Khoảng Cách Tình Yêu

Chương 9: Sinh mạng lần nữa được cứu (5)

Trước Sau

break
Khi Bảo Phương về đến nhà thì đã thấy Trí Lâm đứng chờ mình trước cửa, trông sắc mặt không được vui vẻ. Cậu thấy Bảo Phương về thì đứng thẳng dậy nghiêm sắc mặt hỏi:

- Sao hôm nay em lại nghỉ học.

- Hôm nay em đến trễ – Bảo Phương cúi đầu hối lỗi lí nhí đáp.

- Đến trễ – Trí Lâm cau mày nhìn Bảo Phương, bình thường cô luôn đi sớm, sao hôm nay lại có thể đi trễ, cậu lo lắng hỏi – Em không được khỏe à?

- Không! Tại có chút chuyện nên lỡ chuyến xe buýt. Em hơi mệt, em về phòng nghỉ đây – Bảo Phương vội vàng tìm cớ bỏ đi trước khi Trí Lâm điều tra thêm.

Trí Lâm nghe vậy thì cũng không nói gỉ thêm, bảo Phương liền đi nhanh lên lầu về phòng mình. Quả thật hôm nay cô cũng khá mệt. Cô bị Lăng Phong dẫn đi đến công viên giải trí chơi rất nhiều trò. Từ năm 8 tuổi đến bây giờ, Bảo Phương mới lại đến đây chơi, cảm giác có chút lạ lẫm cùng sảng khoái vô cùng. Dường như tâm trạng không vui đã bị cuốn theo những trò chơi có cảm giác mạnh. Nhớ đến cái nắm tay thật chắt tạo cảm giác yên tâm của Lăng Phong khi họ bắt đầu bước vào trò chơi, trong lòng Bảo Phương xuất hiện một cảm giác lạ.

Sáng sớm hôm sau, Trí Lâm đã gõ cửa phòng của Bảo Phương bảo:

- Hôm nay anh chở em đến trường, kẻo lại đến lớp trễ nữa.

Bảo Phương chỉ khẽ ừ chứ không đáp, chuyện này vẫn thường xuyên xảy ra không có gì phải ngạc nhiên. Trí Lâm năm nay lên 12 nên bận rộn, Bảo Phương không muốn làm phiền anh phải đưa mình đi, nhưng thỉnh thoảng vẫn ké xe cậu.

Lăng Phong đến bến xe rất sớm chờ đợi, chờ đợi mãi mà vẫn không thấy Bảo Phương đến, thầm nghĩ bản thân thật ngốc lại quên mất việc xin cô số điện thoại. Đang thở dài thì vô ý xoay đầu lại thì bắt gặp một chiếc xe đạp chạy bon bon trên đường, một nam sinh đang chở Bảo Phương.

Cậu thoáng đờ người nhìn theo, mãi đến lúc xe buýt đã đỗ trước bến, đoàn người nối đuôi nhau lên xe huých vào vai cậu, cậu mới định thần lại, cũng leo lên xe.

Bảo Phương vẫn im lặng mỗi khi ngồi trong lớp học, đến giờ chơi thì Thục Quyên lại đến tìm cô, cho nên mãi đến khi ra về Lăng Phong cũng chưa nói chuyện được với Bảo Phương câu nào. Đành thở dài luyến tiếc ra về.

Đang đi thì nhận được điện thoại của Jay.

- Phong! Tan học chưa.

- Rồi.

- Đến Trấn Hưng với mình đi, dạo gần đây có đầu bếp mới nấu ăn ngon lắm.

- Rồi…- Lăng Phong cúp điện thoại, sau đó xuống xe. Nếu muốn đi Trấn Hưng phải bắt một chiếc taxi, mà giờ là giờ ra về gọi xe thế nào cũng bị kẹt, ngón tay gõ gõ mấy cái vào đầu, Lăng Phong quyết định đi bộ cho đơn giản.

Đi ngang qua một nơi bán tạp hóa có cắm đầu cây kẹo tròn, lăng Phong bỗng nhớ lại vị kẹo mà Bảo Phương đã cho cậu lúc hai người núp ở trong cái thùng bất giác khẽ cười. Trong đầu bắt đầu xuất hiện toàn hình ảnh của bảo Phương. Khi cô cười, cô giận, khi cô nhẹ nhàng, khi cô thờ ơ đến nỗi Lăng Phong cũng không ngờ từ việc chỉ muốn trả ơn cho cô mà trở thành dành quá nhiều sự chú ý cho cô, nhiều đến độ chính cậu cũng nghi ngờ bản thân.

Nhưng những dòng hoài niệm rất nhanh chóng bị quấy rầy bởi một nhóm người.

- A…ai như cậu chủ của băng Trấn Hưng vậy ta? – Một giọng nói khó nghe vang lên, một tên có dáng vẻ vô lại đang cặp kè hai em gái đi đến nhìn Lăng Phong cười cợt. Hắn ta bước ra từ con hẻm âm u, từ từ tiến lại gần Lăng Phong, phía sau hắn ta còn có ba bốn tên đô con mặt mũi dữ dằn theo bảo vệ.

Lăng phong nhìn thấy thì cười khẩy.

Kẻ trước mặt Lăng Phong chẳng ai xa lạ, hắn ta là con trai lớn của đại ca băng Cầm Long tên là Hải Nam.

Từ lần đầu gặp mặt tên Hải Nam này thì Lăng Phong đã thấy chán ghét cái gương mặt đầy nham nhở của hắn ta. Ít lâu sau đó, tên này thường hay gây sự với cậu để chứng tỏ bản thân hắn, nào giờ bị cậu đá gãy hai xương sườn cộnv ới cái vai trái bị trật khớp, cho nên hắn thật sự rất căm hận cậu

- Lâu quá không gặp, không ngờ cậu lớn lên lại đẹp trai đến thế này, đúng là khiến con gái xin chết vì cậu – Hải Nam buông lời trêu ghẹo.

Lăng Phong vẫn đứng nguyên chỗ cũ, vẻ mặt và ánh mắt cậu tỏ vẻ khinh thường rõ nét.

- Sao ****** lại sinh ra mày được nhỉ, à đúng rồi, bởi vì bà ta là ả đàn bà lẳng lơ vô cùng mà, không biết mày có thật sự là con của ba mày hay không nữa – Hải Nam cố tình bêu xấu mẹ Lăng Phong.

Đáng tiếc cho hắn, Lăng Phong lại không hề thấy tức giận. Lớn lên trong cuộc sống như thế này khiến cho cậu học được cách nhẫn nhịn. Huống hồ mẹ cậu đã chết, bà sẽ không thể nào nghe được mấy lời xúc phạm này để mà đau lòng, vậy thì cậu cứ coi như tên này là chó đang sủa vậy. Lăng Phong nhếch mép cười nhạt. Cậu một ngày nào đó phải khiến cho mọi người phải cúi đầu, phụ tùng nghe lệnh cậu, còn riêng cái tên Hải nam này, cậu sẽ không để cho hắn có cơ hội cúi đầu lần nào hết.

Hải Nam thấy lăng Phong không bị chọc giận thì thấy khó chịu trong lòng, hắn ta chau àmy nhìn Lăng Phong. Bốn tên đàn em nhìn thấy lập tức lao đến lăng Phong sấn tới. Một bàn tay vừa chụp lên vai của lăng Phong thì cậu hơi nhích người ra sau, đùi phải co bật lên khoảng mười phân thụi vào bên sườn của hắn ta, hắn lập tức ngã xuống đất như một trái mít chín.

Nhưng khi tên này ngã xuống thì từ sau lưng Lăng Phong một tên đô con khác lao đến ôm chặt cậu từ phía sau ghìm chặt vào trong cả người hắn. Sức tên này quả là rất khỏe, lăng Phong vùng vẫy nhiều lần nhưng vẫn bị hắn ghị chặt không tài nào thoát ra. Một tên khác thừa cơ hội lao đến định đánh vào mặt Lăng Phong một đấm. Nào ngờ Lăng Phong đã nhanh chân đá vào giữa đũng quần hắn ta, đó là điểm yếu nhất của đàn ông, hắn ta đau đớn đưa ta bụm lấy báu vật của mình, mặt mày xanh l1t ngã xuống đất gào thét rên rĩ.

Tên kia tức khí càng ghì chặt hơn đến độ Lăng Phong cảm thấy nghẹt thở, hắn nhanh chóng nhấc bổng cậu lên khỏi mặt đất. Bất đắc dĩ lăng Phong phải luồn tay ra sau eo hắn ta, nhằm ngay phần bụng mỡ dư thừa của hắn ta mà ra sức vặn khiến hắn đau đớn phải nơi lỏng tay ra. Thừa cơ hội đó cậu thúc một khuỷa tay vào sương sườn trước ngực hắn. Chân thì dùng sức đạp lên đùi hắn khiến hắn đau đớn phải thả cậu ra. Nhờ vậy Lăng Phong có thể giằng mình ra khỏi hắn ta, hít thở lấy không khí tiếp sức. Sau đó quay lại đá một cú vào ngay mạng sườn hắn ta khiến ta đau đến nỗi chảy cả nước mắt.

Hải nam thấy bọn tay chân của mình bị Lăng Phong hạ thê thảm thì tức giận vô cùng, hắn ta đẩy mạnh hai cô gái điếm bên cạnh mình ra xa, đưa tay cào bên trong áo vest móc ra một khẩu súng chĩa về phía Lăng Phong đe dọa:

- Để tao xem mày có biết sợ hay không?

- Tao có sợ hay không thì cũng chẳng hề gì, nhưng mày có sợ hay không thì tao biết rõ – Lăng Phong cười nhạt nhìn cây súng trên tay Hải Nam đáp.

- Giỏi lắm – Hải Nam cười ngang ngược- Để tao xem thân thủ mày nhanh hơn hay là đạn của tao nhanh hơn.

Những hắn vừa dứt lời thì đã thấy một bóng người nhanh nhẹn lao đến từ phía sau hắn đá văng cây súng trên tay hắn. Rồi cho hắn thêm một đấm ở ngay bụng, ngã xuống đất.

- Hắn ta chắc không chết đâu hả – Tiếng Thục Quyên vang lên sợ dệt hỏi.

- Yên Tâm đi, hắn ta cùng lắm là ngủ một giấc rồi tỉnh dậy mà thôi. Mau gọi cảnh sát báo là có kẻ mang súng đi dọa người – Bảo Phương trấn an Thục Quyên.

Thục Quyên vội gật đầu rút điện thoại ra bấm số gọi.

Một khắc nhìn thấy Bảo Phương trái tim của Lăng Phong đập rộn ràng, cậu ngỡ ngàng hỏi:

- Sao hai người lại ở đây?

- Bọn mình đến tìm một người bạn – Thục Quyên bèn đáp lời.

Một người bạn của Thục Quyên vì đi ăn cùng mấy người bạn gần đây thì phát hiện mình để quên bóp tiền nên đành gọi nhờ Thục Quyên đem tiền đến cho mượn. Thục Quyên thì lại sợ nơi này phức tạp nên rũ Bảo Phương cùng đi.

Bảo Phương muốn đi cùng Thục Quyên xong rồi thì nhanh chóng về nhà, đi ngang qua đây thì thấy Lăng Phong bị mất tên côn đồ ra quay đánh. Vốn chẳng định xem vào bởi vì lăng Phong dù sao cũng giỏi võ, nghĩ rằng mấy tên kia thể nào cũng sẽ bị ăn đập cho mà xem. Nhưng khi tên Hải Nam rút súng ra nhắm bắn thì Bảo Phương biết mình không thể làm ngơ được nữa.

- Xong rồi, họ sẽ đến nhanh thôi – Thục Quyên gọi điện xong thì tắt máy reo lên.

Nhưng Hải Nam và bọn đàn em dường như bắt đầu động đậy, bọn chúng lồm cồm ngồi dậy tay ôm ngay những chỗ đau của mình. Có thể tưởng tượng được mắt chúng vẫn còn hoa lên sau cơn choáng voáng.

Lăng Phong cúi người nhặt khẩu súng lên trước khi nó lại rơi vào tay bọn chúng, ngón tay cậu móc ở vị trí cò, giương tay chỉa súng về phía chúng, khiến chúng sợ hãi lùi lại rồi kêu lên:

- Đừng mà…

Toàn thân chúng run lên bần bật, thật chí lời cầu xin cũng nói không hoàn chỉnh.

Bảo Phương vả Thục Quyên cũng kinh ngạc nhìn chằm chằm Lăng Phong.

Thúc Quyên sợ hãi nhắm mắt lại, Bảo Phương cũng sợ hô lên:

- Bỏ xuống đi, đừng làm như vậy.

Nhưng cô vừa nói dứt lời thì một tiếng súng rít lên , khói súng phả ra bật về phía Lăng Phong. Hải nam hét lên đầy sợ hãi, Bảo Phương vội nhìn lại thì thấy viên đạn đã bắn xuyên qua hai bên chân của Hải Nam. Xém chút nữa là hắn sẽ mất đi khả năng đàn ông của mình.

Bảo Phương và Thục Quyên cũng thở phào nhẹ nhỏm. Lăng Phong bình thản tháo hết đạn trong súng ra, những viên đạn rơi xuống lăng gần chân của Hải Nam khiến hắn ta không gượng được mà khụy xuống đất. Đúng là một phen kinh hồn bạt vía.

Cuối cùng Lăng Phong quăng nguyên khẩu súng vào người Hải Nam, gã run đến nỗi không thể đưa tay ra bắt giữ đành chịu một cú va đập khá đau từ khẩu súng.

Lăng Phong bèn túm lấy tay Bảo phương lôi đi, Thục Quyên cũng vội vàng chạy theo.

Bảo Phương quay đầu nhìn lại lần nữa, nhưng không phải là bọn người kia mà là khẩu súng. Lâu lắm rồi cô mới lại thấy súng, từ lúc ba cô mất, cô đã không còn hứng muốn đi theo anh trai tập súng. Bảo phương đột nhiên muốn thử cảm giác cầm súng là như thế nào.

break
Cùng Trúc Mã Luyện Tập Kỹ Năng
Ngôn tình Sắc, Sủng
Chỉ Yêu Đỗ Nhược
Sắc, Sủng, Kiều nữ,Thanh niên nhà nghèo cao lãnh
Cố Ý Mê Hoặc (Sắc)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc