Tiếng điện thoại vang lên xen ngang vào bầu không khí đang nóng dần lên.
Tiếng điện thoại này rất khác với tiếng điện thoại làm nhạc chuông của lăng Phong. Cậu từng nói, tiếng nhạc để anh phân biệt người gọi, cậu đã cài một bài nhạc cho riêng cô, cho nên chỉ cần cô gọi điện, cậu sẽ lập tức nhận máy.
Lăng Phong hơi nhíu mày, luyến tiếc rồi khỏi Bảo Phương, cậu khan giọng nói bên tai cô rất khẽ:
- Chờ anh một chút.
Xong thì đứng dậy ngay lặp tức, nhấc điện thoại lên đi cách cô một đoạn nghe máy. Đầu dây bên kia nói gì đó (Truyen tinh từ: truyennganplus), Lăng Phong quay lại nhìn Bảo Phương, trong mắt cậu hiện ra một tia phức tạp. Bảo Phương đã lấy lại sức và ngồi ngay ngắn lại sau nụ hôn cuồng nhiệt kia, khi Lăng Phong quay lại nhìn cô, cô khẽ mĩm cười với cậu.
Lăng Phong cũng cười, rồi bước đến hôn cô một cái thật nhẹ rồi bảo:
- Anh giải quyết công chuyện một chút.
Bảo Phương gật đầu rồi ngoan ngoãn với lấy một tờ báo dưới kệ bàn lật ra xem, Lăng Phong thấy yên tâm nên sãi chân thật nhanh đi về phòng làm việc của mình.
Lăng Phong bỏ đi, gương mặt tươi cười bình thản đọc báo của Bảo Phương đột nhiên sầm lại, nụ cười ngưng đọng trở thành cái mím môi, ánh mắt thoáng sầm lại chất chứa sự đau đớn. Tờ báo trong tay cô bị siết chặt, cả người run run. Từng lời từng lời nói vừa xảy ra chạy xuyên qua đầu cô:
- Hắn ta không nói với cô sao…
……………
- Nếu như hắn ta nói cho cô biết thì phản ứng của cô sẽ thế nào?
…………..
- Nếu cô không tin có thể thử hỏi hắn.
…………
- Chỉ có tôi mới có thể giúp cô dụ hắn ra mà thôi.
………..
- Chỉ có cháu mới làm được…..
………
- Nếu cháu đồng ý, chuyện của cháu, chú sẽ giúp cháu tìm ra. Ngay cả chuyện anh trai cháu
………..
Bảo Phương dựa người vào thành ghế để tìm điểm tựa cho cái thân thể đang run lên của mình.
- Cho anh một ít thời gian…..anh sẽ giúp em trả thù …..hắn ta không phải là người dễ đối phó ….rất là nguy hiểm.
Nếu như cô có thể cho cậu thêm ít thời gian, Lăng Phong sẽ làm thật sự giữ lời hứa với cô không? Đang suy nghĩ Bảo Phương không hay Lăng Phong đã trở lại , giọng cậu trầm nhỏ nhưng lại khiến cô giật mình:
- Đang suy nghĩ gì vậy?
- Có chút chuyện – Cô vội trả lời, nhưng mắt không nhìn cậu.
Bảo Phương không đáp, cô chỉ nhoài người lại ôm trầm lấy Lăng Phong, cô vùi mặt mình vào hỏm cổ của cậu, cô khẽ nhắm mắt lại cảm nhận mùi hương trên người cậu, thân người vẫn còn run. Lăng Phong ngạc nhiên vô cùng, cậu cảm thấy cả thân thể nhỏ bé trong lòng mình đang run lên. Trong lòng bỗng nhói đau, chưa bao giờ lại thấy Bảo Phương có biểu hiện như thế này. Cậu đưa tay ôm chặt lấy cô, siết chặt cô vào lòng mình, rồi hỏi:
- Đã xảy ra chuyện gì?
Bảo Phương lắc đầu, mái tóc cô dụi dụi vào lòng ngực cậu, tay càng siết chặt lấy cậu hơn. Lăng Phong càng cảm thấy khó chịu và lo lắng. Nhưng cậu biết tính Bảo Phương cho nên chỉ có thể im lặng ôm chặt lấy cô, cố dung hơi ấm của mình xua đi nỗi sợ hãi trong lòng.
Mãi lúc sau, Bảo Phương mới lên tiếng:
- Phong!
- Anh ở đây.
Bảo Phương khẽ cười, trong lòng cảm thấy rất ấm áp. Cô cảm thấy ấm áp không phải là do hơi ấm tỏa ra từ thân người cậu, mà từ lời nói của cậu :” Anh ở đây”. Cậu luôn ở nơi cô cần, chỉ cần cô có chuyện thì cậu lập tức xuất hiện.
- Nói cho em biết một chuyện cười, em muốn nghe không? – Lăng Phong đột nhiên mở miệng hỏi .
- Muốn – Cô đáp nhẹ.
- Có một tên ngốc, hắn ta rất yêu một cô gái. Nhưng có một vài lí do, hắn ta buộc phải ở bên cạnh một cô gái khác. Hắn cho rằng cô gái đó sẽ hiểu, sẽ thông cảm cho hắn. và cô gái đó hành động đúng như suy nghĩ của hắn, cô không hề hỏi hắn ta , chỉ im lặng nhìn hắn tay trong tay với người khác. Cho đến một ngày, hắn nhìn thấy cô gái đó bên cạnh người con trai khác. Dù hắn tin tưởng cô gái ấy, nhưng trong lòng hắn ta vẫn xuất hiện một ngọn lửa giận dữ. hắn đã nổi ghen, thật sự là nổi ghen.
Hắn thật muốn chạy đến kéo cô gái ấy về phía mình, ôm cô vào lòng và nói cho tất cả mọi người biết, cô là của hắn. Nhưng sau đó, hắn nhận ra một điều, khi hắn bên cạnh cô gái khác, thì người con gái hắn yêu lại âm thầm buồn bã và đau khổ. Hắn biết mình có lỗi với người con gái hắn yêu rất nhiều. Bảo Phương nghe xong thì nhổm dậy thoát ra khỏi lòng ngực của Lăng Phong nhìn cậu cười khúc khích :
- Em công nhận tên đó ngốc thật.
- Nếu em là cô gái đó, em có tha thứ cho tên ngốc đó không? – Lăng Phong cười như không cười hỏi.
- Đầu tiên là phải phạt hắn ta trước – Bảo Phương tỏa vẻ ngẫm nghĩ rồi đáp.
- Phạt…phạt như thế nào ….
- Phạt tên ngốc đó đi nấu ăn, bởi vì hiện giờ em đang rất đói – Bảo Phương chĩa tay vào lòng ngực lăng Phong nũng nịu nói.
Lăng Phong nhìn cô không chớp mắt, Bảo Phương hơi xấu hổ, bối rối giải thích:
- Cả tối em chưa ăn gì hết.
- Anh muốn thỏa hiệp một chút - Lăng Phong tằng hắng một chút rồi nói.
Lần này đến lượt Bảo Phương nhìn cậu không chớp mắt.
- Anh không biết nấu ăn, chúng ta đi ăn bên ngoài đi.
Bảo Phương mở mắt khi người bên cạnh đã thở đều đặn. Cô xoay người ngắm nhìn gương mặt đang ngủ của Lăng Phong. Gương mặt khi ngủ vẫn rất có thần.
Bảo Phương đưa tay lên vuốt nhẹ đôi chân mày rậm của Lăng Phong, rồi từ từ rê ngón tay di chuyển dọc song mũi, sau đó là rơi xuống đôi môi cong gợi cảm của cậu. Vẽ một vòng theo vành môi rồi luyến tiếc rồi đi.
Nhưng khi tay cô muốn rời đi thì bị Lăng Phong giữ lại. Cậu khẽ mở mắt nhìn cô, vẫn để ngón ngón tay cô trên môi mình hôn nhẹ rồi nhìn cô lo lắng hỏi:
- Không ngủ được à.
Bảo Phương không trả lời, ánh mắt Lăng Phong quét từ gương mặt cô đến vết thương trên tay cảm thấy đau lòng vô cùng. Bàn tay đang nắm lấy tay cô của cậu di dời tay cô đến trước ngực trái của cậu, áp chặt tay cô vào đó, khiến cô cảm nhận được nhịp tim đập mạnh của mình, cậu khàn giọng nói: - Khi em bị thương thì nơi này của anh lại rất đau. Anh chỉ hận là không thể bỏ em vào người anh, để em hòa hợp cùng anh làm một, để anh có thể bảo vệ em bất cứ lúc nào.
Ngừng một lát, Lăng Phong nhìn vào đôi mắt trong suốt của cô rồi hôn nhẹ lên đó yêu cầu.
- Nói cho anh biết chuyện gì xảy ra.
- Anh có nghe cái tên Demons không?
- Sao em lại biết cái tên này?
Lăng Phong giật mình sau câu hỏi của Bảo Phương. Demons là cái tên mà người trong giới đều nghe qua, cũng giống như cái tên HK vậy. Nhưng những người biết đến hắn ta đều không nhiều, bởi vì hầu như những kẻ biết tên hắn ta đều là người chết. Nghĩa là hắn chỉ nói tên của mình trước giây phút giết họ mà thôi, căn bản khó ai biết được tên hắn ta và diện mạo hắn để nói ra bên ngoài.
Tuy vậy, vì hắn là sát thủ, nên những người tìm hắn để nhờ vả ám sát cũng khá nhiều, cho nên cái tên của hắn cũng được truyền tụng khắp nơi. Nhưng chỉ là truyên tụng với người trong giới của họ, cảnh sát có nghe tên cũng không dám xác định là đúng hay sai và chỉ đối với các băng đảng ở nước ngoài. Cho nên Việt Nam đối với cái tên này hoàn toàn có thể nói là không biết.
Vì việc hắn ta tiếp cận Bảo Phương nên cậu mới đi điều tra về hắn, hôm nay lại nghe Bảo Phương nói ra cái tên này, cậu đã biết người mà cô hỏi chính là hắn. Điều cậu ngạc nhiên là, hắn lại nói tên của mình cho Bảo Phương nghe. Mục đích của hắn là gì?
Nhìn sắc mặt đầy nghiêm trọng của Lăng Phong, Bảo Phương biết tên Demons này là dạng người đáng sợ biết bao nhiêu. Cô bèn kể lại mọi việc và việc Thục Quyên đã để di chúc lại toàn bộ tài sản cho cô nếu chẳng may cô ấy bị giết chết. Và cô trở thành mục tiêu truy sát của tên Kiến Quốc.
- Hôm nay, hắn cho người bắt cóc em, nhưng nhờ chú Danh cứu em nếu không có lẽ em đã mất mạng từ lâu rồi – Bảo Phương biết cú điện thoại lúc nãy của Lăng Phong chính là của Jay. Chắc chắn Lăng Phong đã lập tức bảo Jay đi đều tra sự việc xảy ra với cô hôm nay.
Cho nên cô quyết định tung ra chiêu này để lừa cậu, cô sẽ không để cho Lăng Phong biết người đàn ông bắt cóc cô đã nói những gì với cô. Có như vậy, cô mới có thể thực hiện được kế hoạch của mình. - Đừng lo, anh nhất định sẽ loại bỏ hắn ta, không để hắn làm hại em – Lăng phong tức giận nói, trong lòng cậu nổ lên sự phẫn nộ chưa từng có.
Bảo Phương thấy tim mình quặng lên cô vùi mặt vào lòng ngực cậu, lặng lẽ rơi nước mắt: - Xin lỗi anh.
Cám ơn mọi người đã luôn ủng hộ và động viên mình rất nhiều.
PS: Mình nói vì mình tức giận trước việc quá đáng của tên kia, chứ không phải là để mọi người bình chọn cho mình đâu. KHổ khổ