Dường như mỗi buổi sáng huấn luyện quân sự của sinh viên đại học đều sẽ có một trận mưa to.
Buổi huấn luyện vốn kéo dài ba tiếng lại bị ép kết thúc trong vòng hai tiếng, bằng mắt thường cũng có thể thấy tốc độ lãnh đa͙σ lật bài phát biểu nhanh hơn không ít. Đợi đến lúc kết thúc, mọi người đã không có tâm trạng tạm biệt nhau nữa, đều chỉ muốn nhanh chóng đi tắm nước nóng.
Châu Y và bạn cùng phòng trở về kí túc xá, nửa tháng ở chung, mọi người không còn ngượng ngập như lúc mới gặp mặt, thoải mái hơn không ít.
Cởi áo khoác ngoài và áo ngắn tay ngụy trang ra, Châu Y chỉ mặc nội y màu hồng nhạt, đi qua đi lại trước mặt mọi người không chút thẹn thùng, ngồi xổm trên đất thu dọn đồ đạc.
Tần Nguyệt thấy lưng Châu Y bèn nhịn không được đi tới sờ soạng một phen, yêu thích không rời tay, vẻ mặt còn mang biểu cảm thích thú: “Châu Y, sao tớ cảm giác cậu đi quân sự mà không đen đi tí nào vậy? Hâm mộ làn da này của cậu quá đi à!!”
“Có thể là do ngày nào quần áo cũng che kín mít rồi.”
Châu Y cười “Ha ha” hai tiếng, cởi luôn quần ngụy trang ra.
Bộ đồ ngụy trang khoác ở trên người cả nửa tháng, hôm nay cuối cùng cũng kết thúc rồi. Châu Y cảm thấy thân thể mình giống như được giải phóng, không kiềm được mà thở phào nhẹ nhõm.
Da của Châu Y rất trắng, dáng người còn rất đẹp. Nội y hồng nhạt khoe khéo khe rãnh trước ngực, theo khe rãnh đi xuống, bụng nhỏ phẳng lì, loáng thoáng thấy dấu vết đường cơ bụng số 11, hai đùi vừa nhỏ lại vừa dài.
Chẳng qua trong thời gian này mọi người đều biến thành mấy người xanh lá nhỏ, nhìn không ra có chỗ nào khác nhau, lúc này các cô mới thấy rõ được.
Dáng người Châu Y đẹp thật đó, chẳng trách lúc đứng tư thế quân đội khi huấn luyện quân sự cả một giờ cũng không than mệt.
Châu Y hai ba động tác đã thay xong quần áo, mang theo bộ trang phục ngụy trang ra cửa: “Tớ về nhà đây. Hai ngày trước tớ đã báo với mẹ thứ sáu sẽ về nhà rồi, chuẩn bị thể hiện cho mẹ xem một chút quyền anh tớ luyện được!!”
“Không tắm chút sao? Cẩn thận bị cảm đấy!”
Châu Y vẫy tay với các cô: “Không tắm đâu, tớ vừa nhìn qua xong, nhà tắm đầy người rồi. Về nhà tắm, dù sao cũng không xa lắm. Tuần sau gặp!”
Chỗ tốt của việc có nhà ở gần nằm ở chỗ, Châu Y ra khỏi cổng trường, đi nửa giờ là có thể về nhà.
Không biết hôm nay mẹ yêu làm món gì ngon nữa.
Cô còn đang mong chờ trở về để cho bọn họ xem mấy chiêu quyền anh quân đội mà mình học.
[Mẹ tiên nữ, con sắp về rồi~~]
Hai mươi phút trước Châu Y đã gửi tin nhắn, nhưng bà Châu vẫn chưa trả lời tin nhắn. Gửi tiếp tin nhắn cho ba cô, vẫn không trả lời. Châu Y có hơi buồn bực, hai người này hôm này cùng nhau làm gì vậy.
Trong nhà mới đổi khoá vân tay tháng trước, bởi vì Châu Y suốt ngày đánh rơi chìa khoá. Vì đề phòng nhà không bị trộm, ba Châu dứt khoát quyết định đổi luôn khoá bốn chữ số.
Đầu ngón tay chạm vào vùng cảm ứng, cửa tự động mở khoá.
Châu Y cất điện thoại di động, đẩy cửa vào nhà.
Rất yên tĩnh, rất gọn gàng.
Nhưng nụ cười của Châu Y lại khựng trên mặt.
Tại sao lại có một người đàn ông khoả thân?? Tại sao thay khoá vân tay rồi mà vẫn bị trộm?!
Tay cô còn chưa buông ra khỏi tay nắm cửa, ba mẹ cô đi đâu rồi?!
Tầm mắt không khống chế được di chuyển rơi tự do xuống dưới. Theo mặt người đàn ông khoả thân, đi xuống lồng ngực của cậu, sau đó là bụng, có cơ bụng, còn có đường nhân ngư, theo đường nhân ngư đi xuống, là một cây gậy yên tĩnh, chắc là đang ngủ say, hai hòn bi giấu kín sau đám lông đen, tiếp theo là bắp đùi khỏe khoắn. Thiếu niên chân trần giẫm trên sàn nhà, tóc còn đang nhỏ nước.
Châu Y hít sâu một hơi, đột ngột đóng cửa lại.
Có hơi lớn.
Không đúng không đúng, bây giờ không phải lúc nghĩ đến chuyện này.
Hít thở sâu...
3, 2, 1.
“Tít tít...”
Cửa mở rồi.
Vẫn là người đàn ông khoả thân đấy.
Châu Y kinh hãi.
Thiếu niên kia đoán chừng cũng bị dọa, ánh mắt ướt nước, rơi vào trên người Châu Y, giống như cô là kẻ bắt cóc đột nhập vào để cướp bóc vậy.
Châu Y ngửa đầu che hai mắt mình lại, dáng vẻ sống không còn gì luyến tiếc: “Bạn gì đó ơi, có thể mặc quần vào rồi nói chuyện không?”
Thiếu niên vẫn duy trì tư thế ban đầu, ngơ ngác nhìn cô. Cho đến khi Châu Y lên tiếng nhắc nhở mới như đột nhiên phản ứng lại, chạy vào phòng tắm lần nữa.
Châu Y hơi liếc mắt để ý động tác của cậu.
Chậc, thắt lưng này cũng không tồi.
Châu Y không nghĩ về nó nữa, lập tức gọi điện thoại cho bà Châu, kết quả thấy di động ở cửa ra vào.
Di động cũng không mang theo?
Châu Y lo lắng nuốt một ngụm nước miếng, rón rén vào phòng bếp. Lúc đi ra, trong tay nhiều thêm một con dao phay.
Châu Y cầm dao phay một lần nữa bốn mắt nhìn nhau với thiếu niên, thiếu niên rõ ràng lùi về phía sau một bước, tai còn chưa hết đỏ, nắm chặt khăn mặt trong tay, lắp bắp mở miệng: “Chị, chị ơi…”