Tết Âm Lịch, Chu Diệc Châu nhận được rất nhiều tin nhắn chúc mừng năm mới, đều là bạn học gửi đến, có vài tin là copy rồi chuyển tiếp. Tuy hơi có lệ nhưng cũng có tác dụng.
Chu Diệc Châu chọn một đoạn ổn ổn rồi sửa lại một chút, sau đó gửi cho Tần Nhiêu.
Châu Châu: [Đây là lần đầu tiên tui chúc cậu năm mới vui vẻ, không chúc cung hỉ phát tài, cũng chẳng chúc cậu tiền đồ như gấm, vì chắc chắn cậu có thể làm được. Chỉ mong cậu có một năm mới khỏe mạnh bình an, vui vẻ hạnh phúc. Tần Nhiêu, mong cậu như ánh trăng trên bầu trời, mãi mãi sẽ được các vì sao quay quanh, bảo vệ cho cậu bình an dù tháng đổi năm dời! Năm mới vui vẻ.]
Cô gửi từ buổi sáng, có lẽ hôm nay anh cũng bận bịu như cô vậy nên không trả lời ngay.
Chu Diệc Châu cùng họ hàng chơi một ngày, ăn xong bữa tất niên mới mang theo một đống lì xì quay lại phòng.
Cô ngồi ở trên giường, rút điện thoại đang sạc ra, mới mở màn hình lên đã thấy không ít tin nhắn, cứ như vậy kéo đến tin của Tần Nhiêu.
Q: [Năm mới chúc mọi chuyện của cậu được như ý nguyện. Năm mới vui vẻ.]
Chu Diệc Châu không tự giác cười thầm, nói nhỏ: “Đồ ngốc, vậy cậu mau tự dâng đến cửa đi.”
Cô trả lời lại.
Châu Châu: [Đang làm gì thế?]
Tết này ba của Tần Nhiêu không về, cùng đoàn nghiên cứu khoa học đi nước ngoài, cho nên Tết năm nay anh và mẹ ở bên nhà bà nɠɵạı. Lúc này đang ngồi ở đình nghỉ mát ngoài vườn ngắm pháo hoa.
Q: [Xem pháo hoa.]
Chỗ Chu Diệc Châu ở không bắn pháo hoa, cô còn phải hẹn Cận Mộng đi nơi khác ngắm, nên lúc này cực kỳ hâm mộ Tần Nhiêu.
Tần Nhiêu nhìn pháo hoa trên bầu trời, giống như nơi nào cũng có.
Q: [Chỗ nhà cậu không có sao?]
Chu Diệc Châu mở cửa sổ, thò đầu ra ngoài nhìn nhưng chẳng thấy gì cả, chỉ có thể nghe được một chút âm thanh.
Châu Châu: [Cách nội thành xa quá nên không nhìn thấy, với lại nhà tui chỉ cho chơi pháo bông thôi.] [Thở dài]
Tần Nhiêu cúi đầu nhìn các em trai em gái nhà mình đang cầm pháo bông chạy tới chạy lui, không biết có phải Chu Diệc Châu cũng như vậy không?
Châu Châu: [Chụp một tấm cho tui xem đi, đỡ thèm!!] [Đói khát]
Cái sticker kia rất khó để anh không tin tưởng rằng cô thật sự đang chờ đợi. Tần Nhiêu sợ pháo hoa nhanh hết, lập tức giơ máy chụp mấy tấm, chọn ra một tấm rõ nét nhất rồi gửi cho cô.
Chu Diệc Châu nằm trên giường thưởng thức, hận không thể nhanh nhanh đến ngày Lễ Tình Nhân, cùng Cận Mộng đến quảng trường Tinh Nguyệt xem lễ hội bắn pháo hoa mỗi năm một lần.
Châu Châu: [Tần Nhiêu, hôm Lễ Tình Nhân cậu có rảnh không?]
Tần Nhiêu nhìn chằm chằm ba chữ “Lễ Tình Nhân” đến ngây người, giống như nhớ ngày này không chỉ đơn giản là thứ năm.
Q: [Sao vậy?]
Châu Châu: [Cậu có muốn đến quảng trường Tinh Nguyệt ngắm pháo hoa với tui không?]
Nói thật, có rất nhiều người hẹn Tần Nhiêu đi chơi vào kỳ nghỉ đông này, nhưng anh đều từ chối hết, chỉ định trải qua một kỳ nghĩ thoải mái thanh nhàn này một mình.
Châu Châu: [Hay là hôm đó…cậu có hẹn với cô gái khác rồi?]
Châu Châu: [Vậy tui hẹn cậu đi ngắm pháo hoa được không? Được không được không???]
Lúc nào cô cũng thích hỏi “có được không”, lần này còn lặp lại giống như đang làm nũng với anh vậy. Tần Nhiêu mím môi, hơi thở cũng thong thả hơn không ít, hoàn toàn mất đi sự quyết đoán khi từ chối người khác.
Q: [Mấy giờ?]
Chu Diệc Châu mừng rỡ lăn lộn ở trên giường, gửi số điện thoại cho anh, lại bảo anh gửi lại số của mình, chờ đến hôm đó sẽ gọi điện nói sau.
Quảng trường Tinh Nguyệt rất đông người, đều là những người đến ngắm lễ hội pháo hoa, chung quanh cũng là hàng dài bán rong, khắp nơi đều nhuộm màu vàng lấp lánh.
Cận Mông mua pháo bông rồi đưa cho Chu Diệc Châu, thấy cô vừa gọi điện thoại cho ai đó thì kỳ quái hỏi: “Còn ai đến nữa à?”
Chu Diệc Châu cầm lấy pháo bông: “Tần Nhiêu.”
Hai mắt Cận Mộng trợn to: “Cậu còn hẹn cậu ta???”
Rồi lại lắc đầu kinh ngạc: “Không phải, khoan đã, sao cậu lại hẹn được cậu ta đi chơi hay vậy?”
Chu Diệc Châu nhún vai: “Thì cứ hẹn thôi.”
Cận Mộng vẫn lắc đầu, cảm thấy Chu Diệc Châu đúng là trâu bò, không khỏi dựng ngón cái: “Châu Châu, cậu lợi hại đấy, trừ Tưởng Hàm có thể hẹn cậu ta đi thư viện ra, thì cậu là trâu nhất, vậy mà có thể hẹn cậu ta đi ngắm pháo hoa được.”
Chu Diệc Châu đắc ý hất cằm, Trong lúc khoe khoang, cách một đám người, bỗng nhiên cô nhìn thấy thiếu niên mặc đồ đen như hạc trong bầy gà tìm kiếm bóng dáng của mình.
Chu Diệc Châu không gọi anh, lặng lẽ đi đến bên cạnh sau đó nhảy ra hù doạ: “Nè!!!”
Tần Nhiêu không bị doạ sợ nhưng lồng ngực như cứng lại, quay đầu đã thấy gương mặt tinh nghịch của Chu Diệc Châu, dưới ánh đèn nụ cười đó càng thêm lộng lẫy.
Chu Diệc Châu thấy anh không bị mình doạ sợ, bĩu môi: “Doạ vậy mà cậu không giật mình hả?”
Tần Nhiêu ít khi bật cười, lúc này lại nhoẻn miệng cười với cô một cái: “Trẻ con.”
Đây là lần đầu tiên Chu Diệc Châu ghấy dáng vẻ đùa giỡn này của anh, cũng chẳng thèm để tâm vừa bị nói là trẻ con, một tay kéo lấy tay anh rồi đi về phía Cận Mộng.
“Nhanh nhanh, sắp bắn pháo hoa rồi đó.”
Khi Cận Mộng nhìn thấy Chu Diệc Châu kéo Tần Nhiêu tới, tính tò mò hóng hớt bắt đầu sôi trào, khoé miệng mím mím muốn cười, nhìn hai người với ánh mắt không có ý tốt.
Pháo hoa bắn lên trời rồi toả ra như mưa sao băng, lúc rơi xuống nhân gian như mang theo mong ước, ước mỗi người ở đây đều có thể hoàn thành ước mơ của mình.
Nhân lúc pháo hoa nở rộ, Chu Diệc Châu chắp tay cầu nguyện, mong người nhà bình an khoẻ mạnh, việc học của bản thân ngày càng tiến bộ, vĩnh viễn đè Tưởng Hàm ở phía sau.
Cô ước xong thì mở mắt, nhìn Tần Nhiêu đang im lặng đứng bên cạnh ngắm pháo hoa, không mảy may có chút dao động nào. Cũng chẳng biết thứ gì mới khiến anh có hứng thú, hoặc làm anh mất khống chế được.
Chu Diệc Châu dùng khuỷu tay huých huých tay anh: “Tần Nhiêu, sao lúc nào cậu cũng bình tĩnh vậy?”
Tần Nhiêu nhìn về phía cô, ánh mắt vẫn là sóng yên biển lặng, như thể sự trầm tĩnh đó đã khắc sâu vào máu của anh.
“Sao vậy?”
Chu Diệc Châu nhoẻn miệng cười, châm pháo bông rồi nói: “Tôi muốn biết khi nào thì cậu sẽ luống cuống tay chân?”
Tần Nhiêu ngẩn ra một hồi, trong trí nhớ anh chưa từng trải qua tình huống gọi là luống cuống tay chân. Không ngủ nướng cho nên chẳng bao giờ đi học muộn, thành tích vẫn luôn đứng hạng nhất, không bao giờ vì chuyện học hành mà lo âu. Dù sao nhịp tim của anh luôn đập rất có quy luật.
Pháo bông bắt lửa rồi toé lên, trái một cây, phải một cây, Chu Diệc Châu và Cận Mộng chạy loanh quanh vài vòng, tiếng cười réo rắt như chuông bạc cứ như vậy vang lên đứt quãng ở quảng trường đông người tấp nập.
Tần Nhiêu nhìn cô vui đùa, mặc áo khoác hồng nhạt, nửa gương mặt đều vùi vào khăn quàng cổ, rõ ràng có vẻ ngoài ngoan ngoãn an tĩnh nhưng đến khi chơi đùa lại hoạt bát không biết mệt.
“Nhanh nhanh nhanh, ở dưới đất đó, nhanh nhặt lên đi….”
Dáng vẻ của cô gấp gáp như chờ không kịp, khiến Tần Nhiêu cũng sốt ruột theo, vội cầm pháo bông lên rồi châm lửa giúp cô.
Có gió thổi qua, lửa lúc lắc không chịu bắt vào pháo bông, Chu Diệc Châu nắm lấy tay Tần Nhiêu, tạo thành một vòng tròn để chắn gió.
“Tần Nhiêu, cậu để sát vào thì nó mới bắt lửa được.” Chu Diệc Châu túm lấy tay anh rồi kéo qua.
Hơi thở của Tần Nhiêu bị tiếng gió che đi, nhưng nhịp tim thình thịch không có quy luật lại như vang bên tai, liên tục nhắc nhở anh rằng Chu Diệc Châu đang nắm tay anh.
Tay cô nho nhỏ lại rất dùng sức, như muốn khắc sâu vào lòng anh, lần đầu tiên nhớ thời khắc trái tim mình loạn nhịp.
Hội pháo hoa kết thúc, Cận Mộng kéo Chu Diệc Châu đến nhà vệ sinh công cộng, một bên còn nói bóng nói gió.
Cận Mộng hừ một tiếng: “Đừng tưởng mình không biết cậu nghĩ gì, có phải cậu muốn giành Tần Nhiêu với Tưởng Hàm không?”
Chu Diệc Châu với cô nàng chẳng bao giờ giấu nhau chuyện gì, gật đầu thẳng thắn thừa nhận: “Đúng đấy, ai bảo cậu ta ngày nào cũng khoe khoang trước mặt mình, còn nói mấy câu chọc điên mình nữa.”
Cận Mộng phì cười: “Cậu cũng giỏi lắm Chu Diệc Châu, ngay cả nam sinh mà cũng giành với người ta, vậy cậu có thích Tần Nhiêu không?”
Chu Diệc Châu xoa tay, nghĩ đi nghĩ lại, nhận ra trong lòng mình chỉ một mực muốn thắng Tưởng Hàm, đối với Tần Nhiêu cũng không có suy nghĩ khác.
Cô lắc đầu dứt khoát: “Không thích.”
Cận Mộng khó hiểu: “Vậy mục đích của cậu là để Tần Nhiêu thích cậu, sau đó làm Tưởng Hàm tức điên lên à?”
Chu Diệc Châu gật đầu, xem là vậy đi.
Tức khắc Cận Mộng có chút thương hại cho Tần Nhiêu đang đứng bên ngoài kia, bĩu môi: “Lỡ đâu Tần Nhiêu thích cậu thật, tỏ tình với cậu thì sao?”
Chu Diệc Châu có thể đọc làu làu 1001 cách từ chối người khác, còn sợ không biết đối phó với Tần Nhiêu thế nào ư? Chẳng qua đây là chuyện sau này, bây giờ người ta còn chưa có thích cô nữa.
Chu Diệc Châu lau tay, nói: “Cậu ta như cục gỗ vậy, mình còn chẳng biết có đả động nổi không. Chẳng qua chỉ cần quan hệ giữa mình với cậu ta càng ngày càng tốt là được.”
Cận Mộng gật đầu, cười không khép được miệng: “Cũng đúng, chỉ dựa vào Tần Nhiêu mà đã làm Tưởng Hàm đứng ngồi không yên.”
Còn không phải sao? Nhìn dáng vẻ sốt ruột đến dậm chân kia, Chu Diệc Châu chỉ nghĩ thôi đã thấy buồn cười, đúng là không có tiền đồ. Có thời gian đề phòng cô, không bằng nghĩ cách mà giành lại đi.
Cận Mộng chính là hậu phương vững chãi nhất của Chu Diệc Châu, luôn đứng về phía cô vô điều kiện, sau khi đi ra ngoài, tự giác tìm lý do để đi trước, chừa không gian riêng cho hai người kia.
Trời cũng đã khuya, dựa vào nguyên tắc an toàn cùng lễ phép, Tần Nhiêu nhất định sẽ muốn đưa cô về nhà.
“Nhà cậu ở đâu? Tôi đưa cậu về.” Tần Nhiêu đi bên cạnh cô.
“Ở Long Loan, còn nhà cậu?”
“Khu Bắc.”
Một người hướng Bắc, một người phía Nam, giống như mãi mãi sẽ không có giao thoa với nhau.
Chu Diệc Châu chần chờ: “Nhà chúng ta ngược hướng, cậu đưa tôi về có bất tiện lắm không?”
Nếu anh đã muốn đưa cô về thì sẽ không suy xét xem có tiện đường hay không.
“Không sao.” Anh nhìn cô một cái, dưới ánh đèn đường mờ ảo, đầu nhỏ của cô trở nên xù xù.
Lời này không hề đơn giản chút nào, giống như giao bản thân cho anh, mặc cho anh dẫn dắt, nói gì cô cũng tin tưởng tuyệt đối. Mà loại tin tưởng này khác hẳn với lúc hỏi bài anh thường ngày, là tin tưởng ngoài chuyện học tập, là sự ỷ lại từ tận đáy lòng.
Đến ngã tư, Tần Nhiêu vẫy lại một chiếc xe, khi đang định ngồi vào ghế phụ, Chu Diệc Châu lại duỗi tay túm chặt lấy tay anh rồi chỉ vào ghế sau: “Cậu ngồi đằng sau với tôi đi.”
Cô vẫn luôn túm lấy ống tay áo của anh, Tần Nhiêu chỉ có thể đóng cửa trước lại rồi ngồi vào ghế sau cùng Chu Diệc Châu.
Vì là Lễ Tình Nhân nên mặc kệ đã khuya thế nào, trên đường vẫn còn rất nhiều những đôi yêu nhau đang dắt tay đi dạo. Trong xe, tài xế cũng mở nhạc tình yêu ngọt ngào, khiến bầu không khí cũng dịu dàng lãng mạn hơn hẳn bình thường.
Xe đi được một đoạn, đột nhiên Chu Diệc Châu lấy thứ gì đó trong túi ra rồi đưa cho anh: “Tần Nhiêu, tặng quà năm mới cho cậu nè.”
Tần Nhiêu kinh ngạc, cúi đầu thấy trong tay cô là móc khóa hình quả bóng rổ nho nhỏ rất dễ thương.
Chu Diệc Châu thả vào lòng bàn tay anh nói: “Tôi thấy tiết thể dục nào cậu cũng hay đi chơi bóng rổ với đám Trần Phàm. Hôm trước đi dạo phố nhìn thấy cái này là nghĩ ngay tới cậu. Giờ tặng cậu đó.”
Anh chớp chớp mắt, lập tức chẳng biết phải làm sao, bởi vì không có lý do gì để nhận quà của cô, lại càng chẳng nghĩ đến cô lại chu đáo như vậy: “Xin lỗi cậu, tôi không nghĩ đến việc tặng quà năm mới.”
“Không sao, cậu tặng sau cũng được mà.” Chu Diệc Châu chớp chớp mắt to nhìn anh.
Thấy anh cứ ngây ra, cô kinh ngạc hỏi: “Chẳng lẽ cậu không muốn tặng bù cho tôi sao?”
“Không phải.” Anh vội lắc đầu.
“Cũng đúng mà, quan hệ bây giờ của chúng ta thân hơn trước nhiều rồi. Vậy cậu định khi nào tặng bù cho tôi đây?” Nói xong Chu Diệc Châu còn nhích đến gần anh, nhìn chằm chằm vào mắt anh như muốn nghe một đáp án chính xác mới chịu buông tha.
Tần Nhiêu trầm mặc, không thể không thừa nhận, quan hệ giữa anh và Chu Diệc Châu đúng là đã có thay đổi rất lớn.