Khoảng Cách Tình Yêu

Chương 37: Xoay chuyển (4)

Trước Sau

break
Cuộc tập kích bắt đầu, mọi người di chuyển êm dịu vào trong một kho hàng bỏ trống của một xí nghiệp đã bỏ hoang từ lâu, được bọn chúng chọn lựa làm nơi cất giấu vũ khí. Chỗ này cực kì ít người qua lại, mọi người đã tản cư theo chiến dịch hiện đại hóa đô thị của đất nước. Chỉ còn vài người dân thưa thớt vẫn ở lại nơi này. Quả là một chỗ lý tưởng để cất giấu số vũ khí.

Tuy vậy, bọn chúng vẫn cho người canh gác rất chặt chẽ, mọi người phải lợi dụng đêm tối xuống xe đi bộ thâm nhập dần vào bên trong. Bọn chúng chỉ thắp những bóng đèn mờ ảo, và một cây đèn xoay, ánh đèn từ từ chuyển đến bên người, các cán bộ trinh sát lập tức nép người tránh ánh sáng dễ khiến họ bị bại lộ tung tích. Họ từ phía sau lưng của những tên bảo vệ, nhanh chóng tập kích chúng, hạ gục chúng tại chỗ. Một cây súng của tên bảo vệ bị rơi xuống đất tạo ra tiếng động, khiến bọn chúng phát hiện ra sự có mặt của tổ trinh sát. Tiếng súng bắt đầu nổ ra và sau đó là một loạt âm thanh vang dội giữa hai phe.

Các trinh sát được lệnh bắt sống bọn tội phạm, cố gắng tránh bị thiệt mạng. Cho nên cuộc rượt đuổi diễn ra gay gắt và ác liệt. Bảo Phương cùng Trí Lâm và một đồng chí cùng đuổi theo gã đàn ông cô đã tưởng là ông chủ của ngôi nhà kia và mấy tên đàn em. Bởi vì hắn ta xách trên tay một cái valy đen nhỏ (Truyen tinh từ: truyennganplus), rất có thể đó là những tài liệu liên quan đến việc buôn bán bất hợ pháp. Bọn chúng liều mạng để trốn thoát nên nổ súng về phía họ toán loạn, đồng chí kia bị trúng đạn phải nép vào một góc, Bảo Phương và Trí Lâm tản ra hai bên, Trí Lâm gật đầu ra hiệu, Bảo Phương nhanh chóng hiểu ý. Cô yểm trợ phía sau cho Trí Lâm vượt lên trên.

“Chỉ cần em nhắm trúng những vị trí đó thật chính xác và giương súng thật nhanh” – Giọng Lăng Phong vang lên bên tai. Một tên từ một thùng hàng vừa ngẩng đầu lên chuẫn bị nhắm vào Trí Lâm bắn, Bảo Phương liền nhanh chóng giương súng bắn một phát ngay tay cầm súng của hắn ta trước khi hắn kịp nổ súng về phía Trí lâm.

Khi hắn ta rên lên đau đớn buông cây súng trên tay xuống, Bảo Phương cảm thấy rất sảng khoái, trong lòng không hề có chút bất an nào cả. Cô tiếp tục nổ súng về phía những tên tiếp theo, vừa bắn vừa né làn đạn về phía mình.

Trí Lâm vốn muốn bảo vệ sự an toàn cho Bảo Phương nên muốn cô ở lại chỗ nấp, không ngờ rằng Bảo Phương lại có thể bắn súng tốt đến như thế. Cậu thoáng ngạc nhiên quay đầu nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô trong cuộc đọ súng, bỗng nhận ra cô không còn là cô em gái bé nhỏ mà cậu cần chăm sóc nữa. Nhanh chóng định thần lại, cậu tiếp tục đuổi theo tên đầu đảng.

Bảo Phương cũng bắt đầu rời vị trí của mình sau khi bắn một phát vào bã vai của một tên chắn đường. Cô đuổi theo Trí Lâm và tên kia.

Trí Lâm bắn gục hai tên đàn em bên cạnh tên mập, cậu chĩa súng vào hắn ta ra lệnh:

- Giơ hai tay lên đầu.

Tên mập đành đứng yêm từ từ giơ hai tay lên trên cao, Trí Lâm bước đến càm lấy vali trên tay hắn đật xuống, đưa tay móc còng định tra vào tay hắn ta thì một tên đàn em, ở trên một thùng hàng xuất hiện định chĩa súng vào cậu. Trí Lâm nhanh mắt phát hiện kịp thời tránh được phát súng, đồng thời cũng bắn trả lại, khiến tên đàn em rơi xuống đất. Nhưng không ngờ đó lại là viên đạn cuối cùng của cậu.

Tên mập thừa lúc cậu không để ý đến, hắn liền móc dao trên thắt lưng ra, nhanh chóng đâm một phát vào bụng cậu. Đạn đã hết nên hắn ta không chút e dè kiên nể trước người bị thương khá sâu là cậu. Hắn đá Trí Lâm một đá ngã ngửa ra sau.

Tiếng bước chân của Bảo Phương chạy đến khiến lưỡi dao trên tay hắn chuẩn bị đâm xuống người Trí Lâm dừng lại. Hắn vội vàng nhặt khẩu súng của tên đàn em ở dưới đất lên rồi nắm áo kéo Trí Lâm đứng dậy.

Khi bảo Phương đến, hắn đã hoàn toàn khống chế được Trí Lâm uy hiếp Bảo Phương.

- Bỏ súng xuống – Hắn ra lệnh cho cô.

Bảo Phương cắn môi một cái rồi nhìn Trí Lâm gương mặt tái mét vì mất máu quyết định bỏ cây súng trên tay xuống đất. Cô nhìn hắn đe dọa.

- Ngươi chạy không thoát đâu, mau buông súng đầu hàng đi.

- Haha….còn phải xem lại đã. Nếu ta chạy không thoát thì thằng nhóc này cũng đừng mong còn sống – Hắn phá ra cười nói, rồi bỗng nhìn cô chằm chằm nói – Thật không ngờ cô lại là cảnh sát. Cô giả câm hay lắm, chúng tôi đã thử rất nhiều nhưng chẳng thể nào phát hiện ra một tiếng nói từ miệng cô.

- Điều ông không ngờ còn nhiều lắm….có muốn biết không? – Bảo Phương nhếch môi cười nhạt đáp, cố tình kéo dài thời gian đợi những đồng đội khác đến yểm trợ.

Ngay lúc đó, một tên đàn em chạy xe đến, gã mập hất đầu bảo hắn ta:

- Xử lí con nhỏ này đi.

Tên đàn em lập tức xuống xe, lên cò đạn bước đến gần Bảo Phương, đá vào khủy chân cô khiến cô quỳ xuống đất chuẩn bị bắn súng vào đầu cô. Nhưng trước khi tim cô chạm đất thì tay cô đã nhanh chóng chụp lấy cánh tay cầm súng của tên đàn em, giương nhanh về phía tên đã ca nổ một phát súng. Phát súng đó xoẹt ngang người Trí Lâm, xuyên ngang qua vàn tay đang cần súng núp phía sau của gã mập.

Súng trên tay hắn ta rôi xuống, Trí Lâm lập tức xoay người ra sau đánh ngã hắn.

Bảo Phương cũng lập tức dùng một đòn Judo vật ngã tên đàn em, bẻ ngược tay cầm súng của bắn và tước đoạt cây súng. Một đấm ngay mặt hắn khiến hắn ngất xỉu.

Bảo Phương vội chạy đến đỡ Trí Lâm đang sắp gục ngã. Nhưng Trí Lâm đã ngất lịm trong tay cô.

**********

- Chúng ta đã thu lại toàn bộ số vũ khí của chúng, nhưng vẫn chưa bắt được tên cầm đầu thực sự - Ông Văn Lâm đúc kết lại mọi thứ sau chuyến dịch. Lần này hạ sĩ Phương đã xuất sắc điều tra ra địa điểm cất giấu lô hàng của chúng, chúng ta mới có thể tóm chọn ổ.

Một tràng vỗ tay vang dội khen ngồi Bảo Phương, cô cười cười cúi đầu chứ không nói gì.

- Có thể nói cho mọi người biết làm sao đồng chí có thể điều tra ra địa điểm cất giấu của bọn chúng hay không?

Nghe hỏi, Bảo Phương chậm rãi đứng dậy. Sắc mặt có chút thay đổi, cô không thể nói rõ là do Lăng Phong đã nói cho mình biết vị trí nên đành nói dối.

- Báo cáo, tôi biết vị trí là tôi đã lén lút bỏ máy định vị vào trong người hắn ta.

- Lúc nào? – Dì Dung lên tiếng hỏi, có chút ngạc nhiên vì dì biết rất khó để qua mặt bọn chúng.

- Lúc dì bị bọn chúng bắt giữ - Bảo Phương cố gắng hít thở sâu trả lời – Nhân lúc hắn không để ý lén đặt vào chiếc áo khoát của hắn bên cạnh chỗ ngồi của cháu.

- Ồ….cháu cũng nhanh tay thật. Giỏi lắm – Dì Dung gật gù khen ngợi.

Bảo Phương thấy xấu hổ trước lời khen ngợi đó. Cô cúi đầu ngồi xuống ghế.

- Được rồi, dù chúng ta không bắt được kẻ chủ mưu nhưng chiến dịch truy quét của chúng ta có thể xem là thành công rực rỡ. Hai ngày nữa, số vũ khí chúng ta thu được sẽ được vận chuyển về kho vũ khí của của quân sự. Các đồng chí đã vất vả nhiều rồi, bây giờ có thể về nhà nghĩ ngơi – Ông Văn Lâm dõng dạt tuyên bố.

Mọi người bắt đầu đứng dậy uể oải vươn người ra về, ai cũng muốn được đánh một giấc ngủ thật thoải mái. - Bây giờ con về nhà à? – Dì Dung vỗ vai Bảo Phương thân tình nói.

- Dạ không, con vào bệnh viện thăm anh Trí Lâm một chút rồi mới về nhà – Bảo Phương lắc đầu đáp.

- Ừ, cô đi cùng con .

Cả hai người đến bệnh viện thăm Trí Lâm, sau khi cậu được đưa đi cấp cứu, nhanh chóng được tiến hành phẫu thuật và thoát khỏi nguy hiểm. Thím Hà đã túc trực ở bên cạnh cho tới khi Trí Lâm tỉnh dậy. Trong phòng bệnh, ngoài Trí Lâm và thím Hà ra còn có một người đàn ông trông rất phong độ cũng đang trò chuyện thân mật với Trí Lâm.

Vừa nhìn thấy người đàn ông đó, dì Dung reo lên vui mừng:

- Mình…

Người đàn ông quay lại nhìn dì Dung cười nhẹ nhàng đáp:

- Em đến rồi à.

Dì Dung gật đầu rồi quay sang Bảo phương giới thiệu:

- Đây là chú Danh, chồng của cô. Bác ấy cũng là một đồng đội trước đây của ba cháu.

Bảo Phương gật đầu chào chú Danh. Dì Dung quay sang chồng mình giới thiệu:

- Con bé chính là Bảo Phương. Con của anh Lâm Thiên.

- Chào con – Chú Danh nhìn Bảo Phương đầy xúc động thân tình nói cũng giống như dì Dung lúc đầu gặp cô, luôn có cảm xúc tràn ngập yêu thương cùng nỗi buồn mất mát.

- Được rồi, Trí Lâm sao rồi – Dì Dung lên tiếng phá tan không khí u buồn này.

- Nó không sao, cũng may cấp cứu kịp thời – Thím Hà nói với tâm trạng nhẹ nhỏm, mừng rỡ sau nỗi lo lắng không nguôi.

Mọi người quan sát Trí Lâm, quả thật sắc mặt cậu đã dần hồng hào trở lại.

Bảo Phương về đến nhà, cô thật sự cảm thấy rất mệt mỏi. Ngã mình xuống giường không buồn tắm rửa, Bảo Phương nhắm ghiền mắt lại, tận hưởng một giấc ngủ dài. Nhưng tiếng chuông điện thoại lại vang lên khiến cô uể oải chẳng muốn bốc máy nhưng cuối cùng vẫn phải mở mắt với tay tìm điện thoại:

- Alo!

- Mệt lắm à – Giọng bên kia dịu dàng đầy sự quan tâm hỏi.

- Ừhm…

- Anh đang ở trước cửa nhà, em ra đây đi – Lăng Phong bên kia nhẹ nhàng thúc giục.

- Em muốn ngủ? – Bảo Phương mệt mỏi từ chối.

- Anh muốn gặp em.

Bảo Phương nghe câu nói này bất giác thấy sự mệt mỏi bỗng chốc tan biến. Tuy vậy cô vẫn từ chối.

- Đã quá khuya rồi .

- Anh có chút chuyện muốn thông báo cho em – Giọng lăng Phong bên kia đầu dây cố ý nói bí ẩn.

Quả nhiên mấy lời này tác động rõ rệt với Bảo Phương, cô nhanh chóng ngồi bật dậy nói:

- Anh chờ em một chút.

- Anh chờ em – Lăng Phong bên kia đầu dây khẽ cười khiến Bảo Phương bất giác đỏ mặt, cô cảm thấy mình như đang bị Lăng Phong dụ vào bẫy, nhưng không có cách nào quay đầu.

Cô đứng dậy vào nhà vệ sinh vóc nước cho tỉnh táo lại, nhìn mình trong gương cô bất giác nhớ lại nụ hôn đầy tính chiếm hữu của Lăng Phong ở sân tập bắn. Trong lòng thấy bối rối, cô biết thế nào cậu cũng giở trò lần nữa, nhưng cô lại không muốn bỏ qua cơ hội phá án.

Bảo Phương bước ra khỏi nhà thì thấy một chiếc xe màu đen bên trong tối mịt nằm gọn bên đường lặng lẽ. Cô hít sâu bước đến bên đó, đèn trong xe sáng rực lên, cánh cửa phía sau mở ra, dáng vẻ cao to rắn chắc của Lăng Phong từ từ xuất hiện. Cậu mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh trông rất lịch lãm, phong thái khiến người ta phải ngưỡng mộ.

Lăng Phong nhìn Bảo Phương âu yếm cười nhẹ, mở cửa cho cô bước vào bên trong sau đó ngồi theo vào. Đóng sầm cửa xe lại, xe bắt đầu di chuyển đi.

Ông Văn Lâm đi xe gắn máy trở về ở phía ngược lại, ngay giao lộ, ánh đèn đường sáng rực. Ông nhìn thấy Bảo Phương ngồi trong xe, người con trai bên cạnh cô thuần thái nghiêm nghị, dường như ông đã gặp ở đâu rồi. Xe lăng bánh qua khỏi giao lộ, Lăng Phong kéo Bảo Phương đang mệt mỏi dựa vào thành ghế, sắc mặt nhợt nhạt, để cô dựa vào lòng mình, khẽ vồ về nói:

- Ngủ đi.

Bảo Phương nghe lời nhắm mắt lại, cảm nhận bờ vai ấm áp và vững chắc thấy yên lòng vô cùng. Cô chìm vào trong giấc ngủ.

Trong mơ hồ cô cảm nhận một cánh tay rắng chắc đang bế cô đặt lên một chiếc giường êm ái, Bảo Phương khẽ mở mắt, nhìn thấy ánh mắt âu yếm và cái vuốt ve nhẹ nhàng của cậu trên gương mặt mình.

- Tiếp tục ngủ đi – Lăng Phong nhẹ giọng nói, lời nói có sức mê hoặc hay là vì Bảo Phương đã quá mệt mỏi, hay có có cảm giác an tâm mà cô tiếp tục nhắm mắt chìm vào trong giấc ngủ.

Lăng Phong nhìn Bảo Phương nằm ngủ say trên giường mới thở phào nhẹ nhỏm. Cậu rất lo lắng. thật sự muốn vứt bỏ tất cả mà chạy đến nơi đó xem cô có an toàn hay không?

Lo lắng thấp thỏm đến mức không thể tập trung làm việc gì được nữa, cho nên dù đã tối, cậu vẫn đi tìm cô. Muốn tậm mắt nhìn tah16y cô vẫn an toàn thì lòng cậu mới không thọi lo lắng.

Lăng Phong nắm lấy bàn tay đang đeo chiếc vòng lục ngọc trên tay của Bảo Phương. Nhìn ánh sáng xanh trên bàn tay nhỏ bé của cô, Lăng Phong khẽ nói thầm:

- Lần này, anh sẽ bảo vệ em, sẽ không để em bị tổn thương nữa.

********

Bảo Phương ngủ một giấc đến sáng. Khi cô mở mắt ra thấy trong phòng vẫn còn tối mờ. Rèm cửa che kín mít, không có lấy một tia nắng chiếu vào. Cô đưa mắt quan sát căn phòng.

Một căn phòng được bài trí đơn giản nhưng khá là đầy đủ. Màu sác rất trang nhã khiến người ta dễ chịu và thoải mái vô cùng. Cả chiếc giường nệm cũng rất êm ái. Cô lướt khẽ qua một chiếc đồng hồ teo tường rồi đóng băng ở đó. Đã quá 12 giờ rồi, bảo Phương hoảng hốt bật dậy. Cô chưa bao giờ ngủ lâu như thế.

Trước đây khi cùng tham gia điều tra truy bắt, cô cùng mọi người thức trắng mất đêm liền nhưng chưa bao giờ cô ngủ quá 6 tiếng đồng hồ. Cô định bước xuống giường đi ra bên ngoài thì cánh cửa khẽ mở ra rất nhẹ, dường như sợ quấy rầy giấc ngủ của cô. Lăng Phong bước vào nhìn thấy cô thì cười rạng rỡ hỏi:

- Em dậy rồi sao, ngủ có ngon không?

Bảo Phương thoáng xấu hổ bởi bộ dạng lúc này của cô, đầu cổ tóc tai rối bồi, quần áo nhăn nhúm, cô vội đưa tay vuốt lại mái tóc của mình. Nhưng lăng Phong đã giữ tay cô lại, cậu nhìn sâu vào mắt cô khẽ nói:

- Đừng, anh thích nhìn bộ dạng lúc này của em.

Cậu kéo bàn tay cô xuống rồi siết chặt, hôn nhẹ lên trán cô một cái khiến cho trái tim Bảo Phương lần nữa đập mạnh, mặt cô đỏ bừng lên một cách đáng yêu. Cô hoàn toàn không biết biểu hiện này của cô càng khiến tâm trạng Lăng phong kích động hơn, cậu cúi người hôn lên môi cô, Bảo Phương vội quay đầu né tránh.

Lăng phong khẽ cười, đưa tay nâng cằm cô, kéo mặt cô đối diện với mặt cậu:

- Có biết tại sao anh thích nhìn bộ dạng này của em không? Bởi vì anh hy vọng mỗi ngày đều có thể nhìn thấy em như thế này.

Lời nói nhẹ nhàng êm ái, giọng nói đầy sức mê hoặc, trái tim khô cạn bao năm nay của Bảo Phương đã không còn sức chống đỡ nữa, bức tường phòng vệ cuối cùng cũng đã vợ. Tình yêu năm xưa tràn về không ngừng.

Lăng Phong lần nữa chiếm lấy môi cô, nhưng lần này là do cô tình nguyện để cậu chiếm giữ. Sự hòa hợp trong từng hơi thở, cảm giác hai trái tim cùng nhịp đập. Đó là cảm giác tình yêu dù biết là cách biệt nhưng vẫn lao vào.
break
Chỉ Yêu Đỗ Nhược
Sắc, Sủng, Kiều nữ,Thanh niên nhà nghèo cao lãnh
Đàn Anh Cứ Muốn Tôi
Sắc, Sủng, Nữ Cường, Nam Cường
Anh Rể Cứ Muốn Tôi
Ngôn tình Sắc, Sủng
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc