“Không phải là em cố ý… Chưa mặc gì đã xuất hiện trước mặt chị, chị đừng ghét em có được không?” Thiếu niên mong chờ nhìn cô, giống như muốn lên chuyến xe buýt cuối cùng, nhưng trên người lại không mang theo tiền, bất lực bối rối.
“Chị không ghét em.” Châu Y ngẩng đầu nhìn trần nhà, sống không còn gì luyến tiếc nói: “Chị chỉ là diễn có hơi quá thôi.”
Bà Châu nói không sai, tuy rằng Châu Y rất không muốn thừa nhận, nhưng hành vi vừa rồi hoàn toàn là kịch bản cô nghĩ lung tung.
Bây giờ nhớ lại, cô chỉ muốn ngửa mặt lên trời rơi lệ, thói quen thêm diễn bất cứ lúc nào của mình bao giờ mới sửa được đây!
“Có lúc chị sẽ ảo tưởng mình là con rồng xấu xa trong lâu đài, có lúc lại là hiệp khách cô độc du ngoạn phương xa. Tóm lại là, chị đã nghĩ ra rất nhiều kịch bản cho cuộc sống của mình.” Châu Y giơ tay lên che mặt, lần này thật sự mất hết mặt mũi rồi, cô cố vờ như thật bình thường: “Nhưng như vậy thật sự rất vui đó.”
Trong cuộc sống của chính mình, đóng các vai diễn khác nhau, trải nghiệm các cảm giác khác nhau.
Châu Y hạ tay xuống, chỉ chỉ lên bài tập của Trần Cảnh Hòa: “Được rồi, em mau làm bài tập tiếp đi, chị thật sự không tức giận. Làm bài xong chia cho em một miếng bánh ngọt nhỏ, bánh ngọt nhỏ này ăn ngon lắm đấy.”
Trần Cảnh Hòa gật gật đầu, đồng ý.
Chỉ là, các đề còn lại một đề cũng đọc không vô.
Nhất là khi Châu Y thò đầu từ trong phòng ngủ ra, hỏi cậu.
“Bạn nhỏ, có phải em đang thả rông không?”
Giây phút đó, Trần Cảnh Hòa hoảng loạn, không dám nhìn Châu Y, lại không thể không nhìn Châu Y, lắp bắp không biết nên nói gì.
Nội tâm Châu Y cũng xấu hổ muốn chết, nhưng vẫn giả bộ như một người thành thục: “Đừng ngại, chị là người trưởng thành, sẽ không chê cười em đâu.”
Châu Y tự nhận mình đã thấy không ít. Dù sao lúc học cấp 3 cô đã bị bạn cùng bàn nhồi cho xem biết bao nhiêu phim, lại còn là bản hiếm. Lúc đó Châu Y đã xem rất nhiều thể loại phim, sau đó thậm chí còn có thể mặt không đổi sắc mà bình luận.
“Kích thước của em rất khả quan đấy.” Đây là bình luận Châu Y dành cho Trần Cảnh Hòa.
Châu Y giả vờ ho hai tiếng, giấu đầu lòi đuôi thêm hai câu: “Ờm, cố lên, học tập thật tốt. Hiện tại cấp 3 đang là thời kỳ mấu chốt, đặt tâm tư vào việc học tập trước”.
Cả người Trần Cảnh Hòa đều muốn bốc cháy, trong mắt cậu là hình ảnh của Châu Y, cậu thậm chí còn không biết nên mở miệng nói chuyện như thế nào.
“Chị sang phòng bên cạnh xem ba mẹ chị chút.”
Đầu Châu Y cũng rối lên, rõ ràng đã suy nghĩ cặn kẽ rồi, nhưng sao nói ra lại mất tự nhiên vậy?
Chạy trốn là thượng thượng sách của Châu Y.
Vừa nói xong liền chạy ra ngoài cửa, kết quả còn chưa tới cửa chính đã bị Trần Cảnh Hòa ngăn lại. Tốc độ của Trần Cảnh Hòa rất nhanh, vóc dáng cao ráo, chân dài, chỉ nháy mắt đã từ phòng khách đứng trước mặt cô.
Thiếu niên cao gầy, áo khoác không kéo, mở rộng, lộ ra áo thun màu trắng bên trong, mơ hồ có thể nhìn thấy hình dáng xương quai xanh.
Ánh mắt Trần Cảnh Hòa hơi lảng tránh, lỗ tai ửng hồng, giọng nói vì lo lắng mà khô khốc: “Chị, nɠɵạı trừ có cái kia lớn ra, dáng người của em có đẹp không?”
“Cái gì cơ?” Châu Y lại loạn cả đầu.
“Chính là cơ bụng đấy, chị không thấy sao?” Giọng nói thiếu niên càng ngày càng nhỏ, còn mang theo chút tủi thân.
“Chị nhìn đi, cơ bụng có đường nhân ngư của em.”
Nói xong, Trần Cảnh Hòa vén áo thun lên. Một tầng cơ bắp nhàn nhạt, đường nhân ngư kéo dài từ hai bên eo, chui vào trong quần thể ȶᏂασ.
Châu Y thật ra rất thích dáng người như vậy, trên người có cơ bắp, nhưng lại không cần quá nhiều. Giống như Trần Cảnh Hòa là đẹp nhất, da cậu còn trắng, nhìn qua vừa sạch sẽ vừa nhẹ nhàng, thoải mái.
Hoàn toàn là đang nhảy Disco trên tiêu chuẩn của cô đấy??!
“Chị ơi, chị có muốn sờ sờ không?”
“Như vậy không ổn lắm đâu?” Ánh mắt của Châu Y còn chưa rời khỏi cơ bụng nổi kìa. Nói thật, đây là lần đầu tiên cô được người khác mời sờ cơ bụng, có chút kích động.
“Chị sờ một cái, rồi khen em được không?”
Nếu sau lưng Trần Cảnh Hòa có một cái đuôi, vậy hiện tại chắc chắn sẽ vẫy vô cùng vui vẻ.
“Bọn họ nói em như vậy nhất định sẽ không có ai thích, chị thích thật sao? Chị đừng gạt em có được không? Chị mà gạt em, chị chính là cún con, em sẽ không bao giờ để ý đến chị nữa.”
Châu Y: Không nhìn ra, thằng bé còn rất tự ti.
Kịch bản mới, đang viết.
- --<>
Tác giả: Châu Y.
Châu Y không chút do dự vươn tay, sờ vào cơ bụng của Trần Cảnh Hòa. Cơ bắp trên người thiếu niên ẩn giấu sức mạnh mỏng manh, đường nét cơ bắp rõ nét, cảm giác rõ ràng. Châu Y chân thành khen ngợi: “Rất đẹp trai!”
“Về sau còn ai dám nói em không ai thích như vậy, thì để cho thằng đó khoả thân chạy trên đường. Em trai nghe lời như vậy, chị rất thích!”
Cảm giác này, làm Châu Y sắp bay lên luôn rồi.
“Chị ơi, chị thích em sao?”
“Ừ, thích.” Châu Y trầm mê trong sắc đẹp, không biết hôm nay là hôm nào.
“Em cũng thích chị.”
Cún con vui vẻ, hận không thể lột sạch toàn thân để cho Châu Y sờ.