Sau bài hát , mọi người lần lượt hát những ca khúc cũ, so với bữa tiệc ban nãy thì bây giờ giống như được quay trở lại thời học sinh, đầy ắp kỷ niệm.
Trong lúc này, Cận Mộng và Chu Diệc Châu vẫn ngồi ở một bên đảm đương nhiệm vụ làm nóng bầu không khí, đương nhiên cái miệng cũng chưa nghỉ giây nào.
“Cậu nói xem Tưởng Hàm đúng là một lòng si tình mà! Bảy năm rồi mà ánh mắt khi nhìn Tần Nhiêu vẫn không hề thay đổi.” Cận Mộng phe phẩy lục lạc xem trò vui, cánh tay khẽ chọc chọc Chu Diệc Châu.
Lúc này Chu diệc Châu mới liếc nhìn về phá góc sofa, đêm nay miệng của bọn họ có vẻ còn bận hơn cả cô, ghé đầu vào nhau không biết đang nói cái gì.
Cô khó chịu thu hồi ánh mắt, Cận Mộng tò mò: “Có phải cậu ghen không?”
Chu Diệc Châu cười nhạo: “Mình mà ghen á?”
Cận Mộng hừ một tiếng: “Nhìn mắt của cậu là biết ghen rồi, dù sao từ bé đến lớn cậu cũng ghét nhất là bị người khác trộm đồ của mình.”
“Tần Nhiêu không phải đồ của mình.” Cô chẳng thèm để ý.
“Lúc trước cậu cũng đâu nói vậy, hở ra là Tần Nhiêu nhà mình, Tần Nhiêu của mình, nghĩ lại cũng nổi cả da gà.”
Chu Diệc Châu nghe cô nàng ba hoa không ngừng, dứt khoát lấy một miếng dưa hấu nhét vào miệng cô nàng: “Thích ăn dưa thế thì cậu ăn cho no đi.”
Chu Diệc Châu không kiềm chế được mà nhớ lại cảnh tượng khi xưa hẹn hò với Tần Nhiêu, trong lòng dâng lên một cảm xúc khó tả, đánh chết cô cũng không muốn thừa nhận. Cô lén lút đưa mắt nhìn Tần Nhiêu, anh vẫn đẹp trai hệt như bảy năm trước, chẳng qua bây giờ có cảm giác đàn ông trưởng thành hơn. Có lẽ bây giờ anh áo quần phẳng phiu, tóc sạch sẽ gọn gàng, dáng vẻ tươi mát không chút dầu mỡ, khiến trong lòng cô chỉ nghĩ được một từ “đẹp”.
Cô cảm thấy có chút khó thở, nói với mấy người xung quanh là muốn đi vệ sinh, vừa ra khỏi phòng đã đụng phải oan gia lâu năm.
Tưởng Hàm còn chưa chính thức cùng cô chào hỏi, đứng ở bên cạnh cô, tháo đồng hồ xuống để rửa tay: “Chu Diệc Châu, lâu rồi không gặp.”
Chu Diệc Châu liếc mắt nhìn một cái, lực chú ý dồn lên chiếc đồng hồ, là của hãng Jaeger LeCoultre, hiểu rồi, là muốn khoe giàu với cô đúng không?
(Đồng hồ Jaeger LeCoultre – có giá khoảng 305.000.000vnd)
Bất kể lúc nào hay chỗ nào, hai người đều tuyệt đối không nhường nhau, Chu Diệc Châu cười một tiếng, lén tháo đồng hồ xuống rồi bỏ vào túi, lấy son ra trang điểm lại: “Cũng chưa phải lâu lắm, chúng ta mới gặp nhau mà.”
“Mới” mà cô nói chính là năm trước, bởi vì đặc thù yêu cầu, Chu Diệc Châu cần những giấy chứng nhận tương quan của Chu Duy nên có gọi cho ông ta một lần, ai ngờ lại là Tưởng Hàm mang đến.
Không sai, ba mẹ Chu Diệc Châu đã ly hôn vào năm cô học lớp 5, nhưng chưa đầy một năm sau, hai người này đã như cạnh tranh với nhau, sôi nổi lập gia đình mới. Mà cha kế hiện tại của Tưởng Hàm chính là ba ruột của Chu Diệc Châu.
Tưởng Hàm lau khô tay, đeo lại đồng hồ, nghiêng đầu cẩn thận đánh giá Chu Diệc Châu: “Dạo này công việc của cô bận lắm hả? Quầng thâm mắt rõ thế kia cơ mà?”
Chu Diệc Châu nghe vậy thì khẽ trợn trắng mắt ở trong lòng, cô ghét nhất là công kích bề ngoài của người khác, tròng mắt đảo lên, không giống như là oán hận: “Đúng vậy, gần đây công ty tôi mới nhận hợp đồng lớn, muốn bắt được tiền thưởng thì đương nhiên phải thức mấy đêm rồi.”
Tưởng Hàm chớp chớp mắt, ra vẻ chúc phúc cho cô: “Vậy chúc cô mã đáo thành công nhé!”
Nháy mắt đã khiến Chu Diệc Châu cứng miệng, câu “mã đáo thành công” là cô nói với Tưởng Hàm, ngay cả công kích cũng phải học của người khác, đúng là thích nhặt đồ thừa của người ta mà.
Sau khi Tưởng Hàm đi rồi, lúc này Chu Diệc Châu mới để sát vào gương rồi cẩn thận nhìn kỹ, quầng thâm mắt ở đâu ra, là mascara mới mua của cô không cẩn thận bị lem ra, lát về phải vứt đi ngay mới được.
Chu Diệc Châu sửa lại lớp trang điểm, lại đánh thêm chút nhũ mắt, như vậy lát nữa hát dưới ánh đèn sẽ xinh đẹp hơn rất nhiều.
Cô mới vừa vào phòng đã nghe thấy Hứa Thành hô to: “Ai hát <Ấm áp> đây? Nếu không hát thì đổi bài nhé?”
Chu Diệc Châu giẫm giày cao gót chạy tới, đè lại bàn tay dư thừa kia của Hứa Thành: “Tôi hát, đừng có đổi bài.”
Hứa Thành vội nhường chỗ cho cô: “Hóa ra là chim sơn ca nhỏ của lớp chúng ta – bạn học Châu Châu. Nào mời cậu.”
Chu Diệc Châu có bệnh sạch sẽ, xoay người cầm một chiếc microphone mới, không cẩn thận dẫm phải chân của ai đó phía sau, cô ngước mắt nhìn lại, thấy Tần Nhiêu rút chân mình lại.
Đúng là…chân dài vậy còn duỗi ra, bị cô dẫm phải cũng đáng lắm. Chu Diệc Châu mới không thèm xin lỗi, tay đè lại làn váy rồi ngồi vào ghế, sau đó bắt đầu hát khúc dạo đầu đầy ngọt ngào.
“Những lời anh vô tình thốt ra, em đều sẵn lòng thực hiện
Đoàn tàu vẫn lắc lư theo giai điệu vốn có
Những gì anh nói ra em đều tin là thật
Bởi tất cả niềm tin em đều dành cho anh
Những điều thú vị nhỏ nhoi, ấm áp như chiếc chăn bông
Đắm mình trong nắng với cảm giác an toàn quen thuộc…”
Bài hát ấm áp này rất hợp với giọng hát ngọt ngào của Chu Diệc Châu, quả thật mang lại bầu không khí tràn đầy tình yêu cho mọi người, nhưng ca từ cũng làm người nào đó cảm thấy không thích hợp, sôi nổi nhìn về phía Tần Nhiêu, muốn nhìn thử xem người từng là nam chính sẽ có phản ứng gì.
Vào lúc mà Chu Diệc Châu cất tiếng hát, lỗ tai của Tần Nhiêu cũng bắt đầu tê dại, suy nghĩ tràn về như thủy triều mãnh liệt không ngừng, từng hồi ức lúc trước hẹn hò với cô hiện ra rõ mồn một ở trước mắt.
Anh đã từng, vô cùng, thật lòng thích Chu Diệc Châu, có thể nói là yêu cô đến điên cuồng.
Ca khúc còn chưa quá nửa nhưng suy nghĩ của Tần Nhiêu đã đi đến giới hạn, chậm rãi nhìn về phía Chu Diệc Châu còn đang say mê hát.
Chu Diệc Châu rất thích bài hát này, hầu như có thể miêu tả khái quát tất cả những kí ức tốt đẹp về mối tình đầu của cô. Cô càng hát càng chuyên tâm, lúc đón nhận ánh mắt của Tần Nhiêu cũng rất bình tĩnh.
“Anh thật sự rất tốt, có lẽ chính anh cũng không biết điều đó
Vốn dĩ rất âm thầm, điềm đạm, tự tin chẳng hề tự cao
Yêu một người chính là hy vọng người ấy sống thật tốt
Cảm giác ấm áp từ tận trong tim, anh quan trọng hơn tất cả…”
Thời niên thiếu, khi Tần Nhiêu đối mặt với Chu Diệc Châu có gia cảnh khá giả như vậy, anh cũng từng mất đi tự tin, nhưng vẫn quyết tâm cố gắng hoàn thiện bản thân, để mình có thể xứng đôi với Chu Diệc Châu.
Một bài hát ngắn ngủi mấy phút, Chu Diệc Châu lại cảm thấy như năm tháng đã trôi qua rất lâu, khoảnh khắc bài hát kết thúc, thế giới hiện thực quay trở lại, bây giờ cô là Chu Diệc Châu, tuyệt đối không keo kiệt một nụ cười với người yêu cũ.
Nhưng Tần Nhiêu lại trầm mặc quay đầu đi, giống như chỉ là phản ứng sau khi nghe một bài hát hay, bưng ly nước lên uống mấy ngụm.
Chẳng qua chỉ có Chu Diệc Châu hiểu, mỗi khi anh không biết nên biểu đạt hay che giấu cảm xúc thì sẽ uống nước trong vô thức. Thói quen này của anh vẫn còn chưa bỏ được.
Cho nên bài hát này đã làm ảnh hưởng đến cảm xúc của anh? Chu Diệc Châu nghĩ vậy.
Cô ngồi về chỗ cũ, Cận Mộng lại càng thêm tò mò, ghé sát vào tai cô: “Xong rồi xong rồi, cậu xong rồi.”
“Mình làm sao?” Chu Diệc Châu khát nước, ngửa đầu uống một ngụm.
“Cậu làm thế này thì mọi người đều biết cậu còn lưu luyến Tần Nhiêu đấy.”
Chu Diệc Châu lau vệt nước bên khóa miệng, không mấy quan tâm mà nhún vai: “Cứ để bọn họ đoán mò đi, mình chỉ muốn chọc tức người nào đó thôi.”
Nói xong cô liếc mắt nhìn Tưởng Hàm, không sai, sắc mặt cô ta xám xịt lại rất khó coi.
Cận Mộng lắc đầu đáng tiếc: “Nếu cậu với Tần Nhiêu còn ở bên nhau thì tốt rồi, mình nhất định sẽ làm fan couple của hai người.”
“Vậy được rồi, cho cậu làm chủ trì siêu thoại, kéo càng nhiều fan couple về càng tốt.” Chu Diệc Châu cũng hùa theo bạn mình.
“Nghe ý cậu là biết cậu còn thích cậu ta đúng không?” Cận Mộng quan sát cô.
Chu Diệc Châu rơi vào trầm mặc, không biết phải diễn tả cảm xúc phức tạp của cô với Tần Nhiêu như thế nào, sau khi uống thêm hai ngụm nước, cô mạnh miệng nói: “Ngựa tốt không ăn cỏ sau lưng.”
“Cậu quay đầu nhìn một cái xem, thảo nguyên này cũng nhiều ngựa lắm.” Cận Mộng trêu chọc.
Cô lại càng mạnh miệng: “Vậy mình cũng là con ngựa dẫn đầu.”