Bằng cách ép buộc Bảo Nam phải ám sát những người có tên trong danh sách có đúng không? – Bảo Phương mím môi nói ra sự nham hiểm của hắn ta – Và mục đích của ông chính là muốn dư luận đổ xô lên, gây sức ép mạnh mẽ lên vai chú Lâm. Mục đích chính của ông là đẩy chú ấy ra khỏi vị trí hiện tại có đúng không? Ông Hoàng Danh nheo mắt nhìn Bảo Phương một cách thâm hiểm. Vài giây sau, ông ta bật cười rồi vỗ tay…. - Giỏi lắm, giỏi lắm….cả hai anh em cháu đều rất thông mình. Đặc biệt là cháu. Trong khi Bảo Nam chỉ dám nghi ngờ, còn cháu lại khẳng định điều này luôn. - Tôi coi khinh lời khen của ông – Bảo Phương nhìn ông ta với ánh mắt khinh bỉ vô cùng. - Haha….cứ tự nhiên, bởi vì khi chú chấp nhận bước chân vào con đường này. Chú đã gạt bỏ sự phán xét của lương tâm mình rồi cháu gái à. Sự khinh bỉ của cháu chẳng hề gì đối với chú – Ông Hoàng Danh cười nói. - Vô liêm sĩ…. Ông Hoàng Danh chẳng thèm để ý đến Bảo Phương, ông nói tiếp : - Thật đáng tiếc, cháu vừa thông mình lại vừa đặt nặng tình cảm với Lăng Phong. Nếu không cháu đã rơi vào cạm bẫy của ta. - Tôi thấy mừng vì điều đó. Ông định lợi dụng tôi để có thể bắt ba của Lăng Phong và như vậy có thể lập được thành tích đúng không? Sau đó khuấy đảo cho dự luận nóng lên trước tình hình những viên chức đang bị bọn ********* khủng bố. Chú Lâm sẽ bị dư luận ném đá vì vẫn dậm chân tại chỗ trong công cuộc điều tra. Áp luật càng cao, chú ấy sẽ bị cấp trên chỉ trích phê bình, sau đó là mất tín nhiệm. Còn ông , với thành tích vừa lập ra, sẽ được tính nhiệm thay thế vị trí của Chú Lâm, làm cục trưởng đương nhiệm của cục công a thành phố có đúng không? - Đúng vậy, chỉ tiếc rằng kế hoạch của ta bị cái thứ tình cảm rẻ tiền của cháu làm hỏng bét – Ông Hoàng Danh có hút giận khi nghĩ đến kế hoạch ông cố công gầy dựng bị hỏng. - Cho nên ông cố tinh dung Bảo nam để ép tôi phải thực hiện theo lời của ông và chú Minh, kẻ hợp tác với ông đúng không? - Đúng vậy, bất đầu từ khi ông Minh đến tìm ta ngỏ ý cùng hợp tác với ta như năm xưa. Rồi ong ta đưa ra kế hoạch giúp ta, ta đồng ý phối hợp với hắn ta. Việc đầu tiên là dụ cháu vào tròng. Ông ta sẽ đưa cháu đến nơi ba mất, không ngừng tác động đế cháu, khiến lí trí của cháu bị lung lay. Sau đó giả vờ giúp cháu dụ ba Lăng Phong về nước bằng cách tạo ra nhiều sự cố. Cuối cùng là đế phiên ta, ta sẽ dụ cháu vào con đường nổi gián kia, cũng như Bảo Nam năm xưa. - Khi ông thấy tôi dơ dự, ông đã cố tình cho người bắn Bảo Nam đúng không? - Đúng vậy, ta giả vờ như vị trí của Bảo Nam bị phát hiện, sau đó cho người truy sát nó, cũng chính tay ta bắn nó một phát đạn. - Đùng…. Bảo Phươn tức giận bóp cò bắn ra một viên đan xẹt ngang qua tay của ông Hoàng Danh. - Nếu như có thể, tôi muốn gim viên đạn này vào ngực ông, ngay vị trí mà Bảo nam đã bị để ông cảm nhận được nỗi đau này. - Có biết thất bại lớn nhất của người công an là gì hay không?...Đó là sự cố chấp trong việc phải bắt bọn tội phạm về quy án, cho nên ta biết, cháu không thể nào giết được ta đâu – Ông ta cười hằn lượn qua trước mặt Bảo Phương. - Giờ thì tôi đã biết lí do vì sao mà ba tôi lại đề cử chú Lâm thay vì ông. Không phải ba tôi vì bạn bè mà giới thiệu chú Lâm, cũng khjong phải ông ấy không thừa nhận năng lực của ông, mà là vì ông ấy nhận ra bản chất của ông – Bảo Phương cười nhạt nói – Bản chất ham hư vinh,sang đánh đổi tất cả của ông. Bảo Phương không ngừng mắng ông Hoàng Danh, nhưng ông ta xem như không có gì, tiếp tục nói. - Có muốn ta kể cháu nghe khi ba cháu mất như thế nào ko…..Ông ấy hoàn toàn đau đớn. Ông ấy cầu xin ta tha mạng cho hai anh em cháu trong lúc máu từ ngườ ông ta chảy ra khắp than thể. Bảo Phương cảm thấy máu nóng bốc lên, cả người run lên đầy căm phẫn. Hình ảnh ba mình nằm trên vung máu khiến của đau đớn khôn cùng. Ông Hoành Danh biết việc tác động đến tâm lý của cô đã thành co6g. Ông ta tiếp tục nói tiếp: - Thật tiếc là khi cháu gửi cho ta khẩu súng giả, ta đã không kịp suy xét mà chạy thẳng đến đây. Ngay khi ta phát hiện mình bị bẫy thì em Dung tới. - Dì Dung tới đây ư – Bảo Phương ngạc nhiên vô cùng. - Phải. Cô ấy đã nghe lỏm cuộc nói chuyện của ta với cháu nên nghi ngờ, sau đó theo ta đến đây. Và phát hiện ra khẩu 365 này, cô ấy hiểu ra tất cả mọi chuyện và mốn ta ra tự thú, nhưng ta làm bao nhiêu việc như vậy, không lí nào đành chịu mất vị trí của mình. Và ta biết cô ấy gọi cho Văn Lâm đến đây nên tượng kế để cháu nghi ngờ hắn ta. - Cho nên ông đã giết dì ấy có đúng ko – Bảo Phương sợ hãi hỏi. - Không, ta chỉ giả vờ cầu xin cô ấy tha thứ rồi đánh ngất à thôi. Bảo Phương càm thấy nhẹ nhỏm vì biết dì Dung không sao. - Vậy giờ dì ấy ở đâu. - Ở bên kia – Ông Hoàng Danh hất đầu nhìn về phía bê kia. Bảo Phương vô thức nhìn theo. Ông Hoành Danh chỉ chờ có vậy, ông ta lập tức cướp súng trong tay cô. Sau đó chĩa về phía cô định bắn. Nhưng Bảo Phương kịp định thần lại, nhanh chân đá tung cây súng trên tay ông ta. Cây súng văng lên cao ròi rơi bộp xống đất. Cả hai quay đầu nhìn cây súng trên tay mình. Rồi cùng chạy đến chúp lấy cây súng, Ông Hoàng Danh nhanh chân hơn, vì súng nằm gấn ông ta, ông ta lao đến định chụp lấy nó. Bảo Phương vợi đá nó lần nữa bay xa. Cuối cùng ong và Bảo Phương cùng lao vào nhau, quyết tâm hạ đối phương. Ông Hoàng Danh tuy bị thương do vết đạn của Bảo Phương như ông ta vẫn rất khỏe mạnh. Cũng là người có than thủ giỏi, ông ta có thể né đòn của Bảo Phương một cách dệ dàng. Nhưng thấy Bảo Phương nhất quyết đồn mình, ông bèn nói. - Chẳng lẽ cháu không lo lắng cho tình mạng của anh trai mình à. Nếu ta chết, thằng bé cũng chết theo ta. - Để tôi kể cho ông biết một việc – Bảo Phương nói – ngay khi tôi giăng cái bãy này ra với ông và chú Lâm, tôi đã cho người thoe bám sát tìm động tĩnh. Khi ông đến đây, họ lập tức hto6ng báo cho tôi hay. Nhưng vì Lăng Phong được thong báo là đả tìm thấy anh trai tôi cho nên anh ấy không đến đây cùng tôi mà đi cứu Bảo nam. Cho nên, dù bây giờ tôi có giết ông đi chăng nữa, cũng được xem là tự vệ. Nhưng bây giờ, ông không thể dung Bảo Nam để uy hiếp tôi được nữa đâu. - Hầy, cháu tin chắc như vậy à – Ông ta vừa nói xong thì đưa tay rút ra một ống tiêm nhỏ, nhanh tay đâm nó vào người Bảo Phương. Thuốc vừa ngấm, Bảo Phương cảm thấy toàn than yếu sức. Ông Hoàng Danh lấy con dáo sắc nhọ ra trước mặt Bảo Phương nói. - Ta rất tiếc, cháu gài à. Nhưng cháu đã biết quá nhiều, không thể để cháu sống tiếp được. Ông ta giơ con dao lên trên vao nhìn vào Bảo Phương.