầm còn biết hẹn cô ra ngoài chơi, cố tình tên đầu gỗ kia lại chẳng có động tĩnh gì.
Chu Diệc Châu đã vì Tần Nhiêu mà xuống nước nhiều lần, sau này sẽ không bao giờ nhường nhịn anh. Huống chi bây giờ tình thế thay đổi, cô không cần chạy theo sau anh nữa.
Lưu Nguyên đợi một lúc đã xấu hổ gần chết, Chu Diệc Châu rút lấy một vé: “Mấy giờ chúng ta gặp nhau đây?”
Hai mắt Lưu Nguyên tỏa sáng: “Hai giờ chiều đi, chúng ta gặp ở ngoài cửa nhà hát Bảo Lợi nhé.”
Chu Diệc Châu cũng gật đầu: “Ừ, buổi tối cùng đi ăn luôn.”
Lưu Nguyên còn đang nghĩ lý do để mời cô ăn tối, nghe cô nói vậy thì vội vàng đáp ngay: “Được, cậu có thích ăn gì không?”
Chu Diệc Châu làm lơ ánh mắt phức tạp của Tần Nhiêu, mập mờ nói: “Tối về nhắn tin sau đi.”
Lưu Nguyên đang muốn nói chuyện, một cơn gió lạnh bỗng đi ngang qua hai người họ, cắt ngang cuộc nói chuyện đang dang dở.
Lưu Nguyên đi về lớp, Chu Diệc Châu mới nhìn theo bóng lưng người kia rồi nén cười, như thể có ai cướp mất đồ của anh vậy, mặt mũi chù ụ, bày ra dáng vẻ người sống chớ tới gần, càng nhìn càng thấy đáng yêu.
Vở kịch này cũng coi như giây phút để Chu Diệc Châu thư giãn trong quá trình ôn thi cuối kỳ căng thẳng. Mời Lưu Nguyên ăn Pizza Hut xong cô liền về nhà, tâm trạng nói rút là rút, rửa mặt xong là ngồi vào bàn học luyện đề thi.
Đã có một thời gian cô không hỏi bài Tần Nhiêu, lúc trước hai người giận dỗi nên cô toàn đi hỏi Lưu Nguyên. Bằng không cậu ta cũng chẳng dám hẹn cô ra ngoài chơi.
Nghĩ vậy, Chu Diệc Châu lại quyết định trêu chọc tên đầu gỗ nhà mình, muốn nhìn thấu tâm tư của anh.
Châu Châu: [Cậu ngủ rồi hả? Dạy tui vài đề được hông?]
Tần Nhiêu có thể ngủ ngon được sao? Bây giờ anh hoàn toàn không hiểu rõ tâm tư của Chu Diệc Châu, rõ ràng vì chuyện anh không để ý tới cô mà khóc đau lòng như vậy, nhưng quay đầu lại có thể đồng ý đi xem kịch với nam sinh khác. Dáng vẻ không tim không phổi, giống như ở trong lòng cô, anh chẳng có địa vị gì quan trọng.
Q: [Ngủ rồi.]
Chu Diệc Châu phì cười: “Ngủ rồi mà vẫn còn trả lời tin nhắn được à?”
Châu Châu: [Đồ lừa đảo.]
Rốt cuộc ai mới là kẻ lừa đảo đây? Lừa anh đến mức trong đầu chỉ nghĩ về cô, giây phút này lại càng rối rắm hơn.
Q: [Có người dạy cậu rồi mà, cũng có gì khác nhau đâu.]
Chu Diệc Châu cười không khép được miệng, nghĩ thầm anh đúng là một tên thù dai, còn nhớ rõ mấy câu nói hờn dỗi của cô như vậy.
Châu Châu: [Ai bảo không khác nhau? Cậu ta đứng hạng 2 cả khối, còn cậu đứng hạng nhất mà.]
Tần Nhiêu cảm thấy miệng lưỡi cô đúng là lắt léo, nhưng không hiểu sao lại thấy xuôi tai.