Lão chủ tử, Ở phía sau, Tần Mặc đuổi theo bà, vội vàng giải thích, Thật ra là như thế này, Lâm gia lo lắng một mình hắn ra khỏi nhà không an toàn, cho nên thuần dưỡng hai con đại bàng này cũng tiện bảo vệ hắn.
Nhưng sao ta cảm thấy đây là chính hắn nuôi?
Đó là bởi vì. . .
Ngươi không cần phải nói, bảo lão Tam tự mình tới gặp ta.
Bà mang theo tiểu thị trở về viện của mình, Lâm Xước ngơ ngác nhìn Tần Mặc, Có phải là ta làm gì sai không?
Ngươi không sai, là lỗi của ta, lúc đầu ta nên chém hai cái thứ này.
Lâm Xước bị doạ sợ đến trợn tròn mắt, tay vẫn còn đang vuốt đầu Tiểu Xác ngừng ở giữa không trung, Tại sao?
Tiểu Xước Nhi, Mặc thúc, các ngươi ở chỗ này, ta đói quá, có cái gì ăn không? Mai Sóc đang đi tới từ cách đó không xa, nhìn qua tâm tình nàng không tệ, Tần Mặc đứng thẳng người, Tam Thiếu, lão chủ tử muốn một mình gặp ngươi.
Được, ta đi ngay. Nàng vuốt vuốt đầu Lâm Xước, đi ra ngoài mấy bước, tiếng Tần Mặc lại truyền tới, Tiện thể nói một câu, lão chủ tử đối với tài nghệ nuôi đại bàng của Lâm công tử, xem thế là đủ rồi.
Cực kỳ không ngoài dự đoán thấy dưới chân Mai Sóc lảo đảo, xoay người lại, Nhìn, nhìn thấy rồi, bà ấy nói gì?
Bà liền muốn một mình ngươi đi gặp bà.
***
Cái viện này, Mai Sóc rất ít muốn đi vào, hai vại nước lớn trồng bông súng trước cửa vẫn luôn là cơn ác mộng của nàng.
Một quyền của nàng nặng nề nện ở trên bàn, Nói đùa, ta muốn cưới hắn, chính là ba thư sáu sính, chính quân cưới hỏi đàng hoàng, đừng nói cho ta thị quân gì đó, ta sẽ không đồng ý.
Thân phận của hắn, ta cũng không truy cứu, ngươi còn muốn như thế nào?
Mai Sóc nhìn cặp mắt sáng loáng lóng lánh kia, châm chọc cười nói, Thật ra thì ta vẫn luôn không lừa gạt được bà có phải hay không? Trong mắt bà, chúng ta chỉ là một màn náo kịch buồn cười.
Ta đồng ý ngươi cưới hắn, lễ thị quân cũng không coi là bạc đãi hắn.
Nãi nãi, ta lại gọi ngài một tiếng nãi nãi, nói cho ta biết, rõ ràng là bà cũng rất thích hắn đúng không? Chỉ vì hắn không phải công tử thế gia chó má gì đó nên bà không thể tiếp nhận?
Đây không phải là vấn đề ta có thích hay không, Tam Thiếu quân Mai gia, chẳng lẽ ngươi muốn cưới một chàng trai thân thế thấp hèn bị người chê cười?
Trừ bà ra, có ai lại quan tâm những thứ này? Nàng cười lạnh nói, Lại nói, thân phận phụ thân rất cao quý, bà cũng không thấy rõ thích hắn. Bỏ thuốc cho con gái của mình, có lẽ cũng chỉ bà làm được.
Bốp, một cái tát đánh vào trên mặt nàng, đầu Mai Sóc nghiêng về một bên, tóc tai rối bù, trên mặt năm dấu tay hồng hồng, Không phải sao? Dám làm thì tại sao sợ ta nói?
Lão Tam, ngươi còn có thể láo xược một chút nữa.
Ta có nói sai sao?
Ngươi cút ra ngoài cho ta.
Ta sẽ đi ra ngoài, rời khỏi Mai gia, mang theo hắn cùng đi. Nàng nện một đấm ở trên bàn, gần như là gào lên một tiếng, xoay người liền muốn rời đi, vừa đi đến cửa trước thì gặp phải một hàng hộ viện thành dạng vòng bao bọc vây quanh nàng, Còn nghĩ đến chiêu này, các ngươi xong chưa?
Mang nàng trở về phòng, nhìn cho thật kỹ, trước đám cưới cũng đừng để cho nàng ra ngoài.
***
Đại thiếu.
Hả? Mai Kỳ nửa ngồi lên, nhấp một hớp chén thuốc, Thế nào?
Mấy ngày sau Tam Thiếu sẽ đám cưới.
Rốt cuộc thành công rồi sao? Nàng kéo ra một nụ cười nhàn nhạt, Tần Mặc than thở, Không phải là với hắn.
Cái gì?
Là với Trình Lăng, lão chủ tử làm chủ, Tam Thiếu bị nhốt rồi. Ta cũng là sáng nay mới biết, còn có đứa nhỏ Lâm Xước kia, sáng sớm ta đã tìm ấy mà cũng không tìm được đã đi đâu.
Trình Lăng?
Đại thiếu, thật ra thì hắn thích là ngươi, ta nghĩ ngươi biết.
Mai Kỳ không lên tiếng, Tần Mặc tiếp tục nói, Nhưng mà cho tới bây giờ hắn đối với lão chủ tử ngàn y trăm thuận (nghe lời), lão chủ tử muốn hắn gả, sao hắn sẽ nói không.
Mai Kỳ xốc chăn lên, Đại thiếu, ngươi muốn đi nơi nào?
Lão Tam bị giam lỏng ở trong phòng?
Vâng
Ta đi xem một chút.
Nhưng ngươi. . .
Ta không sao.
Nàng ra khỏi cửa phòng của mình, phòng của Mai Sóc ở phía đông Hạm Đạm viện, chính là ở nửa mặt mở rộng đó, nàng cong lên ngón tay, còn chưa gõ cửa, mấy tên hộ viện cùng xuất hiện ở phía sau.
Ngay cả ta cũng muốn cản?
Đại thiếu, là lão chủ tử ra lệnh, bất kỳ kẻ nào cũng không cho gặp Tam Thiếu. Lời còn chưa nói hết, hai bóng dáng khác xuất hiện ở sau lưng Mai Kỳ, nàng đẩy cửa phòng ra, Giải quyết nhanh lên một chút.
Dạ, đại thiếu.
Bình hộ vệ, cần gì tự giết lẫn nhau?
Không có gì, có điều các ngươi là người của lão chủ tử, chúng ta là người của đại thiếu. Ngoài phòng truyền đến tiếng đánh nhau, Mai Kỳ đi vào phòng thì thấy nàng đang cúi đầu mài gì đó.
Ngươi đang làm gì?
Lão đại, sao ngươi lại tới đây?
Ngươi nhìn thế nào không có bộ dáng gấp gáp chút nào?
Ta chuẩn bị làm người đầu gỗ cho bà ta, bà ta nhất định sẽ hài lòng, bởi vì cái này sẽ cực kỳ cực kỳ nghe lời bà ta nói.
Lão Tam. Nàng thở dài, Ngươi đi đi.
Cái gì?
Ngươi đi đi.
Lão đại, ta không nghe lầm chứ, không phải ngươi bắt ta trở lại, ngươi lại để cho ta đi?
Nương là ôm hận mà chết, ta không muốn ngươi bước theo gót nàng.
Ngươi đang nói gì? Nương, không phải nàng ngã bệnh. . .
Ngươi thật sự cho rằng tính tình phụ thân của chúng ta là tao nhã như vậy sao? Trong mắt của hắn thật ra là không cho phép một hạt cát, nếu nương chỉ cưới nhị phụ thân thì cũng thôi đi, nhưng lão Tứ ra đời chính là một màn phản bội sờ sờ trước mắt đối với phụ thân, vì vậy tích tụ thành bệnh, đến chết cũng không tha thứ nương.
Tại sao ngươi chưa từng có nói cho ta biết?
Khi đó ngươi chỉ có ba tuổi, ta không muốn ngươi biết những thứ này, ta cũng không nói với lão Nhị. Lúc đầu ta cho rằng ngươi chỉ là lòng dạ buông thả, đến sau khi gặp gỡ hắn, ta giúp ngươi giữ hắn lại cũng chỉ vì để giữ ngươi lại, nhưng bây giờ, ta nghĩ ta đã không có tư cách. Nàng đẩy cửa sổ ra, Ngươi dạy lão Tứ khắc gỗ Tê Phượng, không phải là vì khoảnh khắc này.
Ngươi biết rồi.
Đúng vậy, quay đầu lại vẫn là như ý nhị phụ thân. Mấy tên hộ viện đã co quắp trên mặt đất, Mai Bình Mai Kế đứng ở trong sân, nàng tự giễu nói, Ta lại ở chỗ này giúp muội muội ta trốn nhà.
Lão đại. Nàng khoác vai của nàng ấy, Bất cứ lúc nào, ngươi có thể tới tìm ta, có điều nếu không mang hai người các nàng ta sẽ tương đối yên tâm.
Mai Kỳ khẽ hừ một tiếng.
Lão Tứ và phụ thân nàng không giống nhau.
Ta biết, không phải vậy sẽ không giao Hoành Chi hiên cho nàng ấy xử lý, bây giờ nhìn lại, đến cả Ám Hương Các cũng phải vật lộn. Nàng đưa tay, ngón tay nhẹ nhàng gõ ở trên cửa sổ, Cửu Hoàng Triêu Phượng, nàng cũng có thể sao?
Có thể không thành thạo lắm, nhưng đao pháp ta đều đã dạy rồi.
Vậy thì tốt, ta đồng ý người ta rồi.
Tề Minh?
Ừ. Nàng quay người lại, Chớ nói nhảm, ngươi đi nhanh đi.
Lão đại, đa tạ.
Nàng thu dọn bọc quần áo, Tần Mặc chạy chậm vào từ cổng tò vò, vòng qua hộ viện co quắp trên đất, Đại thiếu, ta còn chưa tìm được hắn.
Không tìm được người nào? Mai Sóc hỏi.
Tam Thiếu, còn có thể là