Tưởng Hàm thích Tần Nhiêu đã đến mức trắng trợn táo bạo, sau khi làm xong thẻ kẹp sách bằng lá phong, liền thẳng tay kẹp vào sách giáo khoa của người ta. Như thể đánh dấu từ nay về sau người này chính là của cô ta, không ai được phép nhớ thương đến vậy.
Nhưng lúc này Chu Diệc Châu không chỉ nhớ thương mà còn muốn bày đủ trò để cướp người về tay.
Xét thấy nếu tuỳ tiện tiếp xúc thì sẽ khiến Tần Nhiêu nghi ngờ, cho nên chuyện này phải làm ngược lại, phải khiến anh tự tìm đến mình trước tiên.
Vì thế, Chu Diệc Châu nghĩ ra một cách.
Thứ hai, sau khi Chu Diệc Châu thu sách bài tập ngữ văn xong, cố ý nộp cho thầy La muộn hơn mọi ngày hai tiết, còn liên tục đếm đi đếm lại.
“Sao thế Châu Châu? Thu bài tập hết chưa?” Cận Mộng thấy cô cứ đếm đi đếm lại thì hỏi.
Cô đau đầu trả lời: “Tự nhiên lại thiếu mất một quyển, không biết là của ai nữa.”
“Để tụi mình giúp cậu xem sao.” Nói rồi Cận Mộng gọi thêm hai nữ sinh nữa đến đối chiếu vở bài tập với sĩ số lớp.
“…49, không đủ, là ai chưa nộp vở bài tập vậy?”
Trương Tư Giai nhìn số thứ tự trong danh sách, ngón tay chỉ vào một cái tên: “Tần Nhiêu.”
“Tần Nhiêu không nộp á? Chắc không thể đâu?”
Chu Diệc Châu cũng làm bộ không tin lắm, đứng dậy nói: “Để mình đi hỏi thử, có lẽ là cậu ấy lấy về mà không nói với mình.”
Chu Diệc Châu xoay người đi thẳng xuống dãy bàn cuối, người kia đang yên tĩnh làm đề, có vẻ không hợp với đám người đang ồn ào tám chuyện bên cạnh, rõ ràng khi chơi bóng rổ, anh cũng hoạt bát năng nổ, liều chết tranh bóng như bọn họ.
Tần Nhiêu đang giải đề, mới vừa đặt bút viết được chữ “giải”, đột nhiên nghe thấy giọng nói của một nữ sinh. Bởi vì cô cố tình kéo dài âm cuối tên của anh, nên giọng lại càng ngọt hơn bình thường.
“Tần Nhiêu.” Chu Diệc Châu đứng cạnh bàn của anh, tay nhỏ đặt lên mặt bàn.
Tần Nhiêu nhìn bàn tay trắng trẻo hồng hào của cô rồi mới ngước mắt lên, không biết cô tìm mình có chuyện gì, dù sao anh cũng rất kinh ngạc, nhưng lại chẳng thể hiện ra ngoài mặt.
“Sao vậy?”
Thái độ của Chu Diệc Châu vừa nghiêm túc lại vừa mang theo sự thắc mắc: “Cậu lấy vở bài tập ngữ văn về à?”
Nói xong còn nhẹ nhàng đẩy bả vai anh, khom lưng cúi xuống tìm trong hộc bàn.
Lưng Tần Nhiêu dựa vào ghế, bởi vì tư thế này, anh chỉ có thể cứng đờ giơ tay ra sau, đôi mắt sững sờ nhìn chằm chằm vào dây cột tóc màu hồng phấn của cô.
Chu Diệc Châu làm bộ tìm một hồi, tóc đuôi ngựa vung lên khi cô quay đầu lại, sắc mặt mờ mịt: “Sao lại không có? Vở bài tập của cậu đâu?”
Tóc của cô vừa dài vừa mềm, lúc lướt qua chóp mũi, Tần Nhiêu còn có thể ngửi được mùi thơm như hoa cỏ khiến khứu giác của anh như buộc chặt lại.
Tần Nhiêu nhìn đôi mắt to tròn lúng liếng kia, vẻ mặt còn mù mờ hơn cả cô: “Sáng nay tôi nộp rồi.”
Chu Diệc Châu a một tiếng tỏ vẻ kỳ lạ rồi đứng thẳng người: “Cậu không lấy về hả?”
“Làm sao vậy?” Anh lại hỏi.
“Tôi có đếm lại vở bài tập, phát hiện thiếu một quyển, ban nãy tôi với mấy bạn khác kiểm tra đi kiểm tra lại mấy lần mới biết là thiếu của cậu. Nhưng tôi nhớ rõ lúc sáng vẫn đủ 50 quyển mà, sao bây giờ chỉ còn lại 49 quyển? Nếu cậu không lấy về thì nó đã biến đâu mất rồi nhỉ ?” Từng câu từng chữ của cô đều rất rõ ràng cũng rất logic, trước tiên nói nguyên nhân rồi đến kết quả, lại kéo thêm người làm chứng, cuối cùng mới là câu nghi vấn, còn kèm theo điệu bộ sốt ruột hốt hoảng, như vậy còn lo anh không mắc lừa sao?
Đây cũng là lần đầu tiên Tần Nhiêu gặp phải tình huống này, hỏi: “Hay là kẹp lẫn ở đâu?”
Cô lắc đầu: “Không có.”
Vậy anh cũng chẳng biết nó ở đâu, trong lúc nhất thời chỉ có thể nói: “Tôi nộp rồi thật mà.”
Chu Diệc Châu khó xử nói thầm: “Tôi biết, tôi vẫn còn ấn tượng, nhưng lại không tìm thấy.”
Rõ ràng là làm mất vở bài tập của anh, nhưng anh lại phải đi an ủi cô: “Không sao đâu, chắc là bị ai cầm nhầm rồi, lát nữa tôi hỏi thử mọi người trong lớp một chút.”
Chu Diệc Châu căn cứ vào trách nhiệm của đại biểu môn học, vỗ vỗ vai anh: “Cậu yên tâm, là tôi không cẩn thận, để tôi hỏi giúp cậu.”
Tần Nhiêu nhìn cô nhanh chóng đi lên bục giảng, gõ bàn làm mọi người yên lặng, dáng vẻ rất sốt ruột: “Có ai cầm nhầm vở bài tập môn Văn của bạn học Tần Nhiêu không?”
Mọi người trong lớp đều sôi nổi quay lại nhìn Tần Nhiêu, trăm miệng một lời: “Không có.”
“Bị mất à?”
“Lấy vở bài tập làm gì chứ? Có ăn được đâu?”
“Hay là ai yêu thầm cậu ấy nên lấy trộm nhỉ?”
Cả lớp tức khắc cười ầm lên.
Chu Diệc Châu hỏi một lượt, ai cũng nói không nhìn thấy, không có lấy. Trong nhất thời vở bài tập của Tần Nhiêu cứ như vậy mất đi, thành một kiện án treo, ngay cả thầy La cũng biết.
Sau khi tan học, Chu Diệc Châu cất dọn sách vở xong liền chạy theo Tần Nhiêu: “Tần Nhiêu, Tần Nhiêu.”
Tần Nhiêu đã quen với giọng nói của cô, quay đầu lại đã thấy cô thở hồng hộc đứng trước mặt mình, áy náy xin lỗi: “Ngại quá, không tìm được vở bài tập giúp cậu rồi.”
Thầy La nói không còn dư vở bài tập mới, phải chờ thêm mấy ngày nữa mới được cấp vở mới. Bảo anh mấy ngày này tạm thời mượn vở bài tập của bạn học rồi chép đề, viết đáp án ở dưới là được.
“Không sao.”
Chu Diệc Châu vẫn có chút băn khoăn, hỏi lại: “Vậy bài tập môn Văn hôm nay cậu phải làm sao giờ?”
Thấy anh mau trả lời, Chu Diệc Châu đã vội vã cướp lời: “Như vậy đi, tôi chụp lại đề rồi gửi cho cậu, cậu chỉ cần viết đáp án là được. Đúng rồi, cậu có điện thoại không?”
Lời nói đến bên miệng lại sửa thành: “Có.”
Chu Diệc Châu lập tức lấy giấy ghi chú trong balo ra, viết tài khoản QQ của mình rồi đưa cho Tần Nhiêu.
“7 giờ tối tôi online chờ cậu nha, nhớ phải kết bạn với tôi đó.” Chu Diệc Châu sợ anh không nhận nên nhét thẳng vào tay anh.
Chu Diệc Châu khoác balo, lúc đi qua anh rồi còn quay đầu lại xin lỗi, miệng bẹp bẹp nhìn rất đáng thương: “Tần Nhiêu, cậu đừng ghét tôi nhé. Thật sự tôi không cố ý đâu.”
Lòng dạ Tần Nhiêu cũng không hẹp hòi như vậy, thấy Chu Diệc Châu áy náy cả buổi nay, anh cũng bắt đầu tỏ thái độ rõ ràng cho cô biết: “Chu Diệc Châu, tôi sẽ không trách cậu.”
Chu Diệc Châu vỗ ngực thở phào rồi cười với anh, còn vẫy tay cực kỳ đáng yêu: “Bái bai.”
Đây là lần đầu tiên Chu Diệc Châu chào hỏi anh, cũng là lần đầu của Tần Nhiêu: “Tạm biệt.”
Chu Diệc Châu về đến nhà, lập tức đi thẳng lên phòng, lấy sách bài tập giấu ở trong balo ra, đúng là vở bài tập bỗng dưng mất tích của Tần Nhiêu hôm nay.
“Cái gì mà học sinh đứng đầu trường chứ, đúng là thằng ngốc.” Chu Diệc Châu đảo rồi ném sang một bên, sau đó xuống lầu ăn cơm.
Tắm rửa xong, vừa lúc 7 giờ tròn, Chu Diệc Châu đăng nhập QQ, lại là một đống tin tức vớ vẩn, cô không trả lời, chuyên tâm làm bài tập, chờ đợi thằng ngốc cắn câu.
Vừa trôi qua một phút, Chu Diệc Châu đã nhận được thông báo kết bạn, quả nhiên là Tần Nhiêu.
Châu Châu: [Tần Nhiêu hả?]
Q: [Ừm.]
Châu Châu: [Tôi mới tắm xong, cậu chờ một lát nha!]
Chu Diệc Châu gửi xong, lấy sách bài tập đến rồi chụp ảnh, bảo đảm rõ nét rồi mới gửi đi.
Châu Châu: [Hình ảnh]
Q: [Cảm ơn.]
Châu Châu: [Khóc lớn] [Đáng thương] [Đều là lỗi của tôi…]
Tần Nhiêu đã nói sẽ không trách cô nhưng cô vẫn ôm trách nhiệm về mình, nhìn hai cái sticker đầy đáng thương kia giống như đang nhìn thấy cô vậy, chần chờ một lát anh lại gửi một tin.
Q: [Đừng khóc.]
Chu Diệc Châu cười thành tiếng, vui vẻ nhai snack khoai tây rồm rộp, thích ý vô cùng.
Châu Châu: [Cậu bị ngốc hả? Tôi đâu có khóc!]
Đây vẫn là lần đầu tiên Tần Nhiêu bị người khác nói ngốc.
Q: [Vậy cậu muốn tôi phải trả lời thế nào? Đã nói không phải lỗi của cậu rồi mà?]
Chu Diệc Châu thật sự muốn cười to, thế này mà còn nói không ngốc sao?
Châu Châu: [Do tôi vẫn còn băn khoăn á, lần đầu tiên làm mất đồ của người khác, sợ cậu sẽ giận.]
Tuy Tần Nhiêu trầm mặc không thích giao lưu với người khác, nhưng gặp phải những tình huống thế này cũng rất ít khi nổi giận, trừ khi nó phạm vào nguyên tắc của anh.
Tần Nhiêu nhận ra cô rất thích gửi sticker, hơn nữa biểu cảm của nó giống hệt với cô, giống như thông qua nó anh có thể nhìn thấy cô đang cong mắt cười với mình.
Q: [Làm bài đi.]
Châu Châu: [Ok tôi đi làm bài đây. Mai gặp lại nha!]
Mai gặp lại?
Rõ ràng ngày nào cũng có thể nhìn thấy, nhưng hình như chỉ có hôm nay Tần Nhiêu mới bắt đầu được tiếp xúc với Chu Diệc Châu một cách chân chính, một nữ sinh mà anh cảm thấy mình không tài nào nắm bắt được.