Khoái Xuyên Chi Tôi Sắp Chết Rồi

Chương 69: Xin chào tổng giám đốc (1)

Trước Sau

break

Trần Hựu nằm ngửa như con cá khô, mặt hướng về bức tường đối diện giường. Cậu ngửi thấy mùi lạ từ bên cạnh bay đến, không thể chấp nhận được việc một người trưởng thành lại thi thoảng đái dầm.

"Mày đang đùa tao đúng không? Chắc chắn rồi, tuyệt đối là vậy, đừng giải thích, tao không muốn nghe!"

Hệ thống, "..."

Trần Hựu thở dài một cách yếu ớt, "Toàn là lũ biến thái, như kiểu đang ganh đua nhau, đứa nào cũng lợi hại hơn đứa kia, sắp lên trời rồi."

"Tao vừa mới gặp được một mục tiêu có vẻ bình thường chút xíu, thì lại là lỗi truyền thế giới."

Kết cục cuối cùng thì khỏi phải bàn, bất ngờ biến thành một bộ phim kinh dị.

Trần Hựu hỏi, "Tại sao lại phải thu thập giá trị ác niệm, chứ không phải giá trị thiện niệm?"

Hệ thống trả lời, "Giá trị thiện niệm có điểm tích lũy rất thấp, số điểm cần để cậu trở về nhà là rất lớn. Nếu cậu thu thập giá trị thiện niệm ở mỗi thế giới, cậu sẽ cần ít nhất một vạn thế giới."

"Nếu cậu có nhu cầu, tôi sẽ gửi yêu cầu lên cấp trên để chuyển cậu sang nhóm thu thập giá trị thiện niệm."

"Không cần!" Trần Hựu nói, "Cứ giá trị ác niệm đi, thật đấy, tao rất, rất là thích."

Hệ thống, "Vậy thì cố lên nhé."

Trần Hựu dùng tay xoa mặt một cái, một vạn thế giới quá khủng khiếp, không biết phải xuyên đến năm nào tháng nào, thật sự vô vọng.

Cậu vẫn tiếp tục lấy trộm giá trị ác niệm của lũ biến thái vậy, chẳng có gì to tát cả, đã hoàn thành ba cái rồi mà.

Nhẫn nhịn một chút, chịu đựng một chút, rồi cũng sẽ qua thôi.

Một lát sau, Trần Hựu hít một hơi thật sâu, "Nói cho tao biết."

Hệ thống hỏi, "Cái gì?"

Trần Hựu nói, "Tao muốn biết kí chủ trước đó thất bại như thế nào."

Hệ thống nói, "Chết rồi."

Trần Hựu giật mình ngồi bật dậy, "Bị mục tiêu giết?"

Hệ thống nói, "Điều đó quan trọng sao?"

Lỗ chân lông toàn thân Trần Hựu dựng đứng, "Mày nói xem?!"

Hệ thống nói, "Tôi nghĩ là không quan trọng."

Trần Hựu nằm xuống lại, "Đừng nói nhảm nữa, nhanh nói cho tao biết sự thật, tim tao yếu lắm rồi, mày có tin nó sẽ vỡ ngay trước mặt mày không?"

Hệ thống nói, "Là chết vì tai nạn."

Trần Hựu thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng thông cảm một chút, "Tiếp tục đi, tiếp tục đi."

Hệ thống, "Trong quá trình tiếp cận mục tiêu, anh ta đã sơ suất, phạm phải sai lầm, bị giết chết."

Trần Hựu mặt tái mét, "Mày vừa nói là tai nạn mà!"

Hệ thống nói, "Tai nạn do con người gây ra cũng là tai nạn."

Trần Hựu, "..."

Hệ thống nói, "Kí chủ trước đó là một tên lão luyện, đã xuyên qua mấy trăm thế giới rồi."

Trần Hựu lập tức sinh lòng thán phục, "Ghê thật."

Ngay lập tức, mặt cậu càng tái hơn, một tay lão luyện như vậy còn gục ngã, huống chi là một tân thủ như cậu, căn bản không thể chơi nổi!

"444, tim tao đang loạn nhịp."

Hệ thống nói, "Cậu có tiềm năng."

Trần Hựu nói, "Vẫn loạn nhịp."

Hệ thống nói, "Có lẽ là do cậu nằm trên giường quá nhiều rồi, đứng dậy đi lại đi."

Trần Hựu xuống giường, đi tới đi lui, nhảy nhót một chút, không biết có phải là hiệu ứng tâm lý hay không, cậu cảm thấy đỡ hơn một chút.

Vừa quan sát căn phòng, cậu vừa tiếp nhận ký ức của nguyên chủ.

Chủ nhân của thân thể này tên là Cố Sinh, hai mươi ba tuổi, thận bẩm sinh không tốt, đã vậy còn có thói quen trước khi ngủ uống một cốc nước to, đêm dậy mấy lần, sáng ra lại đái dầm.

Cố Sinh ba tuổi thì bố mẹ ly hôn, họ đều tái hôn, có gia đình mới và con cái riêng.

Có thể nói anh ta vừa có bố, vừa có mẹ, cũng có thể nói là chẳng có bố, cũng chẳng có mẹ.

Sau khi ông nội qua đời, Cố Sinh sống một mình, học hết cấp ba rồi bắt đầu sống vô công rồi nghề.

Mấy năm trước đến thành phố M, Cố Sinh dựa vào ngoại hình khá ổn để bán điện thoại trong siêu thị, cũng có dán màn hình.

Vì luôn đái dầm, Cố Sinh rất tự ti, sợ người khác biết được sẽ chê cười, nên hễ có ai nói vài câu là anh ta lập tức phản kích.

Dần dà, để che giấu sự yếu đuối trong lòng, cái miệng của Cố Sinh trở nên cực kỳ khó nghe.

Anh ta là người rất để ý thể diện, điển hình của kiểu sĩ diện.

Vì không muốn nhận sự thương hại từ người khác, anh ta dùng số tiền lương ít ỏi để mua đủ thứ hàng hiệu, ăn mặc thời thượng, mỗi tháng đều không đủ tiêu, còn nợ ngập đầu.

Năm ngoái Cố Sinh quen một cô bạn gái, nhà cô ta chê là bán điện thoại, nói ra thì xấu hổ nên rất coi thường.

Còn anh ta thì nghĩ rằng một người học cao như cô ấy lại chịu theo mình, đó là tình yêu đích thực, nên định bán căn nhà ông nội để lại lấy tiền kinh doanh.

Trần Hựu không khỏi thở phào nhẹ nhõm, may mà khi cậu xuyên qua, căn nhà chưa bị bán.

Không thì giờ chẳng có chỗ nào để ở.

Giá nhà ở thành phố M rất đắt, lúc tỉnh dậy cậu có xem qua báo, vô tình lướt qua thông tin khu này xây bệnh viện nhi lớn nhất thành phố M, giờ giá nhà tăng vùn vụt, cũng phải hơn ba mươi nghìn một mét vuông.

Trần Hựu sắp xếp lại đầu óc, đi ra phòng khách, "Khi tao gặp mục tiêu, sẽ có màn hình hiển thị thông tin chứ?"

Hệ thống nói, "Không có."

Trần Hựu dừng bước, "Tại sao?"

Hệ thống nói, "Thế giới này được mở lại lần hai, tất cả dữ liệu thông tin đều bị hủy cùng với cái chết của kí chủ trước."

Trần Hựu nói, "Đùa tao à."

Hệ thống im lặng.

Trần Hựu gào lên, "Cái quái gì vậy, không có thông tin, tao chẳng làm được gì hết."

Hệ thống tiếp tục im lặng.

Trần Hựu nắm chặt khung cửa, đúng là một tin xấu kinh khủng.

Cậu cảm thấy mình có thể bị đá khỏi thế giới này bất cứ lúc nào, "Không có gợi ý, làm sao tao biết ai là mục tiêu nhiệm vụ lần này?"

Hệ thống nói, "Giản Đơn."

Trần Hựu điên tiết, "Đơn giản cái con khỉ gì mà đơn giản!"

"Mày thậm chí còn không nói cho tao biết tên mục tiêu, còn bảo đơn giản, mày đang đùa tao đấy à!"

Hệ thống lại nói, "Giản Đơn."

Trần Hựu không muốn cãi nữa, đột nhiên trong đầu cậu lóe lên điều gì đó.

Đơn giản... đơn giản... đơn giản...

Đúng rồi!

Trong ký ức của nguyên chủ có một cái tên như vậy, là đàn anh của anh ta, tên là Giản Đơn.

Trùng tên trùng họ sao, hay là cậu nghĩ quá nhiều?

Trần Hựu vội vàng hỏi, "444, lúc nãy mày nói với tao có phải là tên của mục tiêu nhiệm vụ không?"

"Không phải." Hệ thống nói, "Tôi đang đùa cậu đấy."

Trần Hựu nhăn mặt, "Đừng vậy chứ, tao vừa mới tỉnh dậy, chưa kịp hoàn hồn, phản ứng có hơi chậm một chút."

Hệ thống nói, "Chỉ là phản ứng chậm thôi sao?"

Trần Hựu bĩu môi, "Được rồi, do tao ngu."

Ở thế giới thực, cậu không quan tâm đến tài chính, cũng không biết có nhân vật nào tên Giản Đơn hay không.

"Không thể nào, cái tên Giản Đơn đó là tổng giám đốc của một công ty lớn, nhân vật huyền thoại trong giới kinh doanh, chàng trai vàng độc thân được săn đón."

Hệ thống nói, "Ai quy định rằng kẻ giết người biến thái phải là người ở tầng đáy xã hội?"

Trần Hựu không biết nói gì.

Cũng đúng thôi, đừng nói người không quen, ngay cả người quen mặt gặp hàng ngày, những gì bạn thấy, cũng chỉ là những gì họ muốn cho bạn thấy.

Những gì họ không muốn, bạn sẽ không thấy.

"Chỉ có một cái tên, những thông tin khác đều bị hủy hết, tao không biết mục tiêu tại sao lại giết người, giết những ai, giết như thế nào, cũng không rõ anh ta có những cấm kỵ gì, sở thích gì, không cách nào tiếp cận, cảm giác như đang đi trong đêm tối vậy."

Biến thái mà, chắc chắn sẽ có một điểm, đối với người khác thì rất bình thường, bình thường đến mức không đáng để ý, nhưng với họ thì không được.

Trần Hựu không biết điểm đó của mục tiêu là gì, rất có thể sẽ dẫm phải bom, rồi "bùm" một cái.

Hệ thống nói, "Thử thách càng lớn, tiềm năng của cậu càng phát triển, tôi tin tưởng cậu."

"..." Lớn cái con khỉ, tao thấy tao sắp bị đuổi cổ rồi.

Trần Hựu bước ra phòng khách ngồi xuống sofa, trong ký ức của Cố Sinh, tất cả những gì liên quan đến Giản Đơn đều là khoe khoang, câu nói thường xuyên nhất là "Tổng giám đốc công ty Danh Thụy là đàn anh của tôi, chúng tôi học cùng trường cấp ba".

Anh ta nói chuyện với đủ loại người, già trẻ lớn bé, đều cảm thấy rất có mặt mũi.

"Giản Đơn..."

Trần Hựu lẩm nhẩm hai từ "Giản Đơn" trên đầu lưỡi, đúng là đơn giản thật.

Một âm thanh điện tử chói tai vang lên đột ngột, Trần Hựu vào phòng lấy điện thoại xem, trên màn hình hiển thị cuộc gọi là "vợ yêu" đang nhấp nháy.

Cậu nhớ lại, cô gái đó nói trước khi kết hôn cấm tiếp xúc thân mật, Cố Sinh chỉ nắm tay cô ấy, chưa đi xa hơn, may quá.

Điện thoại vừa bắt máy, một giọng nữ dịu dàng vang lên, "A Sinh, chuyện nhà cửa thế nào rồi?"

Trần Hựu nói, "Nhà không bán nữa."

"Cái gì? Không bán nữa?" Giọng nữ trở nên the thé, "Đùa à, em đã nói với mẹ em rồi, bà ấy còn bảo tuần này mời anh đến nhà ăn cơm, giờ anh bảo em phải làm sao đây?"

Trần Hựu gãi gãi mặt, ở thế giới thực cậu chưa từng yêu đương, không biết phải giao tiếp thế nào.

Có lẽ vì mãi không thấy phản hồi, cô gái liên tục gọi mấy lần, "A Sinh? Sao anh không nói gì vậy?"

Giọng cô ấy lại trở nên dịu dàng, có chút nũng nịu, "Em cũng biết, căn nhà là ông nội để lại cho anh, rất quan trọng với anh, nhưng mà, anh không muốn ở bên em sao?"

"Em nghĩ nếu ông nội anh còn sống, chắc chắn cũng mong anh sống tốt, sống vui vẻ, anh nói có đúng không?"

Trần Hựu nheo mắt, cô nói đúng lý lẽ quá, tôi thua.

Cậu cố gắng suy nghĩ, nói, "Ông nội anh đã báo mộng, bảo anh không được bán nhà, anh không thể làm chuyện bất hiếu, xin lỗi em nhé."

Đầu dây bên kia tắt máy.

Trần Hựu vô tư ném điện thoại đi, cậu gãi đầu một cái, đi dọn dẹp phòng.

Thế giới thứ tư, cứ thế bắt đầu.

Tôi không sao đâu, Trần Hựu tự động viên mình, cậu nhìn đống quần áo hàng hiệu kiểu cách kỳ lạ, màu sắc chói chang trong tủ quần áo, hơi đau đầu.

Dù sao thì đây cũng là di vật của nguyên chủ.

Trần Hựu định tìm túi lớn để cất đi, rảnh rỗi sẽ đi chợ mua vài bộ đồ bình thường về mặc.

Cậu suy nghĩ một chút, không thể làm vậy được, lần này phải cố gắng thích ứng với nhân vật của nguyên chủ, tuyệt đối không thể thay đổi quá đột ngột.

Trần Hựu dọn dẹp xong xuôi, quay về phòng, mặt đen lại nhìn vệt ướt lớn trên ga giường.

Biết mình có tật đái dầm, không những uống nước trước khi ngủ, còn dùng ga giường màu trắng, rốt cuộc là nghĩ gì vậy?

Cậu cam chịu ôm chăn ra ban công phơi, quay lại kéo ga giường bỏ vào máy giặt.

Ha ha, từ nay về sau sẽ sống cuộc đời mỗi sáng thức dậy đều nổi bồng bềnh trên nước.

Chắc chắn sẽ là cảm giác nửa mơ nửa tỉnh.

Trần Hựu mệt đẫm mồ hôi, cậu đi tắm, lúc đi ngang qua gương liếc nhìn một cái.

Một đầu tóc vàng, khuôn mặt thuộc dạng đẹp trai kiểu bad boy, ngực phẳng, có hai múi cơ, bất ngờ là đôi chân khá đẹp, đường nét đều đặn.

Nổi bật nhất là hai bên tai đều đeo khuyên.

Trần Hựu dí sát vào gương, vạch tai trái ra đếm kỹ, một, hai, ba, được rồi, không có cái thứ tư, đổi sang tai phải đếm, cũng ba cái.

Ba cộng ba bằng sáu, số đẹp.

Này anh bạn, tôi nói không phải chứ, sao anh lại đối xử tàn nhẫn với đôi tai của mình như vậy?

Cậu không hiểu nổi, chép miệng rồi đi lấy máy sấy sấy khô tóc, sau đó đeo khuyên tai vào.

Rất khó khăn.

Trần Hựu làm rơi khuyên tai nhiều lần, tức đến mức chửi bới, nhưng lại không thể không làm, mắt hoa cả lên.

Đeo xong hết khuyên tai cũng đã hơn nửa tiếng, Trần Hựu lấy một chiếc quần rách mặc vào, rồi lục tìm áo.

Lục qua lục lại, cái nào cũng chói mắt, cậu đành nhắm mắt lại, tùy tay lấy một cái, đằng nào cũng hơn là không mặc.

Vì đây là thế giới song song, vậy thì cũng có nghĩa là tồn tại một Trần Hựu khác.

Trần Hựu quyết định, trước khi tìm cách liên lạc với học trưởng, sẽ đi xem bản thân mình ở thế giới này sống ra sao.

Còn bố mẹ nữa, không biết có giống với tình hình ở thế giới thực hay không.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc