Khoảng Cách Tình Yêu

Chương 13: Xa cách (1)

Trước Sau

break
Bảo Phương thấy đầu óc choáng voáng khi tỉnh lại, nhớ ngay ra chiếc xe chở mình đã bị phục kích rồi cô hít phải khói mê nên bị ngất xỉu.

Bảo Phương vội ngồi bật dậy quan sát xung quan đầy cảnh giác.

Có mấy kẻ lực lưỡng trươc mặt cô đang đứng bất động, phía sau bọn họ có một bóng người đang ngồi ghế quan sát cô. Thấy cô tỉnh lại, bóng người đó từ từ đứng dậy khỏi ghế tiến về phía cô.

Đó là một cô gái cũng còn khá trẻ, thân hình tho thả đầy khiêu gợi, nụ cười trên môi cô ta càng khiến cô ta xinh đẹp hơn, chỉ tiếc rằng nụ cười đó có phần giả dối và nham hiểm. Gương mặt cô ta mang cùng dáng vẻ cho thấy cô ta là người Nhật.

- Bảo Phương, nghe nói nhiều về em, cuối cùng chúng ta cũng gặp nhau - Cô ta bước đến bên Bảo Phương cười nói bằng tiếng Việt Nam thật sành sõi, nhưng trong lòng Bảo Phương lại dự báo một mối nguy hiểm đang kề cận.

- Chị là ai?- Bảo Phương nhíu mày hỏi.

- Chị….- Cô ta vén mái tóc đen dài ra sau vành tai rồi cười nhạt đáp – Người Nhật bọn chị có một câu nói:” Bí mật tạo ra sự quyết rũ của phụ nữ” . Cho nên khi nào cảm thấy em đủ thân thiết thì chị sẽ bảo cho em biết chị là ai.

- Tôi không có hứng thú với sự quyến rũ của chị - bảo Phương hất cằm đáp.

Cô ta nghe xong thì phá ra cười rồi đáp:

- Nhưng chị muốn quyến rũ người bên cạnh em kìa.

- Chị muốn gì – Bảo phương khó chịu trước tiếng cười của chị ta, cô gắt gao nhìn chằm chằm vào chị ta, trong lòng cô đang có sự hoảng hốt nhưng cô không muốn để lộ điều đó ra trên nét mặt, cho nên ánh mắt cứ dán lên người chị ta mà không hề dời đi.

- Muốn em ngoãn ngoãn nghe theo sữ sắp đặt của chị, chị không muốn phải làm em đau.

- Các người là kẻ thù của Lăng Phong sao?

- Lăng Phong…- Chị ta nhíu mày suy nghĩ vài giây rồi nét mặt bỗng giãn ra gật đầu mĩm cười nói:

- Lăng Phong….Mar….là cậu ta – Rồi chị ta ngồi xổm trước mặt Bảo Phương nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô vỗ vỗ vài cái nói – Em gái à, để chị chỉ cho em biết: thế giới bên ngoài rộng lớn lắm. Cái thằng nhóc đó cùng với tổ chức của nhà nó, căn bản ta đây không thèm để vào trong mắt tí nào.

- Vậy lí do gì các người lại bắt tôi, các người muốn gì ở tôi – Bảo Phương lập tức hỏi.

- Từ từ rồi em sẽ hiểu, bây giờ thì ở đây chờ đợi đi. Chị nhắc nhở em hãy yên phận nếu không sẽ chịu thiệt thòi đó. Bọn người này không nói tiếng Việt Nam như chị đâu.- Cô ta bẹo má Bảo Phương một cái rồi cười tủm tĩm nói.

Bảo Phương lắc đầu thoát khỏi bàn tay kỳ quái của chị ta. Cô nhìn theo bóng dáng chị ta đứng dậy nói vài câu tiếng anh với bọn chúng dặn dò, Bảo Phương gnhe ra, chị ta dặn dò chúng trông coi cô cẩn thận. Rồi chị ta đi ra ngoài, có người đứng mở cửa cho chị ta chứng tỏ chị ta không phải dạng người tầm thường.

Tiếng đóng cửa làm Bảo Phương thấy lạnh cả người, cô quan sát hai tên đứng canh giữ mình rồi. Sắc mặt Bảo Phương có phần trắng bệch khi nghĩ đến Thục Quyên, không biết cô ấy có an toàn hay không? Bọn chúng có quay lại tìm người diệt khẩu hay không? Liệu Lăng Phong có nhận được thông tin mà cô để lại hay không?

Lúc ở trong tolet, Bảo Phương đã lấy điện thoại ra định gọi điện thoại nhắn tin cho ông Văn Lâm cầu cứu. Nhưng khi cô mở ra thì thấy rất nhiều cuộc gọi nhỡ của Lăng Phong cùng tin nhắn của cậu ta. Bảo Phương lập tức hiểu ngay ra sự việc liên quan đến cậu ta.

Trước giờ vẫn biết Lăng phong có điều bí ẩn và khá nguy hiểm, nhưng trước sự việc này thì cô càng khẳng định sự nhận định của mình rất đúng. Lăng Phong là người của một thế lực nguy hiểm và nhiều kẻ thù. Biết rằng khó mà thoát được, nên Bảo Phương đã chụp hình cái tên bị cô đánh ngất kia, mong rằng Lăng Phong sẽ nhanh chóng điều tra ra thân phận của tên kia rồi tìm cách giải cứu cho cô.

Nhưng ngay sau đó, Bảo Phương thở dài khổ sở, dù Lăng Phong có nhận được thông tin của cô đi chăng nữa thì cũng khó đoán ra người đã tập kích trên tay bọn bắt cóc, bắt cô đi là ai.

Bảo Phương cắn chặt răng suy nghĩ tìm cách thoát ra khỏi nơi này. Cô lúc này đã không còn sự bình chân như vại khi đối mặt với cái tên thủ lĩnh bọn bắt cóc nữa. Sự tin tưởng mà cô đặt cược hết vào Lăng Phong, lúc này đã tan vỡ.

Lúc này, cô phải nỗ lực tự cứu lấy mình. Nhưng bằng cách nào, nhất thời Bảo Phương không thể suy nghĩ ra được.

Ngay lúc đó, cánh cửa lần nữa mở ra, vẫn cái dáng vẻ đầy khiêu gợi kia thanh thoát bước vào, nhưng phía sau chị ta còn có một người tháp tùng theo.

Bảo Phương giật cả mình đầy kinh ngạc tròn mắt nhìn người phía sau lưng chị ta. Cả người run lên khi cái bóng dáng ấy bước vào, cái bóng dáng mà cô chỉ thấy thoáng qua ở cửa kính của tiệm tạp hóa. Cái bóng dáng mà hai năm rồi cô không gặp.

- Anh ….- Bảo Phương thoảng thốt reo lên mừng rỡ, nỗi xúc động cùng thương nhớ khiến giọng cô lạc đi. Người bước vào sau lưng chị ta chính xác là Hoàng Bảo Nam, cậu cũng kinh ngạc vô cùng khi nhìn thấy Bảo Phương đang bị trói ngồi dưới đất, cậu tức giận ánh mắt đầy lửa quay phắt nhìn cô gái bên cạnh mình hỏi:

- Cô muốn gì?

- Anh biết mà – Cô ta cười cười đáp, ánh mắt lã lướt nhìn Bảo Nam.

- Thả con bé ra – Bảo Nam gằn giọng nói túm lấy tay cô ta siết chặt.

- Anh biết là một khi đã bị HK nhắm trúng thì chỉ có hai lựa chọn: Một là bị bắt , hai là chết – Cô ta hơi nhăn mặt vì cái siết tay của Bảo Nam nhưng nhanh chóng cười lạnh đáp.

Lợi dụng lúc Bảo nam chết đứng trước cái tin này, chị ta rút tay lại nhìn Bảo Nam rồi nói:

- Tất cả những gì anh làm là lựa chọn.

- Lựa chọn cái gì – Bảo Nam nhìn em gái lo lắng hỏi.

Cô ta hất đầu ra lệnh, lập tức một tên bước đến, rồi từ tay áo của hắn ta, một khẩu súng trượt xuống lòng bàn tay, hắn liền cầm trên tay đưa tới trước mặt Bảo Nam.

- Lựa chọn tính mạng. Một là em gái anh, hai là anh – Cô ta lã lướt cong môi đáp.

- Cô muốn tôi tự tử hay muốn tôi bắn chết em gái mình – Bảo Nam hừ giọng lạnh lùng hỏi – Tôi sẽ không bao giờ giết em gái của tôi.

- Không…mặc kệ em – Bảo Phương nãy giờ im lặng bỗng lên tiếng.

Nhưng ý bảo Nam đã quyết, cậu lắc đầu tỏ ý kiên quyết.

- Anh nghĩ rằng khi anh chết, em gái anh có thể thoát khỏi đây à – Cô ta cũng hừ giọng lạnh lùng đáp.

Sau đó cô ta đến vuốt nhẹ vai Bảo Nam rồi nói:

- Yên tâm…em sẽ cho anh thêm một sự lựa chọn nữa – Ánh mắt cô ta lóe lên sự tinh ranh khi biết Bảo Nam đang đi đúng kế hoạch của mình .

Cô ta lại hất đầu một cái ra lệnh, một tên khác liền móc trong túi ra một đồng xu chìa ra trước mặt bọn họ. Cô ta liền nói:

- Bây giờ hắn sẽ tung đồng xu này lên không trung, trước khi đồng xu này chạm đất mà anh có thể bắn trúng đồng xu này, em sẽ tha mạng cho em gái anh.

- Được – Bảo Nam lập tức cầm lấy khẩu súng từ trên tay tên kia.

- Em thật sự thích anh đó, nên em ưu tiên cho anh khẩu súng này. Khẩu súng này từ tốc độ bắn hay sức giật đều giống như đúc súng hơi dùng trong thi đấu.

Bảo Nam liếc nhìn em gái một cái rồi lạnh lùng cười, hơnm 2 năm rồi cậu không dùng súng hơi.

Nuốt nước bọt một cái, Bảo Nam thầm nghĩ: tốc độ rơi của đồng xu là rất nhanh, cậu sẽ không có thời gian ngắm bắn, không có thời gian để hô hấp và khoảng cách bóp cò súng hòa nhịp với nhau. Cậu càng không có cơ hội thứ hai để bắn lại, cậu không có bất cứ cái gì khác ngoài lòng tin. Tin rằng mình làm được, tin rằng cậu có thể cứu được em gái mình.

- Anh cần bao lâu để chuẩn bị - Cô ta lướt nhẹ ngón tay qua môi của Bảo Nam cợt nhã hỏi.

- Làm ngay bây giờ đi – Bảo Nam khẽ nghiêng đầu tráng ngón tay của cô ta lạnh lùng đáp.

Cô ta liền ra hiệu cho tên kia, hắn ta liền hất đồng tiền lên trên không trung. Đồng tiền bay lên trên cao, tất cả mọi người đều ngước mắt nhìn theo sự bay lên và rơi xuống của đồng tiền

Bảo Phương gần như nín thở nhìn theo đồng tiền.

- Pằng

Cả giang phòng kho hàng đó đều trấn động, âm thanh kim loại va đập với viên đạn vang lên ngay lức hai vật ma sát nhau, một tia lửa phát ra ngay bên mặt tên kia. Viên đạn đã chạm vào động tiền ngay khi nó dừng lại ở nơi cao nhất có thể và chuẩn bị rơi xuống, ngay tầm mắt tên kia.

Mọi người nhìn viên đạn và đồng tiền văng ra xa rồi rơi xuống, sau đó quay sang Bảo Nam, cậu vẫn đứng im lặng với tư thế cầm súng bình tĩnh đến dứt khoát.

Bảo Phương nhẹ nhỏm thở phào.

Tất cả mọi người đều sững sờ nhìn cậu, lát sai cô ả kia mĩm cười thong thả bước đến gần Bảo Nam vỗ tay bốp bốp….

Bảo Nam lập tức chỉa súng về phía cô ta ra lệnh:

- Thả em gái tôi ra.

Cô ta vẫn bình thàn mĩm cười nói:

- Điều kiện không bao gồm sẽ thả em gái anh ra. Súng này chỉ có một viên đạn duy nhất mà thôi. - Nói rồi cô ta nghéo tay lấy lại khẩu súng trên tay Bảo Nam, sau đó cô ta nhẹ giọng bảo – Em không hề cảm giác thấy súng của anh run một khắc nào cả. Anh vẫn phong độ y như hồi chúng ta gặp nhau.

- Làm thế nào cô mới chịu thả em gái tôi ra – Bảo Nam tức giận hỏi, cậu kìm nén ý nghĩ muốn đấm cho cô ả một cái.

- HK chỉ có một điều kiện thả người mà thôi, đó là trở thành những sát thủ dưới trướng bọn tôi – Cô ta nghiêm túc đáp.

Bảo Nam im lặng không đáp, vẻ mặt sa sầm xuống.

- Không thể chấp nhận, anh à, tuyệt đối không thể đồng ý với cô ta – Bảo Phương hét lên.

Bảo Nam quay mặt nhìn sang em gái, vẻ mặt đầy đau khổ.

- Nếu anh không đồng ý thì em gái anh vĩnh viễn không thấy ánh sáng, tất nhiên con bé sẽ không chết, nhưng những điều chờ con bé đến còn đáng sợ hơn – Cô ta buông lời đe dọa.

- Mặc kệ em, cứ để bọn chúng giết chết em đi – Bảo Phương lắc đầu hét lên, cô không muốn Bảo Nam giết người, cô không muốn anh sống trong đau khổ hối hận.

Bảo Nam nhắm mắt im lặng, trong lòng hỗn loạn vô cùng.

- Anh đã hứa với em, tuyệt đối không làm chuyện phạm pháp mà – Bảo Phương cố gắng thay đổi ý nghĩ cứu mình của Bảo Nam.

Nước mắt rơi nhoạt nhòa trên gương mặt cô khiến Bảo Nam thấy đau đớn vô cùng. Cậu không thể để Bảo Phương chết, cậu quay sang cô ả kia gật đầu nói:

- Tôi đồng ý thực hiện yêu cầu của cô, hãy thả em gái tôi ra.

- Không …đừng mà….- Bảo Phương gào lên, cô vùng đứng dậy nhưng không thể nào đứng được, cô càng vùng vẫy muốn thoát ra thì càng làm cho dợi dây trói cô cọ vào da cô bỏng rát.

Bảo Nam thấy đau lòng, ghiến răng nói:

- Tôi đã đáp ứng cô, hãy thả em gái tôi ra.

- Chỉ chờ khi chúng ta thực hiện vụ ám sát thành công và rút khỏi đây thì em gái anh sẽ được thả ra – Cô ta cười hài lòng đáp – Bây giờ hãy đưa em gái anh đến nơi khác thoải mái hơn ở cái nhà kho tồi tàn này, đi nào – Cô ta hất đầu ra lệnh.

Một tên đô con bèn mở cửa ra sẵn, không ngờ khi hắn vừa mở ra liền giơ hai tay lên đầu rồi lùi lại phía sau. Sau đó yếu ớt kêu lên:

- Kesha

Cô ả liền lặp tức quay đầu nhìn về phía tên đó rồi chuyển tia nhìn về phía người đàn ông mái tóc hoa râm mặc bộ vest xám chĩa súng vào đầu tên kia, thì trừng mắt nhìn một cái rồi chuyển qua thái độ khinh thường cười nhạt nói:

- Bác Lap, lâu quá rồi không gặp

- Lâu không gặp , Kesha – Người đàn ông thủng thẳng bước vào hướng sang Kesha cười cười đáp rồi nói thêm – Cháu và mẹ cháu lâu nay vẫn khỏe chứ?

- Vẫn khỏe, cám ơn bác quan tâm – Kesha nhếch môi cười đáp.

Ngay lúc này hai tên thủ hạ của cô ả đã móc súng ra chĩa về phía Lap và hai người đang từ từ bước vào phía sau ông ta. Kesha vừa nhìn thấy hai người phía sau Lap thì hét lên ra lệnh:

- Dừng tay.

Bảo Phương và Bảo Nam cùng kinh ngạc khi nhìn thấy dáng vẻ của người phía sau Lap.

Bảo Nam không ngờ cái cậu nhóc mà mình mới vừa gặp lần trước lại có lai lịch ghê gớm đến vậy.
break
Cô Nàng Livestream Web Người Lớn
Ngôn tình Sắc, Sủng
Hắn Như Lửa
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Thái Tử Tỷ Phu Và Cô Em Vợ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc