Trước khi vào phòng học, Châu Y chần chừ, lại lùi lại: “Trần Cảnh Hòa, chủ nhiệm lớp em tên là gì?
“Triệu Bình.”
Thật trùng hợp, chủ nhiệm lớp cũ của cô cũng tên là Triệu Bình, giống y chang người đang đứng trên bục giảng trong phòng học.
Trong phòng học, Triệu Bình đang xếp chỗ ngồi cho phụ huynh, nhìn thấy Châu Y đứng ở cửa thì sửng sốt, buồn bực nói: “Châu Y?”
“Em là phụ huynh của Trần Cảnh Hòa, đi họp phụ huynh cho em ấy.”
Đại khái là nỗi sợ trời sinh đối với thầy giáo, thanh âm Châu Y nghe run rẩy.
“Em là phụ huynh của Trần Cảnh Hòa?” Triệu Bình có chút kinh ngạc, trước kia cũng không thấy hai đứa này cùng đến trường, sao chưa gì đã lập gia đình rồi?
Triệu Bình cười trêu ghẹo cô: “Mấy tháng trước em còn là học sinh của tôi, chớp mắt cái đã mang trên lưng thân phận phụ huynh rồi, thân phận này gánh nặng đường dài lắm đấy.”
“Thầy yên tâm đi, em sẽ đốc thúc thằng bé học tập.”
Sau khi hai người tuỳ ý hàn huyên vài câu, Trần Cảnh Hòa dẫn cô đến chỗ ngồi của mình. Xung quanh toàn người tuổi trung niên, cô là một cô gái vừa tốt nghiệp nhìn qua không hợp lắm.
Nhớ về năm cuối cấp 3, cứ như một giây sau sẽ có một xấp bài thi truyền từ đằng trước xuống.
Trần Cảnh Hòa đi ra ngoài, ở bên ngoài chờ cô. Châu Y đánh giá bàn học của Trần Cảnh Hòa, trên bàn rất sạch sẽ, trong ngăn bàn có mấy quyển sách, cô tuỳ tiện rút một quyển ra xem.
Ừm, vật lý.
Châu Y tiện tay lật hai trang, nɠɵạı trừ trang thứ nhất viết ba chữ Trần Cảnh Hòa ra, quyển sách này gần như mới tinh.
“Xin chào, em là phụ huynh của Trần Cảnh Hòa đúng không?” Phụ huynh ngồi cạnh nhiệt tình chào hỏi Châu Y.
“Ặc, dạ phải.”
Lần đầu tiên đóng vai phụ huynh, có chút không thích ứng.
“Tôi đã nghe nói Trần Cảnh Hòa học tập rất tốt từ lâu rồi, chắc là em phí không ít tâm tư bồi dưỡng cháu đi, ngày nào đứa nhỏ nhà tôi cũng ồn ào tại sao tôi không di truyền cho con bé đầu óc giống như Trần Cảnh Hòa, tôi buồn chết luôn ấy.”
Châu Y: “Em cũng không quản, là đứa nhỏ tự giác chăm chỉ.”
“Đứa nhỏ nhà em đúng là bớt lo, nhà tôi bây giờ vẫn còn bận theo đuổi minh tinh gì đó…”
Châu Y có chút lâng lâng, phong thái bình tĩnh: “Chúng ta làm phụ huynh, vẫn là không nên tạo áp lực quá lớn cho con cái. Thật ra với em thì con trẻ khỏe mạnh trưởng thành là tốt rồi…”
Lớp phó học tập hỗ trợ ký tên ở trong phòng học cứ hay nhìn về phía Châu Y, chú ý đường đi nước bước của Châu Y.
Vừa ra khỏi phòng học lớp phó đã đi đến chỗ rẽ cầu thang, ở đó không có ai, chỉ có Trần Cảnh Hòa.
“Trần Cảnh Hòa, phụ huynh nhà cậu làm tớ cười muốn chết, cậu biết không? Tớ còn tưởng phụ huynh cậu nhìn trẻ trung như vậy sẽ không có tiếng nói chung với phụ huynh khác, kết quả là chị ấy lại rất hoà hợp với mấy phụ huynh khác, còn chia sẻ kinh nghiệm học tập của cậu.”
“Kinh nghiệm học tập của tớ?”
Lớp phó học tập cười đến không thẳng nổi lưng: “Đúng vậy, phụ huynh cậu nói chị ấy chỉ cần thấy cậu khoẻ mạnh bình an vui vẻ trưởng thành đã là tâm nguyện lớn nhất của chị ấy rồi, sau đó tìm một người bạn gái phù hợp là được.”
“Sau đó thì sao?”
“Không có sau đó nữa, phụ huynh của cậu là ai vậy?” Lớp phó học tập là một nam sinh, chuyện bày tỏ ngưỡng mộ trong lòng với nữ sinh thường rất trực tiếp: “Tớ cảm thấy tớ rung động rồi, là kiểu thích từ cái nhìn đầu tiên, hoàn toàn phù hợp với mong chờ về bạn gái tương lai của tớ!!”
Trần Cảnh Hòa mặt không đổi sắc nhìn chằm chằm cậu ta, nhìn đến sau lưng cậu ta phát run, sau đó cậu ta nghe thấy lời phía sau thì càng lạnh run người.
“Phụ huynh của tớ, là bạn gái tớ, cậu muốn cạy góc tường sao?”
“???!!!”
Chết tiệt, lỡ mồm rồi, đây không phải là muốn cướp bạn gái người ta sao?!
Chân Trần Cảnh Hòa ép lên cửa cầu thang, người tựa vào cửa, tầm mắt liếc qua liếc lại người trước mặt, chờ câu nói tiếp theo của cậu ta.
“Cái đó, hiểu lầm hiểu lầm, tớ nhầm lẫn sự sùng bái thành tình yêu, chúc hai người hạnh phúc.”
Mẹ ơi, thật đáng sợ.
Ánh mắt kia của Trần Cảnh Hòa sắp nuốt luôn cậu ta đấy được không?
Trần Cảnh Hòa tránh ra khỏi cửa, giọng điệu bình thản: “Tạm biệt.”
Đèn cầu thang là đèn cảm ứng, một mình Trần Cảnh Hòa ngồi trên bậc thang, xung quanh tối om, trong đầu cậu đều là Châu Y. Rõ ràng cậu đã là của Châu Y rồi, nhưng tại sao vẫn có nhiều người yêu thích cô như vậy?
Họ có thể ngừng thích Châu Y được không?
Trần Cảnh Hòa thật sự rất rầu rĩ, vò đầu không biết nên làm gì.
Sau buổi họp phụ huynh, ngoài trời đã sẩm tối, Châu Y đi ra ngoài theo dòng người.
Trần Cảnh Hòa đợi cô ở cổng trường, mua trà sữa cho cô.
“Mệt không?”
Cảm giác kiêu ngạo của Châu Y còn chưa dứt, tự hào vỗ vỗ Trần Cảnh Hòa: “Không mệt, đứa nhỏ ưu tú như vậy ở trước mặt chị, ba mẹ mệt mỏi một ngày cũng vẫn vui vẻ thôi.”
“…” . ngôn tình ngược
Em coi chị là bạn gái em, chị lại coi chị là ba mẹ về nhà sau một ngày mệt mỏi?
Châu Y cắm ống hút vào, sau khi hút một hơi thì lùng bùng nói không rõ ràng: “Phải rồi, trong sách vật lý của em hình như kẹp một bức thư tình. Sách rất mới, có lẽ là em không thấy, chị nhắc nhở em một chút.”
“Chị xem chưa?”
“Chưa xem, đó là đồ của em, chị xem làm gì?”
“Không có gì.”
Trần Cảnh Hòa đi bên cạnh cô, điều chỉnh bước chân của mình cùng nhịp với Châu Y.
Vui vẻ, thỏa mãn.
Cùng với Châu Y.
“Chị, mai có muốn cùng ra ngoài chơi không?”
Ở trên tầng thấy Trần Cảnh Hòa đi cùng con gái mình, ngay cả dép lê ba Châu còn chẳng kịp thay, trực tiếp giết xuống dưới tầng, ngoài cười trong không cười nhìn thằng nhãi kia: “Không được, ngày mai Châu Y muốn đến nhà bà nội nó.”
Châu Y: Sao con không nhớ là con muốn đến nhà bà nội nhỉ?
“Cháu chào chú.” Trần Cảnh Hòa mặt không đổi sắc chào hỏi ba Châu.
Ba Châu “Hừ” một tiếng, coi như đáp lại.
“Cháu tự đi lên đi, tôi còn muốn dạo một vòng với con gái yêu nhà tôi.”
Trần Cảnh Hòa: Cháu cũng muốn.
Nhưng xét theo tình hình trước mắt, cậu không dám muốn.