Châu Y cảm thấy thằng nhóc Trần Cảnh Hòa này hết thuốc chữa rồi, trong đầu người khác đều là tri thức, trong đầu cậu tất cả đều là phim đen, nhưng Châu Y thích Trần Cảnh Hòa đáng yêu như vậy.
Buổi tối lễ tuyên thệ 100 ngày vẫn phải học tiết tự học buổi tối, Châu Y đưa Trần Cảnh Hòa đến cổng trường, giờ phút này, cảm xúc ghét học của Trần Cảnh Hòa chạm nóc, mong chờ nhìn Châu Y, suýt bật khóc.
“Mau tới học tiết tự học buổi tối đi, đừng nhìn chị nữa.”
Trần Cảnh Hòa bán thảm: “Chị thật vô tình.”
“Ồ.”
“Chị thật sự cực kỳ vô tình!”
Châu Y cười ha hả, giết người trong vô hình: “Chị rất muốn vừa có tình vừa có ý, nhưng chỉ là có vài người còn chưa trưởng thành nha. Chị không dám, hơn nữa đây còn là cổng trường cấp 3, dâm loạn trẻ vị thành niên là phạm pháp.”
Trần Cảnh Hòa đáp trả, không giấu được ánh mắt đắc ý: “Em đang hỏi thăm xem đổi tuổi trên chứng minh thư đổi như thế nào.”
“…”
“Em vào đi, chị còn phải về trường nữa.”
Sắp đến giờ chuông reo, Châu Y dõi theo Trần Cảnh Hòa vào cổng trường mới đi. Nhìn Trần Cảnh Hòa như vậy Châu Y không nhịn được cười thành tiếng, vẫy vẫy tay với cậu xong cũng rời đi.
Ba tiết tự học buổi tối lớp 12, thời gian 2 tiết đầu dùng để làm bài thi, tiết cuối cùng nghe giảng. Trong lớp không yên tĩnh lắm, Hạ Dao đã liếc Trần Cảnh Hòa đến lần thứ tư, muốn nói lại thôi.
Trần Cảnh Hòa thu lại ý cười, tầm mắt quay lại bài thi, giọng điệu tuỳ ý: “Không có.”
“Không có? Thế cậu có biết ảnh cậu đi ngược đường bị người ta đăng lên diễn đàn trường không?” Lúc Hạ Dao nhận được mấy tấm ảnh kia đã trầm mặc rất lâu, cậu ta không muốn tin đó là Trần Cảnh Hòa, dù sao nhìn như thế nào cũng thấy không thông minh lắm.
Trần Cảnh Hòa mí mắt còn không nhấc: “Bạn học Hạ Dao, lễ tuyên thệ 100 ngày đã qua, tớ là người phải chăm chỉ học tập, làm phiền cậu đừng ảnh hưởng tớ học tập.”
“…”
Được, mẹ nó có mình cậu phải học tập chăm chỉ, phải thi đại học, còn tớ về nhà chăn bò đúng không?
Cuộc sống sau lễ tuyên thệ 100 ngày giống như tăng tốc lên, đống bài thi chồng chất một chồng nối một chồng. Hạ Dao ngày thường cà lơ phất phơ cũng tĩnh tâm lại, cùng Trần Cảnh Hòa hoàn thành một đề rồi tiếp một đề.
Một hai tháng cuối cùng, trong lớp có một số bạn học không đến trường nữa, tiết tự học buổi tối quét mắt nhìn qua, đã trống mười mấy chỗ ngồi.
Dưới sự khuyên bảo của Châu Y, Trần Cảnh Hòa cảm thấy con số 0609 trên chứng minh thư cũng không chướng mắt đến vậy, chỉ là mong thi sớm một chút, sớm đi tìm Châu Y chút.
Không phải mỗi tuần Châu Y đều về nhà, trường học có khi bề bộn nhiều việc, mười ngày nửa tháng hai người không chắc có thể gặp mặt một lần. Trong lòng Trần Cảnh Hòa tủi thân, nhưng lại không có cách nào, làm bài thi ngay trước mặt Hạ Dao. Hạ Dao mới làm được một nửa, Trần Cảnh Hòa đã nhẹ nhàng nói một câu: “Tớ làm xong rồi”. Cuối cùng thì, cả thế giới chỉ có một mình Hạ Dao bị tổn thương.
Trước khi thi được nghỉ hai ngày, phát giấy báo thi, có không ít em gái lớp 10 lớp 11 chạy lên tầng lớp 12 tìm Trần Cảnh Hòa, nói là tặng quà cho Trần Cảnh Hòa, hy vọng cậu có thể đạt được thành tích tốt. Nhưng vừa đến phòng học thì thấy, hôm nay Trần Cảnh Hòa không tới trường, giấy báo thi gì đó đều là Hạ Dao nhận giúp.
Trần Cảnh Hòa phát sốt rồi.
Dùng nguyên văn lời Hạ Dao để hình dung thì là: “Trần Cảnh Hòa học nhiều, tổn hại đầu óc, cho nên phát sốt”. Chẳng qua Hạ Dao vẫn rất lo lắng cho Trần Cảnh Hòa, sau khi thu dọn đồ của cậu ta xong thì chạy đến bệnh viện.
Buổi chiều Trần Cảnh Hòa truyền nước trong bệnh viện còn chưa xong thì Hạ Dao đã gửi tin nhắn cho Trần Cảnh Hòa, hỏi rõ địa điểm xong đi luôn. Sau khi nhìn thấy Trần Cảnh Hòa, đột nhiên Hạ Dao không muốn đưa giấy báo thi cho Trần Cảnh Hòa nữa.
“Tớ nói cậu này, truyền nước còn phải làm bài, không thể nghỉ ngơi sao?”
Trần Cảnh Hòa ngồi, tay trái đang truyền nước biển, tay phải cầm bút, bài thi đã làm được nửa.
“Có hơi lo lắng.”
Hạ Dao: Không phải chứ, người anh em, thành tích của cậu có lần nào rớt khỏi top 3 à?? Người phải lo lắng là tớ đây này, được không?
Hạ Dao đưa đồ cho Trần Cảnh Hòa, thuận miệng hỏi: “Chú dì đâu rồi?”
“Tớ không cho họ tới, truyền xong thì tự về nhà là được.” Trần Cảnh Hòa ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào Hạ Dao, giống như suy nghĩ gì đó.
Hạ Dao bị ánh mắt này chọc cười, không đứng đắn trêu ghẹo Trần Cảnh Hòa: “Cậu nhìn tớ làm gì? Muốn tớ đưa cậu về à?”
“Không phải, cậu cản trở tớ ngắm Châu Y.”
Nụ cười của Hạ Dao nháy mắt cứng lại trên mặt, quay lưng nhìn.
Bạn gái đến rồi, anh em tốt gì đó đều trở nên không quan trọng.
Bài thi cũng không thèm làm nữa, sống lưng thẳng lên, mắt thường có thể thấy cả người vui vẻ hơn hẳn.
Hạ Dao không ở lại lâu, vốn định đưa Trần Cảnh Hòa về, nhưng nhìn dáng vẻ này, không cần thiết nữa rồi.
Châu Y cũng là nghe bà Châu nói mới biết. Bà Châu là người từng trải, hoàn toàn hiểu cho hai đứa nhỏ này, cho nên sau khi biết Trần Cảnh Hòa phát sốt liền gửi tin nhắn cho con gái cưng nhà mình. Trần Cảnh Hòa thật ra không muốn để Châu Y biết chuyện này, nhưng Châu Y kiên trì muốn tới, vì vậy mới có một màn như hiện tại.
Hạ Dao vừa đi, trong phòng bệnh chỉ còn hai người họ.
“Chị ơi, đau.” Trần Cảnh Hòa giống như thay da đổi thịt, biến dạng ngay tức thì, giơ cánh tay của mình tới trước mặt Châu Y.
Châu Y mặt không đổi sắc ấn cánh tay cậu về: “Trần Cảnh Hòa, em sắp trưởng thành rồi, làm nũng với chị không có tác dụng đâu.”
“Nhưng em thật sự rất nóng.” Trần Cảnh Hòa phát sốt, đứng sát là có thể cảm nhận được khí nóng trên người cậu, đập vào mắt là màu đỏ sau gáy, cậu nghiêm túc nhìn Châu Y: “Còn rất khó chịu nữa.”
Bản thân Trần Cảnh Hòa đã rất đẹp, lông mi còn dài, sau khi nhiệt độ trên người tăng cao, đáy mắt giống như tụ lại một màn hơi nước.
Dáng vẻ đáng thương mong chờ này làm cho người ta đau lòng, khiến cô nhìn có vẻ rất tàn nhẫn.
Châu Y nghĩ mình tới thăm bạn trai bị bệnh, quyết định thôi chiều theo ý cậu, sờ sờ sau cổ Trần Cảnh Hòa, dịu dàng an ủi: “Được rồi, truyền xong là có thể về nhà rồi.”
“Thế chị hôn em một cái đi.” Cậu Trần nào đó được voi đòi tiên.
Châu Y hôn má phải Trần Cảnh Hòa một cái.
Trần Cảnh Hòa: Chị ấy chủ động hôn mình rồi!!! Chị ấy rất yêu mình!! Mình chỉ biết chị ấy yêu mình thôi!!!
“Thêm cái nữa đi.”
Châu Y: “Trần Cảnh Hòa, em đừng có được voi đòi tiên với chị.”
Trần Cảnh Hòa: Nhìn mà xem, chị ấy rất yêu mình!!!
- --
Hai chương này là chương bonus, thuận tiện gia tăng cảm xúc, gần đây đang tăng tốc đánh chữ, muốn mở một quyền 1v2!