Khoảng Cách Tình Yêu

Chương 58: Truy tìm (3)

Trước Sau

break
Khi Bảo Phương thức dậy, đã không thấy Lăng Phong ở đâu cả, chỉ có một tờ giấy tin nhắn trên bàn, chỉ có hai chữ duy nhất “Cẩn thận”, nhưng trong lòng Bảo Phương lại có cảm giác hạnh phúc vô cùng.

Cô vơ lấy điện thoại gọi cho Thục Quyên để hỏi han tình hình, nhưng điện thoại Thục Quyên không có tín hiệu gì hết. Cô thở dài một tiếng, có lẽ Thục Quyên đã bay đi qua bên đó cùng Lăng Phong rồi.

Vệ sinh xong, ra ngoài cô mới thấy Lăng Phong đã cẩn thận mua sẵn đồ ăn sáng cho cô để trên bàn, thức ăn vẫn còn nóng, cô đoán Lăng Phong cũng vừa đi ra không bao lâu, khẽ mĩm cười rồi ngồi xuống ăn ngon lành.

Khi cô đi ra ngoài thì chạm ngay Trí Lâm, cô hơi giật mình, nhưng rồi nhìn cậu ngạc nhiên hỏi:

- Sao anh lại đến đây.

- Anh đến đón em đi làm, sẵn tiện mua cho em chút đồ ăn. Anh thấy tối qua em không ăn gì mà về đây, nên sợ em đói bụng – Trí Lâm trầm giọng đáp, ánh mắt cậu nhìn cô đầy phức tạp.

Tối qua cô mệt mỏi về giường nằm vẫn chưa kịp ăn cơm nước thì cùng Lăng Phong ra ngoài, sau đó thì gọi điện cho Trí Lâm bảo rằng mình về lại nhà cũ (Truyen tinh từ: truyennganplus), cho nên Trí Lâm lo lắng cô không chịu ăn gì nên mới mua sẵn cho cô.

- Em vừa ăn sáng xong – Cô ái ngại trước lòng tốt của Trí Lâm nên đáp.

- Không sao, cứ đem đến cho mọi người, ai chưa ăn thì ăn – Trí Lâm đáp, ánh mắt nhìn cô một cách kỳ lạ. Bảo Phương bị cái nhìn đó làm bối rối, cô bèn hỏi Trí Lâm.

- Có chuyện gì sao?

- Khi anh đến đây thì gặp Mar đi ra ….- Im lặng một lát, Trí Lâm bèn hỏi – Tối qua em cùng cậu ấy qua đêm ở đây?

- Không phải như anh nghĩ đâu – Bảo Phương vội giải thích – Tụi em chỉ đến đây nói chuyện thôi.

- Hai người nói chuyện gì? – Trí Lâm tỏ vẻ không tin hỏi lại.

- Là chuyện gì, em nghĩ không nhất định phải nói cho anh biết – Bảo Phương làm mặt lạnh đáp.

- Bảo Phương, chắc em biết, ba đã nói cho em hay, anh ta là người đang bị tình nghi là buôn bán phi pháp, không chỉ ở Việt Nam mà còn ở nước ngoài, cảnh sát quốc tế không ngừng điều tra chứng cứ phạm tôi của anh ta. Bản thân là một cảnh sát, em biết rõ quan hệ mật thiết với tội phạm sẽ dẫn đến hậu quả gì mà – Trí Lâm lên tiếng nhắc nhở, ánh mắt cậu vừa lo lắng, vừa giận dữ.

Bảo Phương không thể đáp trả được điều gì, cô chỉ biết cuối đầu im lặng. Trí Lâm nhìn cô thở dài nói:

- Chia tay anh ta đi.

- Em ….

- nếu em không chịu chia tay với cậu ấy, anh sẽ báo cáo chuyện này lên trên – Trí Lâm buông tiếng đe dọa. - Em biết anh sẽ không làm như vậy đâu – Bảo Phương nhìn Trí Lâm đặt hết niềm tin đáp.

Trí Lâm khẽ nhắm mắt rồi thở dài một hơi, cuối cùng cậu nhìn Bảo Phương buồn bã nói:

- Em nói đúng, anh sẽ không nói. Nhưng anh không bảo đảm sau này sẽ không. Bảo Phương, em còn trẻ lắm, lại là con gái, rất dễ bị lường gạt. Anh chứng kiến em phấn đấu nổ lực thế nào để trở thành một người cảnh sát tốt, cho nên anh không muốn em vì chuyện này mà hủy đi tương lại của mình. Nghe kỹ lời anh, hãy nghĩ đến việc vì sao em lại chọn ngành cảnh sát, trong khi trước đây em vô cùng căm hận nó.

Trí Lâm nói xong rồi bỏ đi, để Bảo Phương ở lại một mình. Cô nhìn theo bóng dáng bỏ đi của Trí Lâm, lời của cậu, lời của Bảo Nam vang lên trong đầu cô:

“Hãy nghĩ đến việc vì sao em lại chọn ngành cảnh sát, trong khi trước đây em vô cùng căm hận nó.”

“ Đã hơn 6 năm nay anh không hề thắp nhang cho ba mẹ, vì anh đã thề, nhất định phải tìm ra hung thủ …” Lí tưởng của cô, mục tiêu của cô ….vì nó, cô chọn con đường này. Vì nó mà khoảng cách giữa cô và Lăng Phong kéo dài ra ….Giữa tình yêu và tìm ra sự thật ….cô chỉ có thể chọn 1.

Bảo Phương đứng đó, lặng lẽ đón nhận nỗi đau dày vò, lí trí và tình cảm đấu tranh với nhau kịch liệt. Là tiếp tục yêu, tin tưởng và chờ đợi hay là gạt bỏ tình cảm đi theo lí trí, tự mình điều tra ra sự thật.

Bảo Phương cũng không biết nên làm thế nào? Là đối mặt hay là lẫn trốn.

Ngay lúc đó, cô nhận được tin nhắn của Bảo Nam: “ Anh cùng Andy ra nước ngoài, đừng lo lắng cho anh” Andy, cô gái này có gì đó, khiến Bảo Nam phải chấp nhận làm vệ sĩ, Lăng Phong phải để cô ta bên cạnh. Nhưng so với Bảo Nam, Lăng Phong có một đám người đằng sau chống lưng, lại thấy Andy không chỉ đơn giản ở bên cạnh giám sát Lăng Phong mà cô ta thật sự thích cậu. Lăng Phong chắc chắn sẽ không sao. Còn Bảo Nam thì khác, cậu một thân một mình, mạo hiểm điều tra, nếu chẳng may sơ suất, có thể mất mạng bất cứ lúc nào. Bảo Phương không muốn anh trai mình xảy ra chuyện gì, cô không muốn mất Bảo nam. Do đó cách duy nhất để đưa Bảo Nam trở về nhà là mau chóng tìm cho ra hung thủ.

Manh mối điều tra chính là người sở hữu một trong 23 cây súng được phát cho các cán bộ cảnh sát. Chính kẻ đó là người giết ba cô.

Cô sẽ bắt đầu từ hai người mà mình biết trước: Ông Văn Lâm và ông Hoàng Danh.

Nghĩ là làm, khi Bảo Phương trở về nhà, cô lợi dụng lúc nữa đêm, cả nhà ngủ say. Lén lút đi vào phòng sách của nhà ông Văn Lâm, ngày trước căn phòng này được dùng để cho ba anh em: cô, Bảo Nam và Trí Lâm học bài. Sau này, căn phòng trở thành phòng sách riêng của ông Văn Lâm để những giấy tờ quan trọng. Ngay cả thím Hà cũng rất ít bước vào đây, chỉ những lúc dọn dẹp mới vào, còn bình thường căn phòng luôn khóa trái.

Bình thường thím Hà hay làm nhiều xâu chìa khóa để dự phòng, mà chùm chìa khóa đó, thím cất kỹ trong cái hộp đựng ở kệ bếp. Bảo Phương nhẹ nhàng lôi chùm chìa kháo đó ra, trong bóng tối, cô lần mò từng chiếc chìa tra vào ổ khóa. Vừa làm vừa dỏng tai nghe ngóng động tĩnh bên trên lầu.

Cô thử rất nhiều chiếc, cho đến khi còn lại ba chiếc chìa khóa, sự lo lắng căng thẳng khiến cô đổ mồ hôi sắp sửa bị thay thế bằng sự thất vọng thì chiếc chìa thứ ba được đút vào một cách trơn tru. Bảo Phương mừng rỡ vô cùng, đưa tay gạt mớ mồ hôi trên trán rồi thở phào nhẹ nhỏm mở cửa thật nhẹ để vào bên trong.

Chưa bao giờ cô lại có hành động như kẻ trộm thế này, vừa cảm thấy có lỗi với gia đình ông Văn Lâm vì xưa nay họ đều xem cô như con cái trong nhà. Vừa sợ hãi một khi phát hiện ra có lẽ tình cảm gắn bó kia sẽ bị sứt mẽ, đặc biệt là cô không mong, ông Văn Lâm là thủ phạm giết ba cô, bán đứng ngành cảnh sát.

Nhưng mà, cô cần phải điều tra ra sự thật mà bấy lâu nay hằng mong muốn. Cho nên cô dứt khoát đẩy cửa bước vào bên trong rồi nhẹ nhàng khép cửa lại. Trong phòng nhanh chóng tạo thành một màn tối hơn mực, trước mắt cô là một màn đêm, dù không ít lần bước vào đây, nhưng Bảo Phương vẫn không tài nào xác định được vị trí của từng đồ vật. Cô mò tay vào túi quần, lôi ra một cây đèn pin nhỏ dài bằng lòng bàn tay của các bác sĩ thường dùng để soi mắt của bệnh nhân. Từ ánh sáng yếu ớt đó, cô lần mò đi đến két sắt ,nơi ông Văn Lâm cất giữ những vật quan trọng.

Một lần vô tình cô nghe Trí Lâm nói rằng, ba cậu dùng ngày thắng năm sinh của ba Bảo Phương làm mã khóa. Bảo Phương hít thở sâu, cố gắng quay số ngày sinh của ba mình.

- Cạch …

Tiếng mã khóa két sắt mở ra, ánh mắt Bảo Phương căng ra vì hồi hộp, cô từ từ kéo chiếc két ra. Trong đó có khá nhiều giấy tờ quan trọng và một cái hộp gỗ. Không nghỉ ngợi gì hết, Bảo Phương nhấc cái hộp ra khỏi cái két sắt đặt xuống nền nhà, cô đưa cây đèn lên miệng ngậm chặt, chĩa ánh sáng của đèn về phía cái hộp. Cô hít sâu một cái hộp ra, bên trong là khẩu súng cùng một dãy đạn, không thiếu một viên nào.

Bảo Phương thở hắt ra đầy nhẹ nhỏm. Bạc đạn không thiếu viên nào nghĩa là, người bắn ba cô không phải là ông Văn Lâm, ông không hề sử dụng cây súng này nghĩa là người giết ba cô không phải là ông ấy. Tâm trạng vui mừng như vừa trút được một tảng đá đè nặng trong lòng.

Bảo Phương lục tìm thêm một chút manh mối về danh sách người giữ khẩu súng loại này, nhưng chỉ toàn là giấy tờ mật thiết, cô cũng không dám nhìn nội dung những giấy tờ đó vội vàng trả chúng vào vị trí cũ, rồi đóng cửa két sắt lại, nhanh chóng đi ra ngoài.

Nhưng khi cô mở cửa bước ra ngoài, tưởng rằng mọi chuyện xong xuôi, êm đẹp thì cô lại phát hiện một bóng người ẩn hiện tựa người vào vách tường gần cánh cửa.

Bảo Phương chết lặng, tay nắm trên nấm cửa để nguyên vị trí trên đó. Cô cúi đầu, không dám nhìn thẳng người đó chút nào.

Tay cô bị kéo mạnh, rồi cả người nữa đi nữa chạy theo bước chân nhanh của người đó. Tay cô bị siết chặt đến đau rát nhưng cô không dám mở miệng lên tiếng than phiền, cô biết lúc này người đó đang cực kì tức giận. Cô bị kéo thẳng đi lên sân thượng.

Tiếng khóa cửa khiến tim cô như rơi xuống đáy 12 tầng địa ngục.

- Tại sao em làm vậy ? – Giọng người đó gắt lên hỏi đầy tức giận.

- Em …- Bảo Phương nghẹn lời không biết nên nói thế nào về hành động của mình, cô cúi đầu không dám đối mặt với ánh mắt chất vấn đầy giận dữ đó.

- Là hắn ta kêu em làm như vậy đúng không? Hắn ta muốn tìm hiểu bí mật gì đúng không? Hắn sợ tội trạng của mình bị phanh phui ra nên sai em đi ăn cắp tài liệu mật đúng không, hắn muốn biết chúng ta nắm được điểm yếu gì của hắn để dễ bề xóa sạch nó đi đúng không? – Giọng nói phẫn nộ tuôn trào.

- Bốp ….

Bảo Phương gian tay tát mạnh vào mặt người đó trong sự tức giận, người đó kinh ngạc tròn mắt nhìn cô, sửng sốt tột độ, đồng thời ánh mắt thể hiện sự đau lòng không siết trước cái tát tai này.

Sau cái tát, Bảo Phương thấy hối hận vô cùng, bàn tay của cô vẫn đặt trên không, những ngón tay run lên, chính cô cũng kinh ngạc vì hành động vừa rồi của mình. Có lẽ cô đã quá tức giận vì bị Trí Lâm nghi ngờ, nói những điều xúc phạm lòng tự trọng của bản thân cô.

Trong ánh mắt đau buồn và oánh trách, Bảo Phương đau khổ nói:

- Trí Lâm…em xin lỗi. Em …

- Anh thật thất vọng vì em - Trí Lâm sau giây phút ngỡ ngàng, cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại nhìn Bảo Phương bày tỏ sự chán chường nói.

- Trí Lâm, anh nghe em nói đi có được không? – Bảo Phương khổ sở van nài.

- Em muốn nói gì? Em muốn nói em bị tình cảm làm cho mê muội, đánh mất hết lí trí. Nghe lời dụ dỗ của hắn ta mà nữa đêm nữa hôm lén vào phòng ba anh tìm tài liệu . Anh còn nhớ, anh từng nói với em là ba anh đã lấy ngày sinh của ba em làm mã mở khóa để kỷ niệm. Nhưng xem ra anh đúng là đồ ngốc mà, cõng rắn cắn gà nhà – Trí Lâm phá ra cười khổ.

- Anh nghĩ em là người như vậy sao ? – Bảo Phương nhìn Trí Lâm với ánh mắt buồn bã hỏi - Anh cho em là loại người vì tình mà có thể đánh mất lí trí , tiết lộ điều tra của cảnh sát ra bên ngoài hay sao.

- Anh thật sự không tin, cũng không mong em là người như vậy – trí Lâm thở dài khi nhìn thấy giọng nói buồn bã có phần lạc đi của Bảo Phương – Nhưng mà vì sao em lại lén lút vào phòng làm việc của ba anh, còn mở khóa két sắt của ông ấy.

Đến nước này, Bảo Phương đành nói ra tất cả. Cô ho khan một tiếng rồi bắt đầu kể.

- Bảo Nam đã nói như vậy ư?

- Uhm ….- Cô liền gật đầu.

- Anh ấy còn điều tra được gì nữa hay không?

- Anh ấy chỉ biết ba anh và chú Danh đang giữ 2 khẩu súng, còn những người còn lại, cần phải điều tra mới biết – Bảo Phương khẽ đáp.

- Em nghi ngờ ba anh? – Trí Lâm chau mày hỏi.

- Bất cứ người nào giữ khẩu súng đó, em đều nghi ngờ họ. Chú Lâm cũng không ngoại lệ. Nhưng em thấy số đạn chú Lâm vẫn còn y nguyên chưa mất một viên nào, cho nên chú ấy không phải là kẻ đó.

- Bảo Phương, em có nghĩ đến việc. Bảo Nam đã biết chuyện ba em bị chết bởi đạn của loại súng đó, thì chắc chắn ba anh và mọi người cũng biết. Nếu đã vậy, họ chắc chắn sẽ điều tra ra hung thủ, không lí nào đáp án vẫn xa vời như vậy – Trí Lâm đưa ra giả thuyết – Cho nên chưa chắc người trong chúng ta là nội gián bắn ba em.

- Bảo Nam nghi ngờ rằng, đằng sau vụ án của ba em, có liên quan đến một vụ giao dịch phi pháp có quy mô lớn mà các cấp lãnh đạo cũng nhúng tay tham dự vào việc này. Cho nên một khi điều tra ra sẽ làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến bộ máy chính trị của chúng ta. Vì vậy vụ việc bị chìm xuồng, cái chết của ba em được cho là của bọn tội phạm gây ra. Cho nên bây giờ chỉ có thể âm thầm điều tra mà thôi.

- Rất là nguy hiểm, nếu em và Bảo Nam cứ liều lĩnh như vậy, chắc chắn sẽ mất mạng.

- Không còn cách nào khác, dù phải mạo hiểm thì em và Bảo Nam cũng muốn điều tra cho ra sự thật – Bảo Phương kiên định đáp.

- Kể cả việc ở bên cạnh Lăng Phong bất chấp việc có thể bị tình nghi có giao dịch với tội phạm hay sao?

- Đúng vậy, bởi vì anh ấy là manh mối duy nhất em có.

Trí Lâm sửng sốt nhìn Bảo Phương một lúc, môi khẽ run run nói:

- Nếu như anh giúp em tìm ra 21 người còn lại được thì sao .

- Thật sao? – Bảo Phương mừng rỡ reo lên hỏi.

- Nhưng anh có điều kiện – Trí Lâm gằn từng chữ nói - “Tránh xa cậu ta ra”
break
Bà Chủ Trọ Muốn Được Yêu
Ngôn tình Sắc, Đô Thị
[H++] Đụng Chạm Da Thịt
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Đàn Anh Cứ Muốn Tôi
Ngôn tình Sắc, Sủng,Nữ Cường
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc